Yêu Giả Vi Vương

chương 841: đứa trẻ không nghe lời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian trôi qua từng chút một nhưng trong mắt người Thiên Châu thì trôi rất nhanh. Bởi vì Vực Ngoại Thiên Ma đã tàn phá nguyên tây bộ đang vọt hướng trung bộ.

Tốc độ của Vực Ngoại Thiên Ma rất nhanh, ít nhất cỡ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng, một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng, gặp người giết người, gặp thành hủy thành. Nơi Vực Ngoại Thiên Ma đi qua gà chó không tha.

Vọng Nguyệt Hồ ở nam bộ chống không nổi, liên tục lùi ra au. Diệt Hồn, sơn chủ của Phổ Đà sơn ở bắc bộ thì đã sớm rút rồi. Vẫn không thấy bóng dáng ba người Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả đâu, nhưng Vực Ngoại Thiên Ma truy kích đám Tiêu Lãng không nhiều, chỉ bốn con. Rõ ràng là ba người Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả vẫn dắt theo vài Thiên Ma vương chạy lung tung.

Bên phe Tiêu Lãng đã thiếu mất tám mươi vạn người.

Một đường rút lui, thêm mấy chục vạn người chết, có thể thấy Vực Ngoại Thiên Ma hung tàn cỡ nào. Thêm nữa trong tình huống không có bao nhiêu Vực Ngoại Thiên Ma sau lưng bọn họ, nếu không thì càng tử thương nghiêm trọng.

Thời gian trôi qua mười ba ngày.

Long Tuyền phủ cách trăm vạn dặm, Vực Ngoại Thiên Ma dùng tốc độ cao nhất chạy đi không tới ba ngày, nhưng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ. Thanh Mộc Thạch kêu bọn họ chống nửa tháng, bên Long Tuyền phủ đã truyền tin là gần ức đệ tử tinh anh được đưa vào không gian hư vô rồi. Nhưng có rất nhiều người ở trong Long Tuyền phủ năn nỉ xin đi vào, có xu hướng bạo loạn.

Không gian hư vô đó rất lớnn hưng chỉ chứa được một, hai ức người, nếu nhiều sẽ khiến linh khí bên trong thiếu thốn và khó quản lý nhân số. Nếu bên trong rối loạn sẽ làm mọi người tiêu đời. Âu Dương Thúy Thúy ra lệnh ai tư chất không tốt hoặc hơn bốn mươi tuổi thì không được vào.

Thanh Mộc Ngọc quát to:

- Lùi, mau lùi lại! Có hai con Thiên Ma vương đến nữa!

Liên tục anh dũng chiến đấu hơn mười ngày làm mặt Thanh Mộc Ngọc tràn ngập mệt mỏi. Còn lại tám mươi vạn người trong mắt tràn ngập tơ máu, phát ra công kích hồn lực, thiên lực uy lực biến nhỏ. Chính Tiêu Lãng cách nửa nén nhang mứi phóng ra Vô Tình kiếm khí một lần, hoàn toàn không thể ngưng tụ Tình Thương.

Liên tục anh dũng chiến đấu làm Tiêu Lãng tâm lực lao lực quá độ, tâm thần hao phí quá lớn, có cảm giác buồn ngủ. Ngoài người Tiêu Ma Thần toát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt. Nghe tiếng Thanh Mộc Ngọc rống to, Tiêu Ma Thần, Tiêu Lãng liếc mắt qua, phát hiện chân trời có sáu con Thiên Ma vương, tăng thêm hai Thiên Ma vương.

Thiên Ma vương như vậy đừng nói là lúc thực lực đám Thanh Mộc Ngọc giảm sút, dù là lúc đỉnh cao cũng không chống nổi. Mọi người bị tử vong kích tích, dốc hết sức tập trung tinh thần chạy trốn. Bọn họ không chạy lung tung, lao hướng Long Tuyền phủ. Chỉ cần trốn tới Long Tuyền phủ là mọi người được giải thoát rồi.

Có mặt tại đây đều là võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh trở lên. Nhân Hoàng cảnh ngũ, lục trọng đều chết hết. Nếu là đỉnh Nhân Hoàng cảnh thì cũng nguyên lão, tộc trưởng các đại gia tộc Thiên Châu. Bọn họ ra sức chống đỡ lâu như vậy, nhiều người đã chết, xem như không thẹn với con dân Thiên Châu.

Bọn họ cũng là người, không muốn chết. Sau khi đến Long Tuyền phủ bọn họ tuyệt đối không ngu lại đi chịu chết, tập thể vào trong không gian hư vô. Bọn họ không rảnh lo sự chết sống của người Thiên Châu, cũng không có cách nào trông nom.

Nếu có thể trấn áp Vực Ngoại Thiên Ma, nưhngx đại nhân vật này sẽ không tiếc hy sinh vì ức vạn vạn đồng bào Thiên Châu, dùng thân tuẫn đạo, lưu danh sử sách. Nhưng giờ phút này dù bọn họ có chết thì cũng vô ích. Con người đều ích kỷ, không ai muốn chết. Dù là đám cường giả Bán Thần cảnh Thanh Mộc Thạch đến phút cuối chỉ có thể trốn.

- Mị Nhi, đi! Đừng nuốt nữa! Gần đây ngươi không nghe lời chút nào!

Tiêu Lãng chạy vắt giò lên cổ nhưng thấy phân thân thảo đằng thần hồn màu xanh không nhúc nhích thì tức giận muốn chửi thề. Tuy bản tôn thảo đằng thần hồn màu xanh ở trong đầu Tiêu Lãng nhưng nếu cách quá xa thì không thể khống chế phân thân, toàn bộ bị hủy diệt.

Thảo đằng thần hồn màu xanh bản tôn chợt bay ra núp trên mặt đất, quái dị truyền âm nói:

- Chủ nhân đi trước đi, lát nữa Mị Nhi sẽ đuổi theo. Chủ nhân yên tâm, bản tôn của Mị Nhi sẽ núp dưới đất, Mị Nhi sẽ không chịu chết!

- Grao grao!

Khắp núi rừng vang vọng tiếng Vực Ngoại Thiên Ma hú, truy đuổi. Trên bầu trời có sáu con Thiên Ma vương, mấy ngàn Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng cảm ứng, phát hiện thảo đằng thần hồn màu xanh bản tôn chui xuống đất cả ngàn thước, hắn bất đắc dĩ nhanh chóng chạy đi.

Gần đây thảo đằng thần hồn màu xanh không nghe theo chỉ huy nữa, Tiêu Lãng không biết nên nói gì.

Tiêu Lãng càng thêm nghi ngờ rốt cuộc thảo đằng thần hồn màu xanh có phải là thần hồn của hắn không? Thần hồn có thể tiến hóa, có được linh trí sao? Còn có quan hệ với một tàn hồn cường đại. Quan trọng nhất là... Bây giờ hàng này không nghe lệnh!

Mọi người chạy trốn, mấy cường giả Đại Đế ở phía sau đoạn hậu, cho mọi người thời gian chạy trốn. Tuy đám người Thanh Mộc Thạch không phải là đối thủ của Thiên Ma vương nhưng tự có thần thông, ngăn cản Thiên Ma vương một lúc thì không thành vấn đề.

Tốc độ của Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp không nhanh, chủ yếu nhất là Thiên Ma vương không đơn độc truy kích, đi theo đại quân, hiển nhiên cũng sợ siêu cường giả nhân loại mai phục. Tiêu Lãng biết được từ chỗ Thanh Mộc Ngọc hôm đó sáu cường giả Bán Thần cảnh xông vào bầy Vực Ngoại Thiên Ma giao chiến với gần trăm Thiên Ma vương, tuy Man Thần Yêu Kiệt, Thanh Mộc Thạch trả giá cụt một tay mất một chân nhưng giết được hơn ba mươi con Thiên Ma vương. Thực lực của mấy Thiên Ma vương miễn cưỡng bằng Bán Thần cảnh nhưng nếu đánh đơn thì dễ dàng bị cường giả Bán Thần cảnh giết chết.

Chạy một ngày rưỡi sao, Vực Ngoại Thiên Ma bị cắt đuôi, ở phía sau, mọi người đến một tòa không thành. Thanh Mộc Ngọc ra lệnh bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị lần ngăn cản cuối cùng. Sau khi ngăn đợt này tất cả đi Long Tuyền phủ ngay, trốn vào trong không gian hư vô.

Tiêu Lãng nhận mệnh lệnh xong ngủ ngay. Các võ giả khác ngồi xếp bằng hồi phục hồn lực, thiên lực bị hao tổn. Tiêu Lãng khác với bọn họ, hắn phóng thích tình thương rất là hao tổn tâm thần, phải ngủ sâu mới hồi phục.

Đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế, ngồi bên cạnh Tiêu Lãng. Đến nửa đêm mọi người đột nhiên cảm giác được gì đó, mở to mắt nhìn dưới đất, thấy ánh sáng xanh chợt lóe, một ảo ảnh chui vào người Tiêu Lãng.

- Là thảo đằng của Tiêu Lãng!

Tiêu Ma Thần nhìn xong hờ hững phất tay, kêu mọi người tiếp tục hồi phục thực lực. Chậm nhất là trời sáng Vực Ngoại Thiên Ma sẽ tới, Tiêu Ma Thần không có thời gian trông nom thảo đằng thần hồn màu xanh. Tuy lòng Tiêu Ma Thần rất nghi ngờ, tại sao Tiêu Lãng đang ngủ say mà thảo đằng thần hồn của hắn có thể tự chủ hành động?

- Grao! Grao!

Tiêu Ma Thần không đoán sai, trời chưa sáng thì ngoài thành vang tiếng Vực Ngoại Thiên Ma hú, hơi thở tà ác, lạnh băng bao phủ toàn thành.

Vù vù vù vù vù!

Các võ giả trong thành đều ngồi trên quảng trường, giờ nhiều người mở mắt ra ngay, vọt lên cao. Đám người Thanh Mộc Ngọc, Thủ Sơn Nô, Man Thần Yêu Kiệt, Đại Đế thì đã sớm bay lên.

- Giết!

Tiêu Lãng bị vô số tiếng rống làm giật mình tỉnh lại, bản năng lập tức lấy ra Vô Tình kiếm xông lên tường thành định ngăn cản.

Chợt tiếng gầm của Thanh Mộc Ngọc vang vọng toàn thành:

- Giết cái gì mà giết! Trốn! Đằng trước có ít nhất hơn mười con Thiên Ma vương! Toàn bộ rút đi Long Tuyền phủ, vào không gian hư vô!

Mọi người ngẩn ra, sau đó chạy cuống cuồng. Tiêu Lãng ngẩn ngơ, xoay người bỏ trốn. Hơn mười con Thiên Ma vương, đừng nói là bọn họ, dù là đám người Thanh Mộc Thạch, Hồng Mông tôn giả, sơn chủ của Phổ Đà sơn cũng không thể ngăn cản.

cảm ơn bác Juan đã ủng hộ truyện nhiều nhiều nha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio