Yêu Giả Vi Vương

chương 796: ngươi lấy chiến khải này từ đâu ra?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiển nhiên Man Hách không ngu, sẽ không đứng im cho người ta đánh. Công kích của Tiêu Ma Thần chỉ có như thế, hỏa chi thiên đạo cộng với mị ảnh thần binh, tuy uy lực bá đạo nhưng không kèm theo công kích linh hồn.

Vấn đề nằm ở chỗ Tiêu Lãng, bởi vì theo mọi người hiểu biết hắn thì dù hắn có xúc động nhưng không ngu ngốc. Cho dù Tiêu Lãng xông lên cũng sẽ không phóng ra nhiều công kích vô nghĩa đến thế.

Không lẽ vấn đề nằm ở chữ tình này? Không lẽ Tình Đạo của Tiêu Lãng đã đột phá?

Ánh mắt nhiều người nhìn Tiêu Lãng biến khác hẳn. Có thể làm Đại Đế trúng chiều, có thần thông như vậy thì chẳng phải là dễ dàng càn quét Thiên Châu sao? Tiêu Lãng mới có bao nhiêu tuổi?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thân thể Man Hách bị đánh bay đi, sức lực mạnh đến nỗi lão đụng đổ hơn mười ngọn núi to.

Các Man Thần la hoảng:

- Man Hách đại nhân!

Bởi vì Man Hách vừa bay ra vừa phun búng máu, rõ ràng lão đã bị thương. Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần nhanh như chớp lao xuống dưới.

Nhân dịp ngươi bệnh giết ngươi luôn!

Tiêu Lãng không mềm lòng nữa, Tiêu Ma Thần càng là loại người tâm ngoan thủ lạt. Nếu Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần có thể khiến Man Hách bị thương thì dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Đã khai chiến rồi, bọn họ sẽ không quan tâm đến Man Hách là tôn tử gì đó của Man Thần Yêu Kiệt. Làm thịt trước rồi tính!

Tốc độ của Tiêu Ma Thần rất nhanh, Mị Ảnh chiến đao hóa thành sóng lửa cuồn cuộn nhanh như chớp chém ra hơn mười đao. Tình Thương của Tiêu Lãng rít gào bay ra, người Man Hách đã đẫm máu lại bị vùi sâu xuống đất mấy chục thước. Thảo đằng thần hồn màu xanh sau lưng Tiêu Lãng nhanh chóng bay ra, từ mặt đất chui xuống để xem có thể cắn nuốt cường giả Đại Đế này không.

Thủ đoạn lôi đình của Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần làm nhiều người nhìn hoa cả mắt. Vô số võ giả Thiên Châu mắt sáng rỡ. Khiến toàn bộ Man nhân kinh hoàng, từ bỏ đối thủ vọt hướng Man Hách.

Vù vù vù vù vù!

Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải có trí tuệ cực kỳ cao, trước tiên vươn rá mấy ngàn xúc tua, mặc kệ công kích thương vong, ngăn cản Man nhân cứu viện. Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải phun ra từng luồng khí lưu xanh trên bầu trời làm Man nhân giảm tốc độ. Phương xa có hai con hải sư khổng lồ vọt lên cao lao hướng bên này.

Tiêu Ma Thần múa Mị Ảnh chiến đao vù vù, định tiếp tục công kích.

Tiêu Lãng chợt quát to:

- Ma Thần, dừng tay!

Tiêu Lãng thu lại chiến xa Chí Tôn, lao xuống một hố sâu.

Không lâu sau Tiêu Lãng nhẹ nhàng xách Man Hách người đẫm máu trầy trụa, hơi thở mỏng manh, mặt xám xịt bay lên đứng trên một vách đá.

Tiêu Lãng quát to:

- Toàn bộ dừng tay! Nếu không ta sẽ bóp chết hắn!

Người và hải thú bên Tiêu Lãng lập tức dừng ngay. Người bên Man tộc mặt trắng bệch, khó tin nhìn Tiêu Lãng. Các Man nhân không hiểu Tiêu Lãng có chút thực lực làm sao bắt giữ Man Hách vô địch trong lòng bọn họ?

Dĩ nhiên Man Hách không bị Tiêu Lãng khống chế mà là tàn hồn của Tà Chủ đã nắm giữ quyền chủ động linh hồn của lão. Mới rồi tàn hồn của Tà Chủ truyền âm cho Tiêu Lãng nên hắn mới lao xuống xách Man Hách lên.

Tàn hồn của cường giả Bán Thần cảnh quả nhiên cường đại, trong thời gian ngắn ngủi đã ức chế linh hồn của Đại Đế. Tiêu Lãng không có thời gian nghi ngờ tại sao chút độ mạnh linh hồn của hắn có thể luyện hóa ngược lại tàn hồn của Tà Chủ. Giờ phút này, ánh mắt Tiêu Lãng âm trầm nhìn Man Tuyết Nhi ở phía xa.

Tiêu Lãng lạnh lùng quát:

- Man Tuyết Nhi, còn không mau thả người? Muốn gia gia của ngươi chết sao?

Toàn trường tĩnh lặng, mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng đứng trên vách đá. Giờ phút này, Tiêu Lãng trở thành chiến thần vô địch trong lòng mọi người.

- Gia gia!

Vốn Man Tuyết Nhi được mấy Thiên Đế hộ vệ chạy đi mấy vạn thước giờ khóc lao qua, nghe Tiêu Lãng quát vội vàng giật mình tỉnh lại.

Man Tuyết Nhi hét với Thiên Đế sau lưng mình:

- Mau thả người đi! Các ngươi là người chết sao? Không trông thấy gia gia của ta bị thương sao?

Thiên Đế bắt giữ Mộc Tiểu Đao mạnh dùng sức quăng gã hướng thành trì. Thân thể Mộc Tiểu Đao bị thương nặng, không thể bay nhưng vẫn đùa cợt nhìn Man Tuyết Nhi.

Mộc Tiểu Đao nói:

- Nha đầu thối, đã nói với ngươi là nếu dám bắt tiểu gia thì ca của ta sẽ san bằng Man Thần sơn của các ngươi mà ngươi không tin. Bây giờ đã biết sợ chưa?

Giọng Mộc Tiểu Đao không lớn nhưng giờ phút này toàn trường yên tĩnh, mọi người nghe thấy rõ ràng. Tất cả cặp mặt nhìn chằm chằm vào Mộc Tiểu Đao. Tiêu Lãng vẻ mặt vui mừng nhưng không hành động. Vì bên dưới có một bóng người vọt lên, chiến khải màu vàng đất bao bọc toàn thân, không phải Mộc Sơn Quỷ thì là ai?

- Tốt rồi!

Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần liếc nhau, thở phào. Chỉ cần cứu ra Mộc Tiểu Đao thì Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần sẽ không khai chiến tiếp, chọc giận Man Thần Yêu Kiệt là tiêu đời. Giờ phút này, cứu Mộc Tiểu Đao ra xong bọn họ sẽ lập tức rút về Thiên Châu. Cả đời Man Thần Yêu Kiệt không đặt chân vào Thiên Châu, tất nhiên sẽ không vì việc này mà phá giới.

Tiêu Lãng ra lệnh với tàn hồn của Tà Chủ ngay:

- Tà Chủ, đừng luyện hóa linh hồn của hắn, trấn áp là được, hãy chờ mệnh lệnh của ta.

Man Hách là con cháu trực hệ của Man Thần Yêu Kiệt, nếu bị luyện hóa linh hồn thì sẽ thật sự tan biến.

Vù vù vù vù vù!

Khi Mộc Sơn Quỷ sắp bắt được Mộc Tiểu Đao thì giữa không trung dao động, một bóng người áo trắng xuất hiện. Người này thân hình to lớn, mặc chiến giáp màu trắng, khuôn mặt rất trẻ tuổi. Màu tóc đen hơi xoăn, giống Man nhân thả dài sau gáy. Tuy gã không phát ra khí thế nhưng tựa như hung thú cường đại khiến người thấy tim đập nhanh.

- A?

Mộc Sơn Quỷ vọt ra sắp bắt được Mộc Tiểu Đao, không ngờ lại xuất hiện một cường giả bí ẩn. Mộc Sơn Quỷ khẽ kêu, không nghĩ nhiều, thiết côn hiện ra trong tay đập xuống người đứng giữa không trung. Một con rồng màu vàng đất rít gào bay ra, bao phủ Man nhân to lớn kia.

Man nhân hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Man nhân tùy ý giơ tay vỗ một cái như phẩy con ruồi. Tay Man nhân máy động, nguyên khí Thiên Đế bốn phía tụ tập vào bàn tay gã, chưởng ấn vô hình ấn vào con rồng vàng đất dữ tợn.

Bàn tay to nửa trong suốt giữa không trung nhẹ nhàng chấn con rồng to màu vàng đất thành hư vô sau đó nhẹ nhàng vỗ vào Mộc Sơn Quỷ. Mộc Sơn Quỷ có lực phòng ngự số một Thiên Châu, thế nhưng chiến khải màu vàng đất trước đại thủ ấn vỡ ra từng tầng. Miệng Mộc Sơn Quỷ ọc bãi máu, mắt mờ mịt không ánh sáng.

Chiến khải của Mộc Sơn Quỷ là thần hồn của lão. Thần hồn bị tổn hại nặng, bản thân Mộc Sơn Quỷ cũng bị trọng thương. Cường giả bí ẩn này mới một chiêu đã vỗ Mộc Sơn Quỷ có lực phòng ngự số một Thiên Châu bị trọng thương?

- Ui ui!

Đám người Tiêu Lãng cùng hút ngụm khí lạnh, trong mắt tràn ngập giật mình, lòng thầm hiểu ra.

Man Thần Yêu Kiệt!

Man Thần Yêu Kiệt luôn không lộ mặt rốt cuộc xuất hiện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mộc Sơn Quỷ nặng nề đập xuống đất, mặt đất rung rinh xuất hiện dấu tay to sâu không thấy đáy.

Mộc Tiểu Đao nhìn Mộc Sơn Quỷ bị vỗ trọng thương, cực kỳ tức giận quát:

- Gia gia! Chó già, ngươi dám bị thương gia gia của ta?

Mặc dù Mộc Tiểu Đao trọng thương, nhưng giờ ngoài người lại tỏa luồng sáng vàng, thần khải phụ thể. Tay Mộc Tiểu Đao xuất hiện Cuồng chiến phủ ra tay với Man Thần Yêu Kiệt,

Mắt Man Thần Yêu Kiệt lạnh băng quay đầu lại, khuôn mặt không có chút cảm xúc khi trông thấy chiến khải màu tím trên người Mộc Tiểu Đao thì lộ vẻ nghi ngờ. Tay Man Thần Yêu Kiệt hóa thành tàn ảnh, tốc độ khủng bố nhẹ nhàng kiềm vai Mộc Tiểu Đao, hơi dùng sức đã khống chế gã.

Man Thần Yêu Kiệt không để ý tới Tiêu Lãng bắt giữ Man Hách, không nhìn vô số thú hoàng cường đại xung quanh, mặc kệ Mộc Sơn Quỷ chui ra khỏi hố sâu. Man Thần Yêu Kiệt nhìn chằm chằm vào Mộc Tiểu Đao.

Man Thần Yêu Kiệt nghi hoặc hỏi:

- Tiểu tử, chiến khải của ngươi từ đâu ra vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio