Yêu Giả Vi Vương

chương 64: lão lưu manh và tiểu lưu manh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Nếu lời của bà già tóc bạc đủ làm đám người giật mình kinh ngạc thì lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử đáp lời như sét đánh giữa trời xanh, làm mọi người run rẩy. Những cung nữ khiêu vũ chính giữa cung điện bị hù ngừng múa, thân thể run lẩy bẩy.

Trừ Tiêu Lãng ra, những người có mặt biết rõ thân phận của bà già tóc bạc, một trong bốn siêu cấp thế gia, Tả gia, tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình.

Một nữ nhân có thể ngồi trên vị trí tộc trưởng của Tả gia, không cần nghi ngờ thực lực của Tả Bình Bình. Tính tình tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình nóng nảy nổi tiếng khắp Chiến Vương triều, vô số người chết trong tay bà.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử mới trở về, lần đầu tiên lộ mặt đã bị tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình nguyền rủa ngay trước mắt công chúng, bà đã làm sai.

Nhưng mà...

Sao Tiêu Bất Tử ngươi nhắc lại chuyện cũ làm gì? Già bảy, tám mươi tuổi rồi còn nói lời lưu manh như thế trước mặt đám hậu bối?

Nên biết hôm nay có nhiều công tử, tiểu thư các gia tộc có mặt trong yến hội. Sau lưng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình có hai thiếu gia của Tả gia ngồi, và một tiểu thư như hoa như ngọc chưa xuất giá.

Lời này ngươi lén nói với tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình hoặc chỉ có mấy người già tụ họp thì được rồi, không tính chuyện lớn.

Ngươi ở trước mặt một đám đệ tử đời thứ hai, ba quang minh chính đại nói ra, tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình và ba tôn tử, tôn nữ sau lưng bà nên làm sao đây?

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình và lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử là địch thủ, đấu với nhau mấy chục năm. Mọi người biết tối nay hai người sẽ xung đột, nhiều người muốn xem kịch vui. Nhưng bây giờ cảm nhận sát khí ngút trời phát ra từ người tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, họ thầm kêu khổ. Thần tiên đánh nhau, đám người thường bọn họ chịu không nổi.

Chỉ có hai người không biến sắc mặt, một là lão nhân áo trắng ngồi đối diện tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình. Lão nhân áo trắng rất bình tĩnh, cười híp mắt cúi đầu uống trà.

Còn một người khác là Tiêu Lãng đứng cạnh lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử. Hình như Tiêu Lãng có thần kinh thô, không cảm giác sát khí khủng bố từ người tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, hắn... Cung kính gật đầu với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử.

Tiêu Lãng cực kỳ nghiêm túc đáp:

- Gia gia, Lãng nhi nhớ rồi, sau này chắc chắn sẽ không say rượu loạn tính, đánh chết cũng không đè nữ nhân Tả gia.

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vô số ánh mắt tập trung vào Tiêu Lãng, giờ bọn họ mới phát hiện hắn đứng chung với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử. Nhớ đến chuyện xảy ra ở Hỏa Phượng thành, mọi người lập tức đoán ra thân phận của thiếu niên diện mạo bình thường này.

Nhi tử của Tiêu Thanh Đế, Tiêu Lãng!

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng!

Nhi tử của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử giống như lão, rất có gan, bây giờ tôn tử càng can đảm hơn và cũng... Lưu manh hơn.

Tiêu Lãng cảm nhận sát khí mạnh hơn Tiêu Phù Đồ gấp mười lần bao phủ chính mình, thân thể run lên, cắn răng không lùi nửa bước, ưỡn ngực, càng thẳng sống lưng.

Mặt ngoài không biểu tình nhưng mặt Tiêu Lãng hơi trắng, lòng liên tục cười khổ. Mới bước vào cửa Tiêu Lãng thầm nhủ phải điệu thấp không ngờ lập tức trở thành chim đầu đàn.

Nhưng Tiêu Lãng không hối hận.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử thật lòng yêu thích, bảo vệ Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không ngốc, hắn cảm nhận được, cũng thích gia gia hơi bá đạo, lưu manh này. Nếu tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình làm lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử khó chịu thì Tiêu Lãng làm tôn tử, hắn khiến bà càng khó chịu hơn.

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình rất khó chịu, hai công tử của Tả gia sau lưng bà muốn giết người. Tiểu thư của Tả gia xinh đẹp như hoa liếc mắt, trong mắt chất chứa hận thấu xương.

Tiêu Lãng như con lừa cứng cổ đứng yên không lùi bước, không bị khí thế hùng mạnh đè ép cong lưng. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử nhìn thấy hết, cười tươi như hoa, tùy ý bước ra một bước. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cản lại áp lực đè người Tiêu Lãng, khiêu khích nhìn tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình.

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình lên tiếng:

- Giỏi, giỏi lắm, tổ tôn các ngươi rất giỏi!

Tuy tóc tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình trắng như tuyết nhưng dưỡng da mặt rất tốt, vẫn có thể thấy lúc bà còn trẻ là một mỹ nhân bại hoại. Giờ khuôn mặt tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình biến xanh mét, tay cầm gậy chống đầu rộng nặng nề đập xuống, đất rung rinh.

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình nhìn chằm chằm lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, nghiến từng chữ nói:

- Long Hổ sơn nhốt ngươi hai mươi năm mà không chết, xem ra hôm nay ngươi sẽ chết trong tay ta! Tiêu Bất Tử, cút đi, hôm nay ta muốn quyết đấu với ngươi, không chết không ngừng!

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lạnh lùng cười, nhướng mày, khinh thường nói:

- Nhiều năm qua ngươi và lão tử quyết đấu không có một trăm thì cũng cỡ tám mươi, có lần nào ngươi thắng ta được không? Trình độ cỡ như ngươi, lão chỉ cần một tay đủ bóp chết.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình phát ra toàn bộ khí thế, người trong cung điện cảm giác có ngọn núi hùng vĩ đè ép. Các cung nữ chịu áp lực quỳ rạp xuống đất, những công tử, tiểu thư các gia tộc người ủn run. Nếu không nhờ trưởng bối trong gia tộc giúp đỡ thì đã không thể đững vững.

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình hoàn toàn bị chọc giận.

Lúc này, trong con đường tay trái bên trên cung điện vang thanh âm quái dị nam không ra nam, nữ không ra nữ.

- Bệ hạ giá đáo!

Các cường giả gia tộc trong cung điện thầm thở phào, có người lau mồ hôi trán.

Lão nhân áo trắng luôn không nói chuyện rốt cuộc đặt chén trà xuống, lên tiếng:

- Bệ hạ đến rồi, Bình Bình tỷ hãy bình tĩnh, nể mặt Đông Phương Bạch ta, đừng so đo với lão lưu mạnh này, chỉ có mình ôm cục tức. Chờ sau này có cơ hội lại tính sổ.

Giọng điệu lão nhân áo trắng hời hợt, dù có vẻ như đang khuyên tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, chửi Tiêu Bất Tử nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, lão càng thiên vị lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử hơn.

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình mặt âm trầm quay đầu ngồi xuống, hai thiếu gia, một tiểu thư sau lưng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình biểu tình hầm hầm hung tợn trừng Tiêu Lãng. Bọn họ không dám ghi hận lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Lãng thì bị họ ghim trong lòng.

- Ha ha ha ha ha ha! Đông phương tiểu bạch, hai mươi năm không gặp ngươi đã biến thành Đông Phương lão bạch! Năm tháng đúng là con dao giết heo, nhưng sau lão già Nghịch Phi kia vẫn sĩ diện như vậy? Lão đã trở lại mà không thấy đi ra dạo một vòng? Hay là già quá đi không nổi nữa?

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cười to bước nhanh đến gần, mắt liếc bàn thứ nhất bên trái trống rỗng. Đám người Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Long, Tiêu Cuồng, Tiêu Dã lập tức đi theo. Năm người đi đến bàn ở trên cùng bên phải. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Long ngồi sau bàn, ba người Tiêu Lãng bắt chước mấy đệ tử gia tộc khác ngồi khoanh chân trên đệm phía sau.

Bốn siêu cấp thế gia cho đến nay luôn là Tiêu gia, Nghịch gia có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong Chiến Vương triều. Đông Phương gia, Tả gia yếu hơn. Nhìn xếp hạng trong yến hội thì thấy. Nhưng Nghịch gia luôn điệu thấp, nhiều năm không lộ mặt, trừ phi trong Chiến Vương triều xảy ra chuyện lớn, thường đệ tử trẻ cơ bản hiếm khi xuất bảo.

Thanh âm đầy âm khí kia lại vang lên:

- Bệ hạ giá đáo!

Trong đường tay trái bên trên có nhiều người nối đuôi nhau đi ra. Đi đầu là hơn mười thị nữ, chính giữa là một người mặc long bào được một lão nhân diện mạo ẻo lạ, không râu khom lưng dìu ra.

Mọi người lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Tiêu Lãng thì hơi giật mình lẫn thất vọng. Truyền thuyết thiên tử, ngôi cửu ngũ, chúa tể siêu cấ đại vương triều, nhưng hoàng đế bệ hạ không có uy nghiêm, bá khí, khí chất vương giả làm vạn người thần phục như Tiêu Lãng đã tưởng. Ngược lại trông gã giống đệ tử hoàn khố của đại gia tộc, mê đắm tửu sắc quá độ.

Vua Chiến Vương triều đời này, Vân Phi Dương gần năm mươi tuổi nhưng trông như mới bốn mươi, thực lực không cao, đi đường hơi yếu, mặt tái nhợt như đã rượu chè quá trớn, diện mạo đường đường. Vân Phi Dương liếc người bên dưới, tự nhiên biểu lộ đi ra khí thế, uy nghiêm, coi như có chút phong cách hoàng đế.

- Bái kiến bệ hạ!

Trừ ba người lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch khom người hành lễ ra, toàn bộ quỳ một gối xuống, bao gồm các tiểu thư cũng không ngoại lệ. Tiêu Lãng sớm được Thiền lão chỉ bảo lễ nghi cơ bản nên không xấu mặt.

Vân Phi Dương liếc vị trí thuộc về Nghịch gia trống rỗng, không hề lấy làm lạ. Vân Phi Dương liếc mọi người một vòng, cuối cùng ngừng ở trên người lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, đôi mắt ti hí lóe tia sáng vui mừng.

Vân Phi Dương cười to bảo:

- Bình thân, Tiêu quốc sư bình an trở về là việc vui vô cùng, là phúc của quả nhân, của vương triều, của mấy ức con dân! Tối nay mọi người nâng cốc chúc mừng iêu quốc sư vinh quy!

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lại lần nữa khom người, trầm giọng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

- Bất Tử sợ hãi, tạ bệ hạ hậu ái!

- Ha ha ha ha ha ha!

Hôm nay tâm tình của Vân Phi Dương không tệ, cười tươi tắn, ngừng giây lát lại lần nữa mở miệng nói:

- Hôm nay còn có một việc vui nữa là Tử Sam công chúa mà quả nhân yêu thương nhất vừa lúc đến sinh nhật mười bảy tuổi, hôm trước đã thành công đột phá Chiến Tướng cảnh cao giai. Quả nhân chuẩn bị để nàng hiến vũ, các thanh niên tuấn ngạn có mặt, các ngươi có thể đứng ra triển lãm, nếu có thể đánh động tử sam thì tối nay quả nhân sẽ tứ hôn, mừng vui gấp đôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio