- Không, không thể tiếp tục giết nữa. Nếu lại tiếp tục giết nữa, ta sẽ biến thành một người điên lãnh huyết vô tình. Đây không phải là điều ta muốn. Không! Không!
Trên mặt Tiêu Lãng lộ vẻ sợ vẻ. Trong mắt đầy khiếp sợ. Trong tay của hắn vẫn cầm Vô Tình Kiếm. Hắn nhìn chằm chằm vào Vô Tình Kiếm giống như đang nhìn thấy một ác ma giống hắn nhìn hắn mỉm cười.
Hắn dừng lại một chút, cực kỳ khủng hoảng ném bay Vô Tình Kiếm về phía bờ biển ngoài xa. Giờ phút này ở trong mắt của hắn, Vô Tình Kiếm không còn là một thần binh chí tôn cường đại, mà là một ma quỷ, một ma quỷ sẽ khiến hắn trở nên vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn hiếu sát, ngay cả bản thân hắn cũng không biết hắn.
Vô Tình Kiếm lướt qua một độ cong, chậm rãi rơi vào mặt biển biến mất ở trong biển. Trên trán Tiêu Lãng đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Ánh mắt hắn quét qua tất cả võ giả phía trước đã bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch. Hắn dứt khoát xoay người khống chế chiến xa Thiên Cơ điên cuồng bay về phía xa.
- Thật sự không cần Vô Tình Kiếm sao?
Chiến xa chí tôn bắn nhanh đi, đi ngang qua nơi Vô Tình Kiếm rơi xuống, Tiêu Lãng do dự. Không còn Vô Tình Kiếm, thực lực bây giờ của hắn căn bản không thể đối kháng với Thiên Đế. Công tử Sơn Tiêu kia nói phụ thân hắn là Thiên Đế? Mình giết chết Sơn Tiêu sợ là Thiên Đế kia sẽ lập tức tìm tới cửa? Đến lúc đó mình làm sao chống lại được?
Cuối cùng Tiêu Lãng vẫn không có cách nào, đành khống chế chiến xa chí tôn phóng xuống dưới biển, dùng Thảo Đằng cuốn lấy Vô Tình Kiếm đang chậm rãi chìm xuống dưới biển. Sau đó, hắn ném vào trong Tu Di Giới. Giờ phút này hắn thậm chí cũng không dám... dùng tay cầm Vô Tình Kiếm.
Đó là một thanh ma kiếm. Mỗi một lần dùng tâm tính của hắn sẽ chịu ảnh hưởng. Âu Dương Lãnh Yên phán đoán không sai. Đặc biệt là loại người như hắn còn chưa cảm ngộ thiên đạo, càng dễ dàng bị vô tình thiên đạo bên trong ảnh hưởng.
- Vô Tình Kiếm ba ngày chỉ có thể dùng một lần. Nếu như ngươi trong vòng mười năm không thể đột phá Thiên Đế Cảnh, Vô Tình Kiếm sẽ tự động rời đi, tìm kiếm chủ nhân mới!
Nhớ tới lời Thanh Đế nói, trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên cả kinh. Hắn nghĩ tới một khả năng.
Trong vòng mười năm không thể đột phá Thiên Đế Cảnh, bên trong không phải có ý là trong vòng mười năm mình vẫn không bị Vô Tình Kiếm ảnh hưởng cảm ngộ vô tình thiên đạo, thanh kiếm này không thích hợp với mình nữa?
Không phải là người cảm ngộ vô tình thiên đạo, uy lực của Vô Tình Kiếm khẳng định không thể phát huy ra hết. Cho nên trong vòng mười năm mình không cảm ngộ vô tình thiên đạo, kiếm linh trong Vô Tình Kiếm sẽ khống chế Vô Tình Kiếm rời khỏi mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Trong lòng Tiêu Lãng càng lạnh. Dường như Thanh Đế bày xuống một cái bẫy muốn hãm hại hắn?
Không cần quan tâm nữa. Trước cứ rời khỏi đây đã!
Mắt Tiêu Lãng lóe lên mấy lần, cố khiến mình tỉnh táo lại. Sau đó hắn khống chế chiến xa Thiên Cơ xuyên qua mặt biển, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, tiếp tục bay về phía bắc.
- Là ai giết con trai ta?
Vừa bay ra khỏi mặt biển, trong vực diện phía xa truyền đến một tiếng hét lớn rung trời. Một bóng đen cao lớn lấy tốc độ nhanh như chớp bắn mạnh về phía này. Khí tức cuồng bạo kia như muốn che kín bầu trời, làm người ta sợ run.
- Cường giả Thiên Đế, trốn!
Con ngươi của Tiêu Lãng co lại. Hắn hoàn toàn không chút do dự, thu chiến xa Thiên Cơ vào Tu Di Giới, sau đó trực tiếp xé rách không gian, bay vượt qua hư không về phía bắc.
Vèo!
Một bàn tay cực lớn, giống như móng vuốt rồng đột ngột từ trong hư không thò ra, lấy tốc độ nhanh như chớp chộp lấy thân thể Tiêu Lãng. Trên đường móng vuốt cực lớn lao qua, không gian lại xuất hiện những vết nứt nhỏ, uy lực kinh thiên.
Đáng tiếc...
Tốc độ phản ứng của Tiêu Lãng nhanh hơn một bước. Chờ tới khi móng vuốt đó bay tới, thân thể hắn đã tiến vào trong không gian hư vô, vết nứt không gian đang chậm rãi khép lại.
- Chấn động! Chấn động! Chấn động!
Móng vuốt cuối cùng rơi vào trong biển, khiến cho tất cả mặt nước biển xung quanh chìm xuống. Nước biển xung quanh lại phóng lên trời, bắn mạnh lên những bọt nước. Từng đợt sóng lớn dâng trào ra bốn phương tám hướng, giống như sóng thần kinh thiên. Cảnh tượng đó khiến đám võ giả cấp thấp ở ngoài thành trì suốt đời khó quên.
- Chạy trốn? Ở ngay dưới mắt của bản đế, ngươi còn có thể trốn được sao?
Cường giả Thiên Đế lóe lên đến, trực tiếp xé rách không gian nhảy vào bên trong vết nứt không gian. Mấy vạn võ giả nín thở, không dám thở mạnh. Rất nhiều người thân thể còn đang run rẩy.
Thiên Đế Sơn Dã có rất nhiều con trai, nhưng đứa con trai này có thiên tư tốt nhất hắn cũng yêu thích nhất. Giờ phút này, con trai hắn lại bị người ta biến thành một bộ hài cốt. Nếu như Tiêu Lãng không bị giết chết, kết cục của bọn họ chắc hẳn sẽ rất thảm.
Cũng không lâu lắm, Thiên đế Sơn Dã đã xé rách không gian đi ra. Mọi người thấy ánh mắt hắn âm trầm, nhất thời trong lòng run lên. Tất cả quỳ ở trong không trung, thân thể run lẩy bẩy.
Thiên Đế Sơn Dã lại không bắt được Tiêu Lãng? Đây là thần thông quỷ dị gì vậy? Có thể chạy trốn được ở ngay dưới mắt Thiên Đế?
Vèo!
Không ngoài dự đoán của mọi người, Thiên đế Sơn Dã tính tình nóng nảy liền tức giận ra tay. Trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện một vuốt rồng, đột ngột bắn vào trong đám người. Vuốt rồng chạm vào thân thể bất kỳ võ giả nào, người đó trực tiếp bị đánh nát.
Cường giả Thiên Đế ra tay, đám võ giả cấp thấp này căn bản giống như giun dế không thể đỡ được. Vuốt rồng cực lớn gào thét lao qua, ít nhất mang đi tính mạng của một nửa số võ giả ở đó.
Cùng lúc đó, Thiên Đế Sơn Dã nổi giận bắt đầu hét lớn:
- Truyền mệnh lệnh của ta cho tất cả con dân và cường giả Bắc Minh, phát hiện ra hành tung người này thưởng trăm vạn huyền thạch. Nếu hỗ trợ giết chết hắn, Sơn Dã ta nợ một món nợ ân tình, dâng ngàn vạn huyền thạch!
Một hạt đá ném xuống làm kinh động dâng lên ngàn tầng sóng!
Vô số mật trận truyền tin sáng lên. Chuyện này rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Bắc Minh. Hơn vạn vực diện Bắc Minh, mấy ngàn tỉ con dân và cường giả đều xôn xao. Cuối cùng tất cả trở nên bạo động.
Đặc biệt là một đám công tử tiểu thư trong Yên Hỏa Thành tại vực diện Yên Hỏa. Tất cả khiếp sợ và tức giận không gì sánh nổi! Bởi vì bọn họ đã truyền tin cho công tử Sơn Tiêu, bảo hắn ra tay giáo huấn Tiêu Lãng một chút. Bọn họ không nghĩ tới cuối cùng kể cả mười cường giả Nhân Hoàng cũng bị giết!
Hỏa Độc Vân càng nổi giận hơn. Nếu như Thiên Đế Sơn Dã truy cứu việc này xuống, hắn cũng trốn không thoát. Ngay lập tức hắn vận dụng lực hiệu triệu cường đại của hắn tại Bắc Minh, phát động vô số công tử tiểu thư, vận dụng lực lượng của bọn họ truy tìm khắp nơi.
Kỳ thực không cần Thiên đế Sơn Dã treo giải thưởng, chỉ dựa vào chuyện Tiêu Lãng là võ giả Thiên Châu lại một đường đấu đá lung tung tại Bắc Minh, giờ phút này còn động thủ giết người, chuyện vừa truyền ra, lập tức khiến cho con dân Bắc Minh cùng chung mối thù.
Bắc Minh quanh năm nội đấu. Các vực diện lớn cũng thường xuyên khai chiến. Nhưng con dân Bắc Minh có một đặc điểm vô cùng tốt. Một khi kẻ địch bên ngoài xâm lấn sẽ vô cùng đoàn kết. Cũng như năm đó Ma gia xâm lấn, gần như tất cả vực diện đều tham chiến. Cho dù lúc đó chết ít nhất ngàn vạn người, con dân Bắc Minh vẫn không lui lại một bước!
Cường giả Thiên Đế của rất nhiều vực diện cũng nhận được tin tức. Bọn họ đều không chút do dự, hạ lệnh truy tìm toàn vực diện. Một khi phát hiện ra tung tích của Tiêu Lãng lập tức báo cáo lên.
Đương nhiên là có hai vực diện ngoại lệ. Trong hai vực diện này vô cùng yên tĩnh. Cao tầng cũng không truyền tin tức gì xuống. Dường như bọn họ không thuộc về Bắc Minh!
Đó là vực diện lớn nhất Bắc Minh, vực diện Mặc Giả, cùng với vực diện lớn thứ ba Bắc Minh, vực diện Hòa Đường.
Còn có một nơi cũng vô cùng trầm mặc, thần bảo vệ Bắc Minh, Mê Thần Cung!
Chuyện đã truyền khắp Bắc Minh, Mê Thần Cung không thể nào không biết. Tên của Tiêu Lãng cũng truyền khắp Bắc Minh, Mê Thần Cung vẫn hoàn toàn không có phản ứng. Điều này rất không bình thường.
Nếu như cho con dân Bắc Minh biết, đặc sứ Mê Thần Cung từng ở Thiên Châu công khai tuyên bố muốn bảo vệ Tiêu Lãng mười năm, khẳng định tất cả mọi người sẽ không dám động. Mà chuyện kỳ quái ở chỗ này. Thiên Đế Bắc Minh căn bản không nhận được bất kỳ ý chỉ nào của Mê Thần Cung...