- Cái gì?
Tiêu Lãng kinh hãi. Chiến kỹ Thiên Ma là do chính bản thân hắn tự cảm ngộ, cũng không có người từng dạy hắn. Chuyện liên quan đến chiến kỹ Thiên Ma, cũng là nghe được mấy lời truyền miệng, mua mấy quyển sách liên quan với chiến kỹ Thiên Ma mới biết được.
Thật không ngờ những tin tức mà hắn nhận được đều là sai lầm. Tâm ma phía sau của chiến kỹ Thiên Ma không phải là theo thời gian chủ động chuyển dời. Trái lại không cảm ngộ thiên đạo, ngươi muốn nó đến, nó cũng sẽ không đến.
Thiên Đế Chí Tôn này có thể đạt được cảnh giới như vậy, có thể so sánh với đại đế! Hắn khẳng định biết được nhiều chuyện, chắc chắn sẽ không lừa hắn.
Trong nháy mắt này toàn thân Tiêu Lãng đều tràn đầy khí tức vui sướng, cảm giác giống như được sống lại. Loại cảm giác vui sướng này thật không có cách nào nói nên lời. Còn câu nói cuối cùng của Thiên Đế Chí Tôn, Tiêu Lãng không để ý tới. Hắn tuyệt đối sẽ không tu luyện vô tình chi đạo kia.
Tiêu Lãng đứng lên, cúi đầu thật sâu về phía Thiên Đế, trong mắt đầy cảm kích nhìn hắn một cái. Nhưng tàn hồn Thiên Đế Chí Tôn kia lại cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Lạy cũng vô dụng. Ngươi không học vô tình chi đạo của bản đế, cho dù bây giờ ngươi bị tâm ma đột kích, chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không ra tay!
Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, không giải thích.
Nhưng mà, ngay lúc hắn chuẩn bị nói với Thiên Đế Chí Tôn này về việc bay vượt qua hư không trở lại Thiên Châu, thân thể hắn đột ngột run lên, con mắt trắng dã, trực tiếp ngã trên mặt đất. Linh hồn hắn bị một lực hút cường đại hút, tiến vào trong một không gian hoàn toàn tối đen như mực.
Hắn lại bị Thiên Đế Chí Tôn này nói trúng. Tâm ma lần thứ ba đột kích!
Tiêu Lãng vừa ngã xuống, khiến Thiên Đế Chí Tôn sửng sốt. Ánh mắt hắn quét qua người Tiêu Lãng sau đó lại nở nụ cười khổ. Nhưng hắn thật sự bỏ mặc, tàn hồn lóe lên biến mất ở trong thần binh chí tôn màu xanh.
Tu luyện vô tình chi đạo, hắn đã sớm trở nên lãnh huyết vô tình, hành sự hoàn toàn xem tâm tình. Hơn nữa hắn vẫn là một người cố chấp. Nếu như Tiêu Lãng cứ như vậy chết đi, không thể đưa di thể hắn trở về cố thổ, không thể thay hắn tìm kiếm hậu nhân và chiếu cố, hắn cũng sẽ không hối hận.
Không có một trái tim lãnh huyết vô tình, làm sao có khả năng nhận được vô tình chi đạo?
Ngược lại, hai ngày sau Phá Hài lại tỉnh dậy. Hắn xoa xoa cái đầu có chút đau đớn mơ hồ, trong lòng thầm mắng Thiên Đế Chí Tôn kia. Trong lòng hắn suy nghĩ không biết có phải Thiên Đế Chí Tôn này bị bệnh hay không?
Không phải mình chỉ muốn nhận được thần binh của hắn thôi sao? Tại sao hắn lại thù dai mỗi lần đều khiến mình ngất đi như vậy?
Hắn lắc đầu một cái, lại quét mắt nhìn xung quanh một chút. Nhưng vừa nhìn hắn liền bị tình cảnh trước mắt dọa tới giật mình. Bởi vì giờ phút này mắt Tiêu Lãng trắng dã, con ngươi giãn ra, giống như một kẻ ngu ngốc ngã trên mặt đất. Cũng may Tiêu Lãng còn có hơi thở, bằng không Phá Hài đã cho rằng Tiêu Lãng bị Thiên Đế Chí Tôn kia trực tiếp lấy đi linh hồn.
- Vận may tốt như vậy sao? Tâm ma đột kích?
Phá Hài sờ sờ mũi, nghĩ đến trước đây không lâu Tiêu Lãng từng nói tâm ma sắp tới, có chút bất đắc dĩ. Hắn đi xung quanh Tiêu Lãng vài vòng, cuối cùng cũng chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh Tiêu Lãng, âm thầm cầu khẩn cho Tiêu Lãng có thể vượt qua tâm ma.
Tiêu Lãng cũng có chút bất đắc dĩ. Đối mặt oán linh điên cuồng vọt tới phía mình, cái bóng linh hồn của hắn cảm giác ớn lạnh.
Cũng không phải là tâm tính hắn không đủ kiên cường, mà đến nơi đây linh hồn của hắn sẽ tự động sản sinh ra cảm giác sợ hãi. Bầu không khí nơi này có thể chủ động ảnh hưởng ý chí của hắn. Dường như có một giọng nói đang không ngừng nói cho hắn biết, oán linh kia vô cùng khủng khiếp, bảo hắn đừng chống cự. Cùng với đau khổ như vậy, không bằng hoàn toàn giải thoát...
Giờ phút này đã là đợt công kích thứ năm. Linh hồn của hắn bị tàn phá bốn lần. Ban đầu cái bóng linh hồn vốn cao hơn hai mét, hiện tại biến thành cao m. Cái bóng linh hồn vốn cực kỳ dày đặc, xem ra giống như thực thể, giờ phút này đã biến thành hư ảnh, không ngừng run rẩy trong hư không tối đen một màu!
Oán linh đợt sau lại nhiều hơn đợt trước. Từng đợt công kích đầy hung tàn, đau khổ cũng tăng thêm gấp mấy lần. Giọng nói trong linh hồn càng làm hao mòn ý chí của con người. Một bên là đau khổ vô tận, một bên là giải thoát vĩnh viễn. Nếu như là người có tâm tính không kiên định, linh hồn đã sớm sụp đổ.
Tiêu Lãng có ý chí rất cường đại, năng lực chịu đựng đau khổ cũng nghịch thiên. Hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma vô cùng thống khổ, hắn có Thảo Đằng có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, đau khổ cũng tăng thêm gấp mười lần, cũng rèn luyện ra cho hắn một năng lực chịu đựng siêu cường.
Thời kỳ thơ ấu, hắn sống cuộc sống nghèo khó, Tiêu Thanh Y dốc lòng dạy dỗ, lại thêm tính cách cố chấp của hắn, khiến hắn lần lượt dựa vào ý chí ngoan cường, năng lực chịu đựng vượt qua.
- Ta không thể chết được. Ta không muốn chết. Vượt qua tâm ma lần này ta có thể sống một trăm năm. Ta đã luyện thành công thần thông bay vượt qua không gian. Ta vẫn có cơ hội lấy được thần binh chí tôn. Ta có thể cùng Phá Hài đi tìm Tiểu Đao. Ta có thể cứu Hồng Đậu ra ngoài. Ta tuyệt đối không thể chết được!
Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng ở trong không gian hư vô lặng lẽ gào thét không một tiếng động. Theo từng đợt vô số oán linh vọt tới, cái bóng linh hồn của hắn càng ngày càng suy yếu, nhưng ánh mắt hắn lại càng ngày càng kiên định. Hào quang trong một chớp mắt đó, đủ khiến thần chết cũng phải run rẩy lùi lại.
Đợt công kích thứ bảy, đợt thứ tám, đợt thứ chín...
Sau khi oán linh đợt công kích thứ chín lui lại, cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng chỉ còn lại chưa tới nửa mét, vẻ ngoài càng thêm suy yếu giống như muốn biến thành trong suốt. Trong lòng hắn bắt đầu không tự chủ xuất hiện một tia khủng hoảng. Còn một đợt mạnh nhất nữa. Cho dù hắn có ý chí lực mạnh hơn, sợ là linh hồn bản thể không chịu được nữa.
Điều hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số quỷ hỏa. Đó là những con mắt oán linh cường đại, vọt qua vọt lại giống như đại diện cho Tử thần hô hoán.
Hắn không cam lòng, trong lòng hắn không ngừng tức giận gào thét. Nhưng cái bóng linh hồn của hắn lại không ngừng bị cắn xé, không ngừng yếu đi. Mắt thấy cái bóng linh hồn kia sắp tiêu tan, hy vọng duy nhất trong lòng hắn biến mất. Thiên Đế Chí Tôn kia quả nhiên không ra tay, trơ mắt nhìn hắn chết đi.
- Không chịu đựng được, như thì giải thoát đi!
Cảm nhận cái bóng linh hồn kia sắp sụp đổ, trong lòng Tiêu Lãng tự động hiện lên một ý niệm mãnh liệt như thế. Ý niệm kia giống như ôn dịch, rất nhanh truyền khắp linh hồn bản thể của hắn, thiếu một chút hắn đã muốn từ bỏ.
- Không, không! Ta không thể chết được. Ta chết Hồng Đậu phải làm sao bây giờ? Cô cô phải làm sao bây giờ? Nghĩa phụ phải làm sao bây giờ?
Một ý niệm khác đột nhiên xuất hiện. Chấp niệm này bắt đầu nhiều lần tranh đoạt quyền khống chế linh hồn với ý niệm kia. Trong đầu hắn, hai ý tưởng đang không ngừng tranh đấu, linh hồn lại càng ngày càng mỏng manh, đã đến sát với sụp đổ.
Ngay thời khắc cái bóng linh hồn sắp sụp đổ, trong dầu Tiêu Lãng đột ngột vang lên một giọng nói, một giọng nói cực kỳ xa lạ. Hắn khẳng định đây tuyệt đối không phải là giọng nói của Thiên Đế Chí Tôn kia, cũng không phải là giọng nói của Phá Hài hoặc là Thảo Đằng.
- Trong lòng có đạo, vạn pháp không phá. Khi nội tâm của ngươi đủ cường đại, bất kỳ người nào cũng không thể đánh bại ngươi. Người có thể đánh bại ngươi giết chết ngươi... chỉ có chính ngươi!
Lời nói rất thâm ảo, cũng có chút không biết là ai nói, nhưng thời điểm này Tiêu Lãng lại đột nhiên bừng tỉnh. Cái bóng linh hồn của hắn đã sắp tan ra, mắt hắn lại sáng đến dọa người. Trong nội tâm hắn gầm hét:
- Sụp đổ thì sụp đổ, chỉ cần tâm ta đủ cường đại, cho dù linh hồn sụp đổ thì có thể làm sao? Ha ha ha!
Ầm!
Một tiếng động vang lên ở trong không gian hư vô. Linh hồn Tiêu Lãng chia năm xẻ bảy. Những oán linh đã hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng thối lui. Trong không gian hư vô khôi phục lại sự yên tĩnh hoàn toàn.
Vù!
Trong không gian hư vô đột nhiên sáng lên. Cũng không phải là hào quang ánh kim rắc đầu bầu trời như hai lần trước. Lúc này, linh hồn sụp đổ của Tiêu Lãng đột nhiên tản ra hào quang màu vàng kim, sau đó từ bốn phương tám hướng chậm rãi tập trung lại, cuối cùng ngưng tụ ra cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng. Cái bóng linh hồn này lại cực kỳ rắn chắc, cao tới ba mét. Mức độ đậm đặc của linh hồn bản thể lại tăng thêm có thể so sánh với thực thể. Linh hồn đã cường đại hơn gấp mấy lần so với trước kia.
Tại nơi hoang dã dưới vực sâu tử vong, mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra. Trong mắt hắn, tinh quang chớp hiện. Trên mặt hắn nở nụ cười, đột ngột đứng lên khiến Phá Hài đang ngồi bên cạnh giật nảy người. Hắn không nhìn Phá Hài, giống như bị thần kinh giơ hai tay lên cao, cuồng loạn rống lớn:
- Ha ha, tâm ta bất diệt, linh hồn vĩnh viễn ở lại. Phá xong sẽ lập lại, chết đi sống lại! Ta rốt cuộc đã vượt qua tâm ma lần thứ ba. Hồng Đậu chờ ta! Chờ ta ra khỏi vực sâu tử vong này, ta nhất định sẽ... quậy khiến Hắc Lân phủ long trời lở đất!