Khi hắn bước lên bậc thang đầu tiên, hắn đã cảm giác không ổn!
Nặng!
Một uy áp đột nhiên đặt ở trên thân thể hắn. Hắn cảm giác toàn thân nặng gấp mấy trăm lần, giống như có một ngọn núi lớn đè ở trên người hắn, khiến hắn nửa bước khó đi!
- Cấm chế?
Con ngươi Tiêu Lãng co lại. Uy áp như vậy tuyệt đối có thể so sánh với uy áp Thiên Đế. Nhưng vô cùng quỷ dị chính là bậc thang và ngọn núi này cũng hoàn toàn không có khởi động cấm chế đặc biệt. Hắn cảm giác này trên bậc đá này dường như có một loại uy áp lớn trời sinh vậy.
Hắn khó nhọc quay đầu lại, nhìn lão già mi dài kia một chút. Chỉ thấy lão già hoàn toàn không có phản ứng giống như đã ngủ mất rồi. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cắn răng nhấc chân lên lên trên.
Cho dù uy áp này vô cùng lớn, cho dù mỗi một bước đi đều hết sức khó khăn, nhưng Tiêu Lãng vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Hắn cắn răng bước từng bước lên phía trên, giống như một con ốc sên muốn bò lên trên cây đại thụ vậy.
Mồ hôi giống như mưa tuôn rơi. Mỗi cơ bắp trên thân thể đều đang khẽ run rẩy. Hai chân hắn mơ hồ run lên. Nhưng trong ánh mắt Tiêu Lãng vô cùng kiên định. Trong lòng hắn hiểu ra, dường như cung chủ Mê Thần Cung này đang cố ý thử thách hắn? Nếu như mình không thể bò lên bậc thang này, có lẽ lkhông có khả năng gặp cung chủ đó một lần. Dù sao cung chủ kia cũng không nợ gì mình.
Một trăm bậc thang. Một ngàn bậc thang. Một vạn bậc thang!
Tiêu Lãng vốn chỉ chớp mắt đã có thể nhảy lên vạn bậc thang, lại phải đi suốt đi nửa canh giờ. Bước chân của hắn càng ngày càng chậm, lưng càng ngày càng còng xuống. Hai chân run rẩy càng ngày càng lợi hại. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định, bước chân không hề dừng lại!
Tiêu Lãng đã đi được ba vòng bậc thang vờn quanh núi lớn. Thân thể hắn đã cách chân núi mấy ngàn mét. Từ phía dưới nhìn lên, thân thể của hắn thật sự nhỏ bé, giống như một con ốc sên đang leo xung quanh một đại thụ.
Lưng hắn hoàn toàn không đứng thẳng lên được. Hắn không đi nổi nữa, mà dùng hai tay hai chân đồng thời bò. Hiển nhiên uy áp cường đại khiến hắn chịu không được. Nếu tiếp tục dùng chân đi sợ là sẽ trực tiếp lăn xuống.
Giờ phút này, thủ sơn nô phía dưới đột ngột mở mắt. Trong mắt vẫn vẩn đục, nhưng nếu như xem xét tỉ mỉ, sẽ phát hiện trong mắt hắn sâu như biển, giống như tinh không mênh mông.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng một chút, nhẹ giọng thì thầm:
- Chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng sao? Chút thực lực này sợ là nhiều nhất có thể lên , vạn bậc thang chứ? Hừ hừ! Thiên Đế cũng chỉ có thể bò lên hơn mười vạn bậc thang. Tiểu tử này lại còn muốn bò lên đỉnh sao? Sợ là chỉ có Thiên Đế Chí Tôn mới có thể có thực lực như vậy? Vì sao cung chủ lại đưa ra mệnh lệnh kỳ quái như vậy? Lẽ nào tiểu tử này có thể leo lên được? Làm sao có khả năng?
Nói xong, bản thân hắn cũng nở nụ cười. Hắn lắng đầu, không nói nữa lại nhắm mắt lại.
Tiêu Lãng vẫn không ngừng leo lên. Sau hơn một canh giờ, thân thể của hắn rốt cục đã ngừng lại. Hắn bò lên được vạn bậc thang! Khi hắn leo đến bậc thang thứ vạn lẻ một, hắn đột nhiên phát hiện uy áp đã nặng gấp đôi!
Trong nháy mắt đó, thân thể của hắn thiếu chút nữa bị uy áp cực lớn kia trực tiếp đánh rơi lăn xuống. Cũng may hai tay hắn đột nhiên dùng sức, nắm chặt vào bậc thang, đồng thời thân thể hắn hoàn toàn áp sát vào bậc thang, lúc này mới không bị rơi xuống...
Hắn khó nhọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn xuống phía dưới ngọn núi một cái, đại khái phán đoán một chút, nở nụ cười khổ.
Giờ phút này hắn chỉ bò lên được một phần ba. Hơn nữa một phần ba này chỉ là một phần ba phía dưới đám mây. Ai biết sau đám mây kia còn có bao nhiêu bậc thang nữa?
Trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác, hắn chỉ bò lên trên đám mây, mới có thể có tư cách nhìn thấy cung chủ Mê Thần Cung. Cảm giác này hết sức kỳ quái, đột nhiên vang lên ở trong đầu của hắn, lại làm cho hắn cực kỳ tin tưởng.
Hiện tại mới vạn bậc thang. Bò lên trên đám mây, ý tứ không phải còn mười vạn bậc thang nữa sao? Làm sao có thể leo lên được? Hiện tại uy áp có thể tăng gấp đôi! Nếu như cứ vạn bậc thang, uy áp lại tăng gấp đôi, sợ là thân thể hắn muốn động cũng không động được?
Không, quyết không từ bỏ!
Trong lòng Tiêu Lãng lại trở nên kiên định!
Hắn lại bắt đầu nhúc nhích tay chân. Mỗi lần hắn đều dùng hai tay nắm chặt vào bậc thang, thân thể hoàn toàn áp sát lấy bậc thang, khó nhọc di chuyển lên trên. Tốc độ của hắn càng chậm hơn, toàn thân của hắn ướt đẫm mồ hôi. Bắp thịt toàn thân đều đang run rẩy, nhưng hắn vẫn không có ngừng bò lên.
Một canh giờ, ba canh giờ, tới đêm, hắn vẫn giống như ốc sên xoay quanh đi trên.
Bốn canh giờ, năm canh giờ, tám canh giờ, bầu trời phía đông sáng lên một màu trắng bạc. Đã tảng sáng!
Nắng sớm tràn khắp núi Khuynh Thành, chiếu vào con đường trên không trung, chiếu vào hai tay hai chân bị mài tới chảy máu của Tiêu Lãng. Chiếu vào vết máu trên lưng hắn. Chiếu sáng cặp mặt cực kỳ suy yếu nhưng lại cương quyết khác thường. Nhìn như vậy thật sự khiến người ta giật mình. Không ngờ lại tuyệt thế khuynh thành như vậy!
Thủ sơn nô lại mở mắt nhìn Tiêu Lãng một chút. Trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, lập tức lại lắc đầu than nhẹ lên:
- A... Hơn vạn bậc thang. Tâm tính người này xem ra không tệ, đủ tàn nhẫn đủ kiên định! Đáng tiếc thực lực hơi kém một chút! Chỉ có điều có thể hơn mười vạn bậc thang, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ cũng coi như không tồi.
Thủ sơn nô lại nhắm mắt lại. Tiêu Lãng không biết chính xác, nhưng hắn hiểu rất rõ ràng. Các bậc thang này, cứ vạn bậc thang, uy áp lại tăng thêm gấp đôi. Cho dù Tiêu Lãng có thể bò lên trên mười vạn bậc thang thì đã làm sao? Uy áp tăng gấp đôi, thân thể hắn sẽ không thể động đậy, vậy làm sao bò được nữa?
Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng rốt cuộc bò lên bậc thang thứ mười vạn, nhưng hắn phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân bao gồm cả đầu đều dán sát vào bậc thang, giống như một bộ tử thi, không thể động đậy!
Uy áp lại tăng gấp đôi!
Đừng nói là di chuyển tay chân, giờ phút này hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn. Mỗi lần hít thở hắn đều phải tốn rất nhiều sức lực...
Không lên được?
Không quan tâm còn có thể leo lên trên được nữa hay không, chí ít Tiêu Lãng hiểu rất rõ ràng, mình tiếp tục di chuyển lên phía trên, sợ là cuối cùng sẽ bị uy áp cực lớn đè chết!
Còn vạn bậc thang nữa!
Trong lòng Tiêu Lãng lặng lẽ gầm thét. Hắn hiểu rất rõ ràng đây là cung chủ Mê Thần Cung đang thử thách hắn. Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một tin tức. Rất có thể là cung chủ Mê Thần Cung lợi dụng thần thông cường đại lặng lẽ truyền đến.
Nói cách khác... Cung chủ Mê Thần Cung công khai nói cho hắn biết, muốn thấy hắn bò lên bậc thang thứ vạn, bằng không Tiêu Lãng không thể chạy đi đâu nữa!
Ngay cả mặt mũi cũng không có tư cách gặp, hắn còn có tư cách gì cầu xin hắn cứu Độc Cô Hành?
Lùi lại! Tiếp tục đi về phía trước ngươi sẽ chết!
Trong đầu lại không ngừng vang lên một giọng nói khác. Trong đầu Tiêu Lãng bởi vì thiếu dưỡng đã có chút mơ hồ. Hắn không biết mình nên tiến lên hay nên lùi lại!
Tiếp tục leo lên? Làm sao leo? Còn có thể leo lên được bao xa?
Lùi lại? Lẽ nào chỉ như vậy liền rời khỏi Bắc Minh? Chỉ có điều hắn nên đối mặt với đôi mắt hy vọng của Tiêu Thanh Y như thế nào?
- Không, ta không lùi lại! Nếu như nhân sinh là cờ, ta nguyện làm tốt. Tuy hành động chậm, ai có thể... từng thấy ta lùi về phía sau!
Tiêu Lãng dùng toàn lực gào thét. Mắt hắn bắt đầu nổi lên hồng quang. Thảo Đằng đột ngột lao ra. Trăm vạn phân thân ngưng tụ lại thành một, đầu tiên là hóa thành một đoạn hư ảnh bay lên mấy trăm bậc thang, một đoạn ở lại bên cạnh thân thể của hắn. Đoạn ở trên cùng kia đâm xuyên vào bậc thang phía trên lại hóa thành thực thể. Thảo Đằng co rút lại, cứ như vậy kéo thân thể của hắn lên phía trên!
Tốc độ như vậy rất nhanh. Chỉ có điều toàn thân Tiêu Lãng đều bị ép chặt vào bậc thang. Dưới ma sát như vậy, toàn thân hắn đầm đìa máu. Uy áp cường đại khiến hắn thực sự khó thở. Thần trí hắn từ từ trở nên mơ hồ, nhưng chấp niệm trong đầu của hắn lại điên cuồng khống chế Thảo Đằng không ngừng nhanh chóng kéo hắn lên trên đỉnh núi. Thông thường nháy mắt đã đi được mấy trăm bậc thang...
- Tiểu tử này...
Thủ sơn nô phía dưới đột nhiên mở mắt, trong mắt lộ vẻ không dám tin. Hắn chưa bao giờ đứng lên, lại đột ngột đứng phắt dậy. Cái lưng còng cũng thẳng lên. Đôi mắt vẩn đục phát ra tinh quang sáng chói. Hai mi dài dựng thẳng lên, hóa thành hai trường kiếm đâm thẳng vào bầu trời!