Yêu Giả Vi Vương

chương 923: là chết hay sống?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âu Dương Lãnh Yên đã 'chết' vài năm, Tiêu Lãng vẫn không nhớ đến nàng, không phải đã lãng quên mà vì không dám nghĩ.

Mỗi khi Tiêu Lãng nhớ đến khuôn mặt kia là tim đau nhói.

Quý phụ quyến rũ đó có địa vị rất nặng trong lòng Tiêu Lãng. Tuy tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn từng nói chỉ cần Tiêu Lãng đạt đến thực lực Đại Thần thì không phải không có khả năng cứu sống Âu Dương Lãnh Yên. Nhưng Tiêu Lãng có thể đạt đến thực lực Đại Thần sao? Tiêu Lãng chưa từng nghĩ đến và không có thời gian suy nghĩ. Tiêu Lãng bị tâm ma, Vân Tử Sam đè ép ngộp thở, hắn không có sức lực suy nghĩ chuyện xa xôi đó.

Cho nên Tiêu Lãng chọn tạm quên đi Âu Dương Lãnh Yên, quên nữ nhân như nước như khói.

Nhưng hôm nay, Tiêu Lãng trông thấy một Âu Dương Lãnh Yên sống. Cũng là chân mày lá liễu, cũng là bờ môi kiều diễm, cũng là quyến rũ tạn xương. Tuy nữ nhân này trông trẻ hơn Âu Dương Lãnh Yên một chút nhưng bề ngoài lại y như đúc.

Tiêu Lãng hoảng hốt như trông thấy một nữ nhân quyến rũ như khói xương cười khiêu khích với hắn, đang thì thầm:

- Tiêu Lãng... Tiêu Lãng.

Bất giác mặt Tiêu Lãng ràn rụa nước mắt.

Ma Tuyết lạnh lùng truyền âm:

- Ma Phi, ngươi muốn chết sao? Còn không mau bái kiến Ma Thanh Thanh!

Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, hốc mắt ấm ướt mau chóng khô, hai tay giao nhau trước ngực, khom người hành lễ.

Tiêu Lãng nói:

- Thanh Thanh điện hạ tôn quý xinh đẹp, người xinh đẹp như ngôi sao sáng nhất trong trời đêm. Ma Phi lần đầu tiên thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, trong phút chốc có chút thất lễ, xin hãy thứ lỗi.

Ma Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng, không hiểu tại sao người này bỗng nhìn nàng bằng ánh mắt đặc biệt như vậy. Ma Thanh Thanh cảm nhận tình yêu, lưu luyến, si tình, thống khổ, nhớ nhung trong ánh mắt đó. Ánh mắt của một người sao có thể chất chứa nhiều tình cảm như vậy? Và tại sao lời hắn nói dễ nghe đến thế?

Trong phút chốc Ma Thanh Thanh cũng bối rối, khi tỉnh ngộ lại thì xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Lãng.

Ma Thanh Thanh quay đầu hỏi Ma Tuyết:

- Tuyết nhi, hắn là ai vậy?

Ma Tuyết kinh ngạc nhìn mặt Ma Thanh Thanh ửng hồng, mắt chợt lóe.

Ma Tuyết giới thiệu:

- Bẩm điện hạ, đây là một đệ tử hoàng tộc thất lạc bên ngoài được Ma Cổ phát hiện trong Địa Ngục Hải. Mới nãy ta đi ngang qua tiện đường dẫn lại đây đăng ký. Điện hạ, Tuyết nhi cũng rất nhớ ngươi nên mới đến đây trò chuyện với điện hạ trước nhất.

Ma Thanh Thanh và Thiên Ma Vương xung quanh nghe Ma Tuyết giải thích, không có gì bất ngờ, hình như tộc Thiên Ma Thần thường có đệ tử hoàng tộc lưu lạc bên ngoài.

- Hì hì, Tuyết Nhi, ngươi thật tốt. Đi, ta mang ngươi đi tham quan phòng mới của ta.

Ma Thanh Thanh cười tủm tỉm dẫn Ma Tuyết đi xa, đến lối ra chợt quay đầu lại vừa lúc ánh mắt giao nhau với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng, Ma Thanh Thanh cùng run lên. Ma Thanh Thanh hoảng hốt quay đầu, mang Ma Tuyết biến mất.

- Tuyết nhi, ngươi thật tốt? Hừ hừ, nàng còn chưa biết tỷ muội của nàng từng giây từng phút muốn ám sát nàng đúng không thật là tiểu nha đầu ngây thơ, hồn nhiên.

Tiêu Lãng đứng tại chỗ nhìn theo hai người rời đi. Ma Tuyết không dặn dò nhưng Tiêu Lãng không dám đi lung tung, bên cạnh hắn có hai nữ Thiên Ma Vương đứng.

Trong lòng Tiêu Lãng rất rối rắm. Ma Thanh Thanh này không phải Âu Dương Lãnh Yên, chỉ có khuôn mặt giống. Hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người Ma Thanh Thanh rất đậm đặc, ánh mắt xa lạ nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng nhìn người rất chính xác, mới nhìn sơ đã kết luận Ma Thanh Thanh chỉ là một tiểu cô nương ma tộc đơn thuần.

Ma Tuyết kêu Tiêu Lãng ám sát tiểu cô nương này, cố ý mang hắn lại đây để nhìn thấy mục tiêu, hoặc xem xem có cơ hội ra tay nào thích hợp không.

Tuy Tiêu Lãng xác định Ma Thanh Thanh không phải là Âu Dương Lãnh Yên nhưng Tiêu Lãng có cảm giác không xuống tay được. Kêu Tiêu Lãng ra tay với một tiểu cô nương ngây thơ giống Âu Dương Lãnh Yên y như đúc, loại chuyện này dựa theo bản tính của hắn là không cách nào xuống tay.

Không làm thì chết.

Làm... Cũng chết.

Tiêu Lãng thầm chửi thề, không biết nên làm sao. Tiêu Lãng đứng tại chỗ, hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người Tiêu Lãng rất đậm. Hai nữ Thiên Ma Vương đứng cạnh Tiêu Lãng tuy có ý giám thị nhưng không mất kính cẩn.

Nửa canh giờ sau, Ma Tuyết một mình tơr về mang Tiêu Lãng ra khỏi thổ bảo. Tiêu Lãng quan sát địa hình, điều tra cường giả trong thổ bảo. Tiêu Lãng cảm ứng sơ phát hiện có ít nhất mười mây Thiên Ma Vương, âm thầm kêu khổ.

Kế hoạch tốt nhất của Tiêu Lãng là giết Ma Tuyết, hoặc sau khi giết Ma Thanh Thanh xong thì giết chết Ma Tuyết rồi chạy tốn. Tiêu Lãng dựa vào hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người, Thiên Ma biến ẩn núp.

Nhưng mà...

Bên cạnh Ma Tuyết tùy thời có một đống Thiên Ma Vương, thậm chí bây giờ có bốn Thiên Ma Vương âm thầm bảo vệ nàng. Tiêu Lãng có thể giết Ma Tuyết nhưng tuyệt đối trốn không thoát.

Tiêu Lãng chỉ có thể ngoan ngoãn theo Ma Tuyết trở về một thổ bảo. Ma Tuyết khiến Tiêu Lãng ở trong một gian phòng, không có lệnh của nàng thì hắn không được bước ra ngoài một bước.

Tiêu Lãng chờ đợi trong phòng năm ngày, rốt cuộc Ma Tuyết sai người đến tìm hắn. Ma Tuyết một lần nữa nhấn mạnh một khi nàng ra lệnh lập tức ra tay giết Ma Thanh Thanh, sau đó... Chạy hướng đông, nàng sẽ sắp xếp người ở bên kia tiếp ứng Tiêu Lãng.

Tiếp ứng Tiêu Lãng? Sợ là giết người diệt khẩu đi?

Rốt cuộc hành động rồi sao?

Lòng Tiêu Lãng căng cứng như dây đàn. Có thể sống tiếp hay không phải xem đêm nay. Trong lòng Tiêu Lãng không có chút nắm chắc, bởi vì đây là nơi Thiên Ma Thần ở, hắn dám ra tay thì tuyệt đối chết không có chỗ chôn.

Thấy Tiêu Lãng tâm sự nặng nề, Ma Tuyết đột nhiên truyền âm nói:

- Ngươi đừng sợ, Ma Cuồng Đại Thần đi phương bắc, hơn nữa rất có khả năng có đi không có về. Nói thật cho ngươi biết đi, phương bắc có một vị Đại Thần chuẩn bị Ma Cuồng Đại Thần nên ta mới dám ra tay. Nếu không thì cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám hành động Ma Cuồng Đại Thần chết, Ma Thanh Thanh cũng chết, phụ hoàng của ta có thể lên ngôi. Phía đông vực diện Thiên Ma là địa bàn của phụ hoàng ta, khi đó ngươi muốn trở về Thiên Châu dễ như trở bàn tay.

Tiêu Lãng nghe Ma Tuyết nói, người run lên, lòng mừng như điên.

Tiêu Lãng không có hứng thú tìm hiểu vực diện Thiên Ma đấu tranh nội bộ, hắn chỉ biết rằng Ma Cuồng Đại Thần chết chắc rồi.

Có phụ hoàng của Ma Tuyết làm nội quỷ liên hợp với Đại Thần khác thì sống sao nổi? Hơn nữa rất có khả năng Ma Cuồng Đại Thần sẽ chết vào đêm nay, nếu không thì tin tức tuyền về, đại thống lĩnh khác ủng hộ Ma Thanh Thanh lên ngôi hoặc bắt giữ thiên tử lệnh chư hầu thì phụ hoàng của Ma Tuyết giỏ tre múc nước, công dã tràng rồi. Ma Cuồng Đại Thần chết, bên này sẽ rối ren hỗn loạn, Ma Tuyết mới tìm cơ hội khiến Tiêu Lãng ám sát Ma Thanh Thanh.

Tối nay là thời cơ tốt nhất để ám sát Ma Thanh Thanh nhưng cũng là thời cơ tuyệt vời để ám sát Ma Tuyết.

Khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười đầy yêu khí, trầm ổn gật đầu, cùng Ma Tuyết đi ra ngoài bước tới thổ bảo lớn nhất.

Ma Cuồng Đại Thần không có mặt, Tiêu Lãng không sợ gì nữa.

Tiêu Lãng rất bá khí cùng Ma Tuyết đi vào đại sảnh thổ bảo lớn nhất, mắt như điện xẹt qua bốn phương tám hướng. Tiêu Lãng phát hiện bên trong toàn là đệ tử hoàng tộc, không có một Thiên Ma Vương thì ánh mắt càng lạnh hơn.

Là sống hay chết?

Phải xem tối nay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio