Trong vòng mấy ngày sau, Tiêu Lãng cũng không tiến vào được loại trạng thái thần kỳ kia nữa. Dọc đường đi hắn cũng vô cùng trầm mặc, không nói với mấy người một câu nào. Thậm chí hắn cũng không nhìn mấy người đó.
Tuy rằng vị tiểu thư Hòa Nhi này xem tư thái cực kỳ uyển chuyển, mắt cũng rất đẹp, hiển nhiên là một đại mỹ nữ. Chỉ có điều Tiêu Lãng đã từng gặp rất nhiều mỹ nữ. Thập đại mỹ nhân Thiên Châu, trong đó một vị là thê tử chưa qua cửa của hắn, một người chẳng khác gì là muội muội kết nghĩa của hắn. Còn có một người xếp thứ nhất, trước đó không lâu thiếu chút nữa đã bị hắn giết chết.
Có Đông Phương Hồng Đậu, Liễu Nhã, Tiêu Lãng không còn tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí không dám đi trêu chọc nữ tử. Hắn không được tiêu sái giống như Phá Hài, chơi đùa nữ tử xong vỗ mông rời đi.
Hắn vẫn rất trọng tình trọng nghĩa, cũng có chủ nghĩa đại nam tử. Nếu như đã cùng nữ tử phát sinh quan hệ, hắn sẽ nhận định người này là nữ nhân của hắn, cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Đương nhiên, loại nhân vật Thiên đế như Âu Dương Lãnh Yên, hắn chịu trách nhiệm không nổi. Đối phương rõ ràng cũng không muốn để hắn chịu trách nhiệm...
Cho nên hắn hắn gặp được mỹ nữ sẽ tự động tránh né, đề phòng phát sinh cảm tình gút mắc. Trên vai hắn đã chịu đựng gánh nặng quá nặng. Hắn không thể, cũng không dám ghi thêm nợ tình.
Tốc độ chiến xa chí tôn rất nhanh, một đường gặp phải không ít hải thú, còn có mấy quân đoàn hải đạo nhỏ. Chỉ có điều tốc độ hải thú rõ ràng không theo kịp. Mấy nhóm hải tặc nhỏ vừa nhìn thấy chiến xa Thiên Cơ quý báu như vậy, cũng biết là nhân vật lớn lập tức xoay người bỏ chạy.
Tiểu thư Hòa Nhi và mấy hộ vệ Nhân Hoàng cảnh thở phào nhẹ nhõm, cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Mấy quân đoàn hải đạo kia có lẽ đối với Tiêu Lãng là quân đoàn hải tặc nhỏ, nhưng đối với bọn họ tuyệt đối là trí mạng. Bởi vì mỗi quân đoàn hải đạo đều có , vạn người. Cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng không ít. Bọn họ tuyệt đối không thể ứng phó.
- Còn hai, ba ngày nữa, có lẽ sẽ đến vực diện thứ nhất của Bắc Minh!
Lấy địa đồ biển Băng Tuyết ra xem lướt qua một chút, Tiêu Lãng vẫn tính chuyến này thuận lợi. Chỉ cần đến Bắc Minh, một đường trực tiếp xuyên qua, hơn nửa tháng nữa là có thể đến Mê Thần Cung.
- Chiến xa rẽ phải!
Trong gió tuyết phía trước g xuất hiện một điểm trắng. Hiển nhiên là một hải đảo. Trên đường đi, thật ra bọn họ đã gặp không ít hải đảo. Chỉ có điều Tiêu Lãng không đi vào. Trong Tu Di Giới của hắn có rất nhiều đồ dùng hằng ngày. Cho dù ở nơi hoang dã mấy năm cũng không sợ chết đói. Cho nên nhìn thấy hải đảo, bình thường hắn đều lập tức chuyển hướng.
Vèo!
Hắn muốn tránh khỏi, người khác dường như không muốn?
Vô số võ giả từ trên hải đảo phóng lên trời, phóng tầm mắt nhìn phải có ít nhất , vạn người. Hơn nữa số lượng cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong ít nhất phải có hơn mười người. Không ngờ lại là một quân đoàn hải đạo siêu cấp.
- Là quân đoàn Hỏa Xà!
Cường giả Nhân Hoàng bên trong chiến xa, nhìn những võ giả kia đều mặc cùng một loại áo choàng màu huyết hồng, nhất thời kinh ngạc kêu lên. Trong mắt hắn lộ vẻ sợ hãi lo lắng. Trong mắt tiểu thư Hòa Nhi kia cũng lộ vẻ kinh sợ. Thân thể kiều mị run lẩy bẩy. Hiển nhiên, bên ngoài, quân đoàn Hỏa Xà này có hung danh.
Thần sắc Tiêu Lãng cũng có chút ngưng trọng. Bởi vì trong đám hải tặc này có ít nhất hơn ngàn cường giả Nhân Hoàng. Tại Thiên Châu, cũng có thể được xem là đại gia tộc, có thể đánh ra một phủ vực. Chỉ có điều nhân số bao nhiêu đối với Tiêu Lãng hoàn toàn không có gì khác nhau. Cường giả Nhân Hoàng bình thường cho dù là vạn người cũng không có gì khác nhau.
Quân đoàn Hỏa Xà này rõ ràng là một bá chủ tại biển Băng Tuyết. Bình thường người sử dụng chiến xa Thiên Cơ không giàu sang thì cũng cao quý, tuyệt đối là tiểu thư, công tử của đại gia tộc.
Nhưng quân đoàn Hỏa Xà này hoàn toàn không chút do dự lập tức xông tới. Hiển nhiên bọn họ không e ngại đại gia tộc Thiên Châu.
Có lẽ bọn họ cho rằng Tiêu Lãng là công tử đại gia tộc, chuẩn bị bắt làm con tin để người ta giao tiền chuộc. Đương nhiên cho dù chiến xa Thiên Cơ Thiên phẩm cũng rất đáng giá, dễ dàng bán đấu giá trăm vạn huyền thạch. Đánh cướp Tiêu Lãng so với đánh cướp đội buôn bình thường vẫn có lợi hơn.
- Tất cả các ngươi đừng nhúc nhích! Vòng bảo hộ chiến xa sẽ không bị phá!
Tiêu Lãng nghiêng mặt căn dặn một tiếng. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của năm người, hắn khống chế chiến xa Thiên Cơ lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía hải tặc.
- Ha ha ha!
- Lại tự chui đầu vào lưới, chủ động chịu chết? Lập tức đầu hàng! Giao ra tất cả tài vật của các ngươi!
- Oa oa oa, lại có một đại mỹ nhân yêu kiều. Sau khi lão đại ngươi chơi xong phải cho các huynh đệ uống ngụm canh. Oa oa, tư thái tiêu hồn như vậy tuyệt đối là đại mỹ nhân siêu cấp!
Tiếng cười của đám hải tặc càn rỡ vang vọng khắp nơi. Từng đôi mắt hung tàn độc ác tập trung vào sáu người. Đặc biệt là rất nhiều ánh mắt sắc mị dâm tà nhìn chằm chằm vào tiểu thư Hòa Nhi, khiến nàng cảm giác toàn thân lạnh tới thấu xương, giống như gió tuyết đầy trời bay vào trong thân thể của nàng, thâm nhập vào trong xương tủy của nàng.
- Không đúng... Tốc độ của chiến xa này tại sao lại nhanh như vậy?
- Đây không phải là chiến xa Thiên phẩm. Đây… đây chẳng lẽ là chiến xa chí tôn trong truyền thuyết? Huynh đệ toàn lực công kích. Chúng ta phát tài rồi!
- Giết!
Trong đám hải tặc cũng có cường giả biết nhìn hàng. Sau khi nhìn thấy tốc độ chiến xa chí tôn như vậy, hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ có điều tất cả mọi người không cân nhắc, chủ nhân có thể có chiến xa chí tôn làm sao có thể là nhân vật nhỏ được? Bọn họ chỉ bị vô số huyền thạch làm mờ mắt, rất nhiều người đều đỏ mắt.
Đương nhiên điều này cũng liên quan đến khí tức của bản thân Tiêu Lãng không cường đại. Khí tức của Tiêu Lãng chỉ có Nhân Hoàng cảnh. Bốn hộ vệ mạnh nhất cũng chỉ có Nhân Hoàng ngũ trọng. Trong mắt của đám hải tặc căn bản không đáng sợ.
Chiến xa cắt phá về phía chân trời, vừa lóe lên đã vọt tới ngàn mét gần đám hải tặc. Hải tặc cũng lao tới công kích. Công kích huyền lực, công kích hồn lực mang theo khí tức hủy thiên diệt địa lao đến.
Trong một chớp mắt đó, bầu trời cũng thất sắc. Kình khí cường đại mang đi cuồng phong mãnh liệt, đánh nát những hoa tuyết trong không trung, cũng khiến nước biển phía dưới nổ tung tạo thành vô số bọt nước.
Ầm ầm!
Phản ứng của Tiêu Lãng rất nhanh. Thời điểm mọi người phát ra công kích, hắn đã sớm phán đoán ra quỹ tích công kích. Chiến xa Thiên Cơ bay lên trên không trung vẽ ra một độ cong, né qua công kích cường đại, cứng rắn chịu đựng công kích huyền lực và công kích hồn lực của vô số đạo võ giả cấp thấp.
Chút công kích ấy tất nhiên không đáng chú ý, chỉ khiến chiến xa Thiên Cơ bị bay ra ngoài ngàn mét. Vòng bảo hộ của chiến xa cũng chỉ thoáng chớp hiện, không hề chấn động. Chiến xa lại tăng tốc, hóa thành lưu tinh lại trượt theo một đường vòng cung, từ phía bên phải phóng vào trong đám hải tặc, trực tiếp đánh bay mấy hải tặc Chư Vương Cảnh ra ngoài.
- Kết thúc đi!
Thần sắc của Tiêu Lãng hoàn toàn không chấn động, bình tĩnh một cách đáng sợ. Giờ phút này hắn mới than nhẹ một tiếng. Thảo Đằng trên người hắn không ngừng bắn mạnh ra, hóa thành bóng xanh đầy trời bao vây tất cả đám hải tặc.
Trăm vạn Thảo Đằng đối đầu với mấy vạn hải tặc!
Kết cục tất nhiên không cần nói cũng biết, hơn nữa còn là quét ngang tuyệt đối.
Đừng nói Thảo Đằng cắn nuốt Bạo Nhãn Lệ Viên đã tiến hóa, cho dù trước kia cường giả Nhân Hoàng bình thường cũng không thể chống đỡ được năng lực cắn nuốt của nó. Giờ phút này nó đã tiến hóa thêm một bậc, một vài võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng căn bản không có cách nào chống đỡ, trong nháy mắt bị thuấn sát.
Ngoại trừ cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong ra, võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng còn lại đều chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng bảo hộ hồn lực của mình bị nhanh chóng cắn nuốt.
- A!
- Đây là thứ quỷ gì vậy?
- Ác ma!
Vô số tiếng kêu thảm thiết phá vỡ bầu trời. Xung quanh trở thành địa ngục nhân gian. vạn, vạn người chỉ trong chớp mắt đã bị giết chết, chỉ còn dư lại mấy ngàn người. Khắp bầu trời đều là mưa máu tung bay.
Sai rồi!
Là mưa xương trắng. Mấy vạn xương trắng không ngừng rơi xuống phía dưới, chìm xuống dưới mặt biển. Cảnh tượng kia khiến năm người bên trong chiến xa suốt đời khó quên.