Khí thế của Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần liên tục tăng cao, như hai con sư tử xù lông, nhếch môi vô thanh gầm rống. Cách công tử, tiểu thư xung quanh ngừng bàn tán, cẳng thẳng nhìn hai người. Có kẻ mắt chớp lóe, khóe môi cong lên lộ vẻ hưng phấn, dường như hy vọng hai người sẽ va chạm.
Làm mọi người bất ngờ là Tiêu Ma Thần, Tiêu Lãng cùng thu lại khí thế.
Tiêu Ma Thần nhíu mày, chần chờ kinh ngạc hỏi:
- Tiêu Lãng?
Tiêu Lãng gật đầu, hỏi ngược lại:
- Tiêu Ma Thần?
Mặt Tiêu Lãng không có cảm xúc dao động. Tiêu Ma Thần gật đầu, sau đó bỏ đi, không thèm nhìn các công tử, tiểu thư trên quảng trường cái nào, cũng không hành lễ với trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ, kiêu ngạo, lạnh lùng gần như ngước mắt nhìn đời.
Tiêu Lãng nhìn chăm chú cho đến khi Tiêu Ma Thần rời đi, nói với Tiêu Ngao Ưng ở phía xa:
- Ngươi, đến đây.
Tiêu Ngao Ưng lập tức chạy tới, nịnh nọt hỏi:
- Lãng thiếu gia có gì sai bảo cứ nói đi, chỉ cần Tiêu Ngao Ưng ta có thể làm được thì núi đao biển lửa...
Tiêu Lãng không nói nhảm, phất tay đánh gãy Tiêu Ngao Ưng lải nhải.
Tiêu Lãng hỏi:
- Tiêu Ma Thần có cảnh giới gì? Thần hồn là gì?
- Tiêu Ma Thần sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tiêu Ngao Ưng gãi đầu, trầm ngâm nói:
- Năm nay Tiêu Ma Thần hai mươi mốt tuổi, hình như nửa năm trước là trung giai Chiến Suất cảnh, bây giờ là cảnh giới gì thì không biết. Thần hồn thì là thiên giai thần hồn... đại mạc thương lang, loại hình công kích rất mạnh mẽ!
- Thiên giai thần hồn!
Tiêu Lãng thổn thức. Có thần hồn cực phẩm như vậy hèn chi tốc độ tu luyện siêu đến thế. Chiến Suất cảnh trung giai hai mươi mốt tuổi, kinh nghiệm thực chiến tuyệt đối mạnh hơn Tiêu Lãng chứ không yếu, hắn cảm nhận rõ ràng điều này.
Hơn tiếc rằng Tiêu Ma Thần không phải là đệ tử trực hệ của Tiêu gia, tính cách hơi bị xấu. Tuy Tiêu Phù Đồ họ Tiêu nhưng không phải đệ tử của Tiêu gia. Tuy nhiên, nếu Thiên Tầm lại đột phá một, hai bậc nữa thì địa vị của Tiêu Ma Thần chắc chắn có thể so với Tiêu Cuồng, sẽ được bị Tiêu gia trọng điểm bồi dưỡng, ngày sau lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Đế đô quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Đông Phương Hồng Đậu không không nói dóc. Không biết đệ nhất công tử của Nghịch gia, Nghịch Thiên, Đông Phương Ngạo Nhiên xa ở Bắc Cương, và còn Tả Kiếm, những người mà Đông Phương Hồng Đậu nhắc sẽ như thế nào. Tiêu Lãng rất mong chờ gặp mặt bọn họ, không biết có giống như Vân Tử Sam nói rồng trong cõi người, tuyệt thế ngút trời hay không.
Không lâu sau trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ ở đằng xa chợt quát to:
- Đã hết giờ nghỉ, bắt đầu huấn luyện thực chiến!
Tất cả đệ tử của Tiêu gia lập tức đứng dậy đi hướng quảng trường.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ giống như bình thường ra lệnh:
- Hai người một tổ, thực lực sàn sàn với nhau đối chiến, không được tổn thương người, cố gắng ra tay hết sức.
Mệnh lệnh vang lên, có vô số cặp mắt liếc hướng Tiêu Lãng. Trước kia địch thủ đối chiến với nhau thực lực ngang ngửa, nhưng vấn đề bây giờ là Tiêu Lãng tham gia vào, ai sẽ làm đối thủ của Tiêu Lãng?
Tiêu Lãng có thể đánh gục cả Tả Minh thần hồn phụ thể, bọn họ đối chiến với hắn hoàn toàn không cùng một cấp bậc, tuyệt đói là tìm đánh. Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ, Tiêu Lãng cũng phát hiện ra vấn đề này. Tiêu Lãng cười khổ. Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ khó xử, cuối cùng chỉ vào Tiêu Dã, Tiêu Cẩn.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ nói với Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, ta nghe nói năng lực thực chiến của ngươi rất mạnh, ta để Tiêu Dã, Tiêu Cẩn huấn luyện với ngươi chắc không thành vấn đề?
Tiêu Lãng nhún vai, lạnh nhạt nói:
- Ta không ý kiến.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ đưa mắt nhìn hai huynh đệ Tiêu Dã, Tiêu Cẩn. Hai huynh đệ Tiêu Dã, Tiêu Cẩn do dự một chút cuối cùng gật đầu.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ lập tức ra lệnh:
- Tốt, ba ngươi cùng nhau huấn luyện, nhớ kỹ là không được tổn thương người, nếu không thì chờ chịu tộc quy đi!
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ ra lệnh một tiếng, toàn trường sôi sục, một chọi hai?
Tuy Tiêu Lãng cường đại nhưng cảnh giới không cao. Tiêu Dã nhỏ hơn Tiêu Lãng một tuổi đã đến thực lực Chiến Tướng cảnh cao giai. Tiêu Cẩn hơi yếu nhưng nói sao cũng có thực lực Chiến Sư cảnh cao giai, hai người hợp sức nói không chừng có thể đè Tiêu Lãng.
Hai huynh đệ Tiêu Dã, Tiêu Cẩn liếc nhau, trong mắt ngưng tụ chiến ý. Dù sao là tu luyện, thua cũng không có gì ghê gớm, nếu thắng là có thể đè ép khí diễm của Tiêu Lãng rồi.
Các công tử, tiểu thư của Tiêu gia cùng lùi ra sau, không tìm đối thủ huấn luyện ngược lại chuẩn bị quan sát cuộc chiến giữa ba người. Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ không có ý trách móc, hiển nhiên muốn để các công tử, tiểu thư của Tiêu gia học tập.
Tiêu Lãng đứng tại chỗ, không ngưng tụ Huyền khí, con ngươi lạnh lẽo, hơi cúi đầu, không thèm nhìn hai huynh đệ Tiêu Dã, Tiêu Cẩn chậm rãi đi vòng quanh mình.
Tiêu Dã hành động trước.
- Grao!
Tiêu Dã hành động trước, gã là thiên tài có tư chất siêu nhất thế hệ này của võ giả, luôn sống trong những ánh mắt hâm mộ, khen ngợi. Tiêu Lãng vừa vào Tiêu gia đã cướp hết ánh mắt mọi người làm Tiêu Dã rất khó chịu, mới rồi hắn ở trước mặt các đệ tử nhẹ nhàng thắng Tiêu Dã càng khiến gã thẹn quá thành giận.
Tiêu Dã vừa ra tay đã dốc hết sức, tốc độ tăng vọt đến cực hạn, Huyền khí vòng quanh nắm đấm trái, không có động tác hoa xảo, dùng tốc độ nhanh nhất, lực lượng lớn nhất chém hướng Tiêu Lãng.
- Grao!
Bên kia Tiêu Cẩn cũng hành động, không có gì bất ngờ, gã dốc hết sức. Tiêu Cẩn hận Tiêu Lãng hơn Tiêu Dã, Tiêu Cuồng rất nhiều.
Hai bóng người một trái một phải, một trước một sau thành thế giáp công, hai nắm tay phát ra tiếng xé gió rít chói tai, có thể thấy lực lượng, tốc độ cường cỡ nào.
Mười lăm thước, mười thước, chín thước.
Tiêu Lãng không nhúc nhích, hắn vẫn cúi đầu, chỉ dựa vào thính lực khủng bố từ bước chân của hai huynh đệ Tiêu Dã, Tiêu Cẩn phán đoán ra cự ly giữa hai bên.
Năm thước!
Khi Tiêu Dã cách Tiêu Lãng năm thước, Huyền khí vòng quanh thân thể Tiêu Lãng, nghiêng người xông hướng Tiêu Cẩn. Một nắm đấm vòng quanh Huyền khí hùng hồn xé gió đánh hướng Tiêu Cẩn.
Tiêu Lãng muốn cứng đối cứng đánh bay Tiêu Cẩn.
Mọi người hiểu ngay ý định của Tiêu Lãng. Thực lực của Tiêu Cẩn thấp hơn Tiêu Lãng một chút, nếu chọn cứng đối cứng thì chắc chắn có thể đánh bay gã.
Tiêu Cẩn nhìn Tiêu Lãng nhanh chóng vọt hướng mình, đôi mắt lạnh lùng lóe tia hoảng hốt, bản năng nhích sang bên, không dám ngay mặt đụng độ với Tiêu Lãng. Một hướng khác, mắt Tiêu Dã sáng lên, nắm đấm trái nhắm ngay lưng Tiêu Lãng, đập mạnh xuống.
Nhưng mà!
Giống như sau lưng Tiêu Lãng có con mắt, ở một khắc kia đột nhiên thu quyền, bước chân khựng lại, không đuổi theo Tiêu Cẩn mà nhanh chóng trầm người xuống, chân trái lấp lánh Huyền khí. Tiêu Lãng không thèm quay đầu lại, chân quét ngang chắn thiết quyền Tiêu Dã đánh tới.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nắm tay của Tiêu Dã ẩn chứa lực lượng cường đại chưa đánh trúng lưng Tiêu Lãng thì chân bị lực lượng mạnh mẽ quét ngã, người té xuống đất.
Tiêu Dã đau đớn định bò dậy, chợt thấy một cái chân giơ cao hóa thành tàn ảnh đập xuống mặt mình. Huyền khí lấp lánh trên chân ẩn chứa lực lượng cường đại, Tiêu Dã không chút nghi ngờ nếu như bị đập trúng thì đầu gã sẽ thành dưa hấu nát bét.
Tiêu Dã sợ hãi người run run, quên cái chân đau đớn, bản năng há mồm kêu lên:
- Cứu mạng!
Cái chân đó chợt ngừng trước mặt Tiêu Dã, đế giày dán sát sống mũi Tiêu Dã. Bởi vì cao đánh xuống mang đến cuồng phong thổi rối tóc Tiêu Dã, hù gã mặt không còn chút máu.
Vù vù vù vù vù!
Cực động đến cực tĩnh, cái chân kia không có chút run rẩy lại chớp động, hóa thành tàn ảnh quét sang trái, đá bay Tiêu Cẩn mới chạy tới nơi.
Tiêu Lãng rụt chân lại, đứng thẳng, mặt không biểu tình nhìn hướng trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ đứng ở phía sau, lạnh nhạt nói:
- Trưởng lão, sau này ta miễn huấn luyện thực chiến. Xin lỗi... Ta đi về trước!