biển Băng Tuyết tên cũng như nghĩa, quanh năm đều có băng tuyết rơi xuống. Chỉ có điều hải vực rộng lớn, cho nên nước biển cũng không kết băng. Nhưng trong biển Băng Tuyết có một loại thiên tai cường đại, gió lốc.
Trong lúc gió lốc phát sinh có cả gió và băng. Kình phong cường đại nhanh chóng kéo theo lốc băng tàn phá bừa bãi. Thậm chí có thể dễ dàng phá nát vòng bảo hộ hồn lực của cường giả Nhân Hoàng, tiếp theo giết chết. Thông thường khi đội buôn ở trong biển Băng Tuyết gặp phải gió lốc, trên căn bản sẽ bị tiêu diệt toàn đoàn.
Vận may của Tiêu Lãng hết sức kém. Hắn chỉ ra biển ba ngày đã gặp phải gió lốc.
Nhìn phía xa có lốc xoáy giống như mấy trăm con rồng gió rít gào che kín bầu trời, trong lòng Tiêu Lãng chấn động không gì sánh nổi. Loại uy lực thiên nhiên này, bất kỳ người nào cũng không thể chống lại.
Giờ phút này cho dù thực lực của Tiêu Lãng đã đạt được Nhân Hoàng đỉnh phong, nhưng dưới con gió lốc cực lớn này, hắn vẫn cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, vô cùng hèn mọn.
Mấy trăm lốc xoáy, cùng với gió tuyết đầy trời dâng lên sóng lớn vạn trượng. Trong trung tâm lốc xoáy mơ hồ còn có sấm sét đánh xuống. Loại uy áp cường đại kia, lực lượng kia có thể phá hủy tất cả. Bếu như Tiêu Lãng nhảy vào bên trong cơn gió xoáy, cho dù có chiến xa chí tôn cũng sẽ dập nát trong nháy mắt.
May là hắn có chiến xa chí tôn. Tốc độ của Tiêu Lãng đủ nhanh, gió lốc cuốn một cái ngàn dặm. Nhưng trong một giây chiến xa chí tôn có thể bắn xa mấy ngàn dặm, thật ra hoàn toàn không cần e ngại.
Bởi vì có chiến xa chí tôn, Tiêu Lãng không vội vội vàng vàng tránh đi, trái lại hớn ở trong chiến xa, lẳng lặng quan sát thiên uy thần kỳ của thiên nhiên.
Thiên đạo, thiên đạo!
Tiêu Lãng đã chứng kiến không ít thiên đạo công kích. Có thiên đạo hỏa diễm, có thiên đạo băng tuyết, có thiên đạo đại địa, có thiên đạo hủy diệt, có giết chóc chi đạo. Các loại thiên đạo đều có uy lực khác nhau. Mà theo Tiêu Lãng thấy, rất nhiều thiên đạo có liên kết với thiên uy tự nhiên, mượn lực lượng thiên địa chi uy của đất trời, sấm gió để tiêu diệt ngàn vạn kẻ địch.
Ví dụ như thiên đạo đại địa của Mộc Sơn Quỷ, theo Tiêu Lãng thấy hẳn là mượn đại địa chi lực để phòng ngự cho bản thân. Cả người hắn và đại địa xung quanh đều liên kết với nhau. Công kích hắn và công kích gần đó thuận theo thiên địa. Thiên địa không hủy, Mộc Sơn Quỷ chính là thân thể bất tử.
Ví dụ như lôi điện chi đạo, mượn loại hình thần lôi, trong công kích mang theo sấm sét, tất nhiên uy lực tăng lên gấp bội. Ví dụ như băng tuyết chi đạo, trong công kích mang theo băng tuyết, làm cho đối phương đông cứng, tốc độ phản ứng của thân thể tốc độ di chuyển tất nhiên giảm bớt.
Nhìn trận gió lốc trước mắt, giờ phút này ở trong mắt Tiêu Lãng cũng là một loại thiên đạo. Nếu như cảm ngộ thành công, khiến trong công kích mang theo lực lượng của gió lốc, uy lực đồng thời có thể tăng lên gấp bội.
Cho nên giờ phút này Tiêu Lãng đứng sừng sững ở trong không trung, trơ mắt nhìn nhìn gió lốc càng lúc càng gần. Ngay cả khi chiến xa chí tôn giống như lục bình trôi trong dòng sóng dữ, hào quang vòng bảo hộ chói lọi, hắn cũng không biết gì cả.
Vèo!
Nhưng vào thời khắc này, một bóng người phía xa khiến hắn chú ý.
Một người trẻ tuổi tóc đen vượt biển đến. Sắc mặt người trẻ tuổi kia ngăm đen, ánh mắt như điện, tóc cong lên, bay loạn trong gió. Hắn không đi giầy, cũng không mang theo bất kỳ binh khí gì. Trên người hắn chỉ mặc võ sĩ bào bình thường, một đường lại phóng về phía trận gió lốc.
Gió lốc cao tới mấy chục vạn mét, nhưng không chạm vào hai cực trời và biển. Chỉ một nhân loại nhỏ bé cao chưa tới hai mét, lại phóng về phía đối phương. Hình ảnh mang tính chênh lệch cực lớn trước mắt khiến người ta suốt đời khó quên. Trong lòng Tiêu Lãng cũng tự động trở nên căng thẳng. Dũng khí của người này thật đáng khen, nhưng Tiêu Lãng cũng thấy đáng tiếng khi hắn muốn chết như vậy.
Thực lực của người này dường như chỉ mới đạt tới Nhân Hoàng ngũ trọng, lại đi khiêu chiến với gió lốc có thể phá hủy tất cả? Hắn không phải muốn chết thì là gì?
Nhưng một giây sau, con ngươi Tiêu Lãng đột nhiên co lại. Bởi vì võ giả trẻ tuổi kia phóng vào trong một gió lốc, thân thể lại theo đường xoáy tròn của gió lốc mà lên trên cao. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, mượn lực lượng của gió lốc một đường xoay quanh, cuối cùng bay lên đến mười ngàn mét trên không trung. Lúc này, thân thể hắn mới bắn ra xa, rơi vào bên trong một cơn gió lốc khác.
- A... Người này lại cảm ngộ thiên đạo gió lốc!
Tiêu Lãng nhìn thấy âm thầm lấy làm kỳ lạ. Vừa nãy, mình vẫn suy nghĩ về thiên đạo gió lốc. Hiện tại lại có thể có người lập tức biểu diễn cho mình xem. Gió lốc kinh khủng như vậy, võ giả không cảm ngộ thiên đạo gió lốc tiến vào chỉ có thể là muốn chết.
Vèo!
Võ giả trẻ tuổi có mái tóc đen kia từ trong cơn gió lốc này chui ra, lại chui vào một bên trong gió lốc khác, trên người hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào. Trái lại con mắt hắn càng lúc càng sáng, tốc độ càng lúc càng nhanh. Dường như trong mắt hắn, trận gió lốc phá hủy tất cả giống như trò chơi của trẻ con vậy.
- Tốt!
Tiêu Lãng nhìn thấy tâm thần không ngừng dâng trào. Hắn tự động khen ngợi một tiếng. Ánh mắt của người kia đột nhiên phóng tới. Ánh mắt sáng giống như bầu trời sao vô tận, thực sự làm người khác chú ý. Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Lãng một chút, sau đó tiếp tục phóng về phía cơn gió lốc tiếp theo.
- Đi!
Gió lốc càng lúc càng gần. Năng lương chiến xa chí tôn tổn hao cực kỳ nhanh. Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ khống chế chiến xa, tiếp tục gấp rút bay về phía bắc.
Tốc độ của chiến xa chí tôn quá nhanh. Gió lốc rất nhanh đã bị để lại phía sau. Tiêu Lãng đứng ở phía trước chiến xa, ánh mắt nhìn vào hải vực vô tận, nhìn về phía xa nơi chân trời và biển rộng nối liền, nhìn gió tuyết vô tận. Chân mày hắn hơi nhíu lại, trong mắt có chút nghi hoặc. Mình nên cảm ngộ thiên đạo thế nào?
Điều khiển chiến xa bay thẳng về phía bắc, Tiêu Lãng bắt đầu dụng tâm quan sát thiên địa này, với ý đồ lén tìm hiểu sự huyền diệu của thiên địa, ngộ ra thiên đạo cho bản thân.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Tiêu Lãng một đường bay, một đường cảm ngộ tìm kiếm, rất nhanh đã tới đêm. Giờ phút này đối với hắn mà nói, buổi đêm và ban ngày cũng không khác nhau quá lớn. Thân thể càng cường đại, thị lực cũng càng cường đại. Hắn hoàn toàn không cần lo lắng không thấy rõ đường, phát sinh ra chuyện chiến xa chí tôn va phải hải đảo.
- Ngao!
- Xì xì!
- A!
Tiêu Lãng tiếp tục bay. Vào lúc nửa đêm, phía trước truyền đến từng tiếng hải thú gào thét, tiếng võ giả kêu thảm thiết đã khiến Tiêu Lãng chú ý.
Hải thú sẽ ngẫu nhiên công kích đội buôn đi qua. Điều này rất bình thường. Điều không bình thường chính là, cuộc chiến đấu phía trước dường như có chút kịch liệt? Chẳng lẽ là hải thú bạo động?
Tiêu Lãng khống chế chiến xa lặng lẽ bay về phía trước. Rất nhanh hắn đã tới sát chiến trường. Cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn có chút không đành lòng.
Hải thú không bạo động, chỉ xuất hiện một con hải thú cường đại khác thường. Chắc hẳn ít nhất phải có thực lực , vạn năm. Đội buôn rất lớn, thuyền sắt cực lớn có tới mấy trăm chiếc. Võ giả trên thuyền sắt ít nhất có tới mấy vạn người. Nhưng giờ phút này thuyền sắt gần như đã bị hủy. Ít nhất đã có một nửa võ giả bị chết, nửa còn lại đang bị con hải thú cực lớn kia đuổi giết.
Hải thú này là một loại tương tự với hải thú bạch tuộc, chỉ có điều không nhìn thấy bản thể, chỉ có vô số xúc tu thỉnh thoảng nhô ra, kéo từng võ giả vào dưới biển. Trên những xúc tu này đều có những sợi lông trắng thật dài. Sau khi hải thú cuốn lấy võ giả, chỉ moi trái tim ra, sau đó tùy ý quẳng thi thể trôi nổi ở trên mặt biển.
Trong đám võ giả thật ra có không ít cường giả Nhân Hoàng, nhưng chỉ có hai cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Hơn nữa cả hai đều không ra tay, chỉ dân theo một nữ tử toàn thân bao phủ trong lụa màu trắng mỏng điên cuồng chạy trốn. Đối với số võ giả còn lại, hắn hoàn toàn không để ý tới...
- Đại nhân, cứu mạng!
- Đại nhân, van xin ngươi cứu một mạng của chúng ta!
Vô số võ giả nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lãng ụng dung đứng sừng sững trên chiến xa chí tôn. Mấy xúc tu màu trắng mấy lần muốn công kích, đều dễ dàng bị hắn tránh né được. Tốc độ của bọn họ quá chậm, căn bản không thể trốn tránh được hải thú cực lớn công kích, chỉ có thể đặt hi vọng ở trên người Tiêu Lãng, cường giả đột nhiên xuất hiện này.