Xong rồi. Không cần đi nữa. Nơi này là một mê trận. Lấy thực lực của chúng ta hoàn toàn không đi ra được. Đừng lãng phí sức lực nữa!
Phá Hài đặt mông ngồi dưới đất. Thời gian trước hắn bị Tiêu Lãng kích thích một chút, ham muốn sống vừa dấy lên lập tức bị dập tắt. Trong khoảng thời gian này hắn cũng vô cùng mệt mỏi. Hiện tại hắn cũng lười chạy tiếp.
Tiêu Lãng không tin tà, kéo Phá Hài tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên sau hơn một canh giờ bọn họ lại nhìn thấy một bộ hài cốt. Đó chính là hài cốt thứ hai bọn họ phát hiện ra trong thời gian trước.
Phá Hài hoàn toàn bãi công, ngồi dưới đất thở dốc từng hơi. Trong mắt hắn đầy vẻ ủ rũ và ảm đạm. Bởi vì hắn phát hiện mấy trăm hài cốt trong sa mạc này có rất nhiều là Nhân Hoàng cảnh. Võ giả tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, xương cốt có thể tráng kiện cứng rắn hơn nhiều so với Chư Vương cảnh. Nếu nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy đều đi không ra ra khỏi mê trận này, bọn họ làm sao có khả năng đi ra ngoài được? Lại nói nữa, đi ra ngoài thì làm sao?
- Không! Phá Hài, chúng ta không thể tự giận mình. Nếu như tự chúng ta cũng bỏ qua, ai còn có thể cứu chúng ta nữa?
Tâm tính Tiêu Lãng mạnh mẽ hơn so với Phá Hài rất nhiều. Phá Hài xuất thân là phú hào, từ nhỏ cũng không gặp phải bao nhiêu trở ngại. Tiêu Lãng lại luôn ở trong mưa gió một đường đi tới phía trước, lại thêm hai kiếp, trong lòng có chấp niệm rất lớn, cho nên ý chí chiến đấu cũng không gặp phải đả kích quá lớn.
Phá Hài ngửa mặt nằm xuống, lấy từ trong Tu Di Giới ra một vò rượu, cứ như vậy rót hết vào đầu. Mãi đến khi rượu trong vò chảy hết, lúc này hắn mới vô lực nói:
- Không đi, ngươi tự mình đi tìm lối thoát đi. Ta ở đây chờ ngươi. Ta mệt mỏi chỉ muốn ngủ thôi.
Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, sau đó một mình chạy như điên. Lần này hắn không mù quáng phóng về phía trước, mà lấy từ trong Tu Di Giới ra một vài huyền khí bẻ gẫy tất cả, mỗi khi chạy tới một cồn cát, hắn liền cắm vào nửa đoạn huyền khí, để tránh đi lặp lại đường.
Cứ như vậy Tiêu Lãng một đường lao nhanh, một đường để lại dấu hiệu. Sau nửa tháng hắn trở lại vị trí cồn cát Phá Hài đang ở. Phá Hài uống đến say bã cả ra, một mình nằm ngủ say ở trên cồn cát, không nhúc nhích giống như đã chết.
Không để ý đến Phá Hài, Tiêu Lãng đi tới một bên bắt đầu dựa theo ký ức, dùng cát xây lên từng cồn cát nhỏ. Sau khi tạo ra , cồn cát, lúc này hắn mới đứng tại chỗ xuất thần nhìn những cồn cát này.
Hắn có trí nhớ rất tốt, linh hồn cũng rất cường đại. Hắn đi qua hai lần, lần thứ hai còn đánh dấu. Trên căn bản hắn đều nhớ rõ tất cả vị trí các cồn cát.
Vấn đề là... mặc dù như thế, hắn vẫn quay trở về. Đây chính là chuyện rất kỳ quái.
Nhìn những cồn cát này, trong đầu Tiêu Lãng nhớ lại lộ trình mình đã đi qua, càng nghĩ lại càng mơ hồ.
Ở trong những cồn cát trận này, hắn không tìm được hài cốt của Thiên Đế Chí Tôn kia. Điều này chứng tỏ có biện pháp đi ra khỏi cồn cát trận này. Chỉ có điều hắn không xác định được cường giả chí tôn kia là dùng sức mạnh phá trận, hãy đã tìm được sự huyền ảo trong trận pháp này.
Khổ sở suy nghĩ mấy ngày vẫn không thu hoạch được gì. Phá Hài ngược lại đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng đi tới bên cạnh Tiêu Lãng nhìn đống cồn cát trận. Đôi mắt hắn mơ hồ hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi đang làm gì?
- Phá trận!
Tiêu Lãng cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn đống gò cát kia.
- Ha ha, phá trận?
Phá Hài cười dài một tiếng, lắc lắc đầu nói:
- Không vội sống, võ giả tu luyện càng về sau, cảm ngộ thiên đạo, có thể dễ dàng lợi dụng lực thiên đạo bày xuống trận pháp cấm chế. Ngươi có thể phá trận? Trừ phi cảm ngộ thiên đạo của Kiếm Ảnh Đại Đế! Thiên đạo sao có thể dễ cảm ngộ như vậy? Ta tu luyện đạo Phá Hài mấy năm, vẫn chỉ là nhập môn, vẫn chỉ là nhập môn...
Phá Hài vừa nói, lại vừa say ngất ngây nằm trên đất, không ngừng nỉ non, nói những lời say rượu. Trong mắt Tiêu Lãng loé lên một sự mê man. Lẽ nào trận này thật sự không phá được? Lẽ nào cả đời thật sự phải chết ở nơi này?
Hắn không cam lòng, lại một mình lao về phía xa. Trên đường đi hắn luôn quan sát các cồn cát, quan sát tình hình xung quanh, tìm kiếm đấu vết.
Một mình hắn chạy trong sa mạc rộng lớn, một đường mang theo bụi mù. Càng chạy trong lòng Tiêu Lãng càng cảm thấy mơ hồ. Tìm lâu như vậy, hắn căn bản không tìm được chút dấu vết trận pháp nào. Mỗi cồn cát xem ra đều giống nhau như đúc, không có dấu vết, làm sao tìm kiếm được cách phá trận?
Nhìn trước mắt đều là cát vàng, Tiêu Lãng cảm giác con mắt có chút mệt mỏi. Nhìn mãi một cảnh như vậy hắn không tránh khỏi cảm thấy có chút vô nhàm chán. Hắn đơn giản nhắm mắt lại cũng không tìm phương hướng, tùy ý chạy như điên.
Lao nhanh gần nửa canh giờ, hắn đột ngột mở mắt!
- Đạo pháp tự nhiên, một phương pháp phá vạn trận! Ta hiểu rồi, Phá Hài ta hiểu rồi!
Tiêu Lãng đột nhiên rống lớn, vô cùng kích động và hưng phấn. Hắn nhìn xung quanh, nhưng không tìm được thân ảnh của Phá Hài. Sau khi ngây người một chút, hắn vội vàng chạy thẳng. Sau mấy ngày tìm được Phá Hài đang ngủ say!
Hắn cũng không nói gì, cũng không đánh thức Phá Hài, cõng hắn nhắm mắt lại bắt đầu chạy nhanh. Trong lòng hắn trống rỗng, không suy nghĩ bất kỳ điều gì, không nghe, không nhìn thấy, không ngửi, không cảm giác tất cả sự vật bên ngoài. Hắn chỉ khống chế thân thể một đường lao nhanh.
Ba ngày sau, Phá Hài tỉnh lại, có chút nghi hoặc quan sát xung quanh một chút, tiếp theo lại ngủ!
Sau năm ngày, Phá Hài tỉnh lại lần nữa, phát hiện Tiêu Lãng vẫn cõng hắn đang lao nhanh. Hắn có chút ngạc nhiên mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi cõng ta chạy loạn làm gì?
Tiêu Lãng không hề trả lời. Hắn đã phong bế giác quan thứ sáu, không nghe được bên ngoài nói gì, cũng không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, chỉ giống như máy móc không ngừng chạy về phía trước.
Phá Hài càng nghi ngờ, nhưng không cứng rắn đánh thức Tiêu Lãng, trái lại hiếu kỳ quan sát xung quanh.
Ngày thứ sáu!
Phía trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn với kim quang chớp hiện. Lúc này Phá Hài mới khiếp sợ không gì sánh nổi, không dám tin tưởng dụi dụi mắt. Khi xác định cánh cửa lớn kia là thật lúc này hắn mới mừng như điên bắt đầu rống lên:
- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng! Ngươi lại phá được đại trận? Ngươi làm thế nào? Không thể tin nổi, không thể tin nổi!
Tiêu Lãng phong bế sáu giác quan hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài, chỉ tiếp tục đi về phía cánh cửa lớn. Phá Hài vội vàng vận chuyển hồn lực, vỗ một cái vào đầu Tiêu Lãng, đánh thức hắn, tiếp tục hỏi:
- Ngươi làm như thế nào? Ngươi lại phá được đại trận của Kiếm Ảnh Đại Đế? Tiểu tử ngươi quả nhiên là một kỳ tài!
- Quả thế!
Tiêu Lãng nhìn cửa lớn màu vàng kim phía trước, trên mặt lộ ra thần sắc a như trút được gánh nặng. Tuy rằng Hắn suy đoán ra phương pháp phá trận, nhưng không nắm chắc trăm phần trăm. Giờ phút này nhìn thấy cánh cửa lớn, hắn mới hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình.
Hắn đặt mông ngồi dưới đất, lấy ra một vò nước sạch uống từng ngụm lớn, lại lấy ra lương khô ăn uống no đủ, lúc này mới giải thích:
- Thật ra sa mạc này cũng không lớn! Luôn có chỉ có , cồn cát. Thật ra chúng ta đều đã đi qua mỗi cồn cát đó, nhưng vì sao chúng ta không đi ra được? Cũng bởi vì đây là một mê trận. Trận pháp này đang chắn tâm linh của chúng ta! Nói cách khác... Trận pháp này cố ý dẫn dắt chúng ta đi sai đường, cố ý làm cho chúng ta loay hoay ở bên trong , cồn cát! Ta phong bế sáu giác quan, khiến trận pháp không có cách nào ảnh hưởng tới ta. Ta cứ đi thẳng tới phía trước, tất nhiên có thể đi ra khỏi đại trận!
- Thì ra là như vậy. Tiêu Lãng ngươi quả nhiên là một thiên tài!
Phá Hài hiểu ra. Cũng không phải là bọn họ đi lầm đường, mà đại trận cố ý dẫn dắt mình đi nhầm đường. Đi thẳng đường đều sai. Thử hỏi ngươi làm sao đi ra khỏi đại trận?
Tiêu Lãng khẽ gật đầu. Phá Hài lại kéo hắn nhanh chóng đi tới cửa lớn màu vàng kim, trên mặt còn đầy hưng phấn nói:
- Tiêu Lãng đi mau, nói không chừng tên Thiên Đế Chí Tôn kia ở ngay trong cửa lớn. Nếu như thật sự có thần binh chí tôn, tất cả đều thuộc về ngươi!