Tiêu Lãng lại không cóp phản ứng. Trong một vạn tử thánh thạch, cửu đẳng nhỏ nhất chỉ có bằng nắm đấm, kém xa so với viên Ma Thanh Thanh cho hắn. Ma Thanh Thanh cảm giác ánh mắt của Tiêu Lãng nở nụ cười khổ, giải thích:
- Viên tử thánh thạch ta cho ngươi là do phụ hoàng ta trước khi đi phương bắc lưu lại. Đó chính là toàn bộ gia sản của hắn! Ngươi cho rằng tử thánh thạch dễ dàng có được như vậy sao? Phụ hoàng là con cháu hoàng tộc Thiên Ma tộc, một năm bổng lộc mới chỉ có một ngàn tử thánh thạch...
Tiêu Lãng âm thầm kinh ngạc cảm thán. Thủ hạ của tên Bạch Ma Tử điên khùng kia thật giàu. Kỳ thực Tiêu Lãng không hiểu, bọn hải tặc sợ nhất là chết, cũng không ai biết sẽ bị giết chết lúc nào. Cho nên tất cả của cải của đám hải tặc tích lũy nhiều năm như vậy của cải vẫn mang ở trên người, giờ phút này ngược lại tiện nghi cho Tiêu Lãng.
- Người thấy có phần. Cho ngươi một nửa!
Tiêu Lãng đối với thứ này cũng không để ý lắm, cũng như thái độ của hắn đối với huyền thạch năm đó. Ma Thanh Thanh lại lắc đầu đẩy tới nói:
- Ngươi đi luyện hóa một nửa đi. Nửa còn lại dự phòng. Tranh thủ dựa vào số tử thánh thạch này ngưng tụ thần thể! Như vậy chiến lực của ngươi tuyệt đối có thể tăng thêm rất nhiều. Nói không chừng trong tình trạng đánh lén cũng có thể giết chết Thần Quân.
Tiêu Lãng đột nhiên cảm thấy phấn chấn, vội vàng vào trong phòng luyện công tu luyện. Thật ra, thanh diệu thạch đã có đủ, lộ trình còn lại chưa tới một nửa, bọn họ không cần tiến vào trong tinh vực tiếp nguyên liệu, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Kết quả khiến Tiêu Lãng thấy rất đau đầu!
Hắn hấp thu tử thánh thạch vào trong ngọc tủy, tất cả đều không dừng lại ở bên trong thân thể dù chỉ một lát, đã lập tức bị huyệt đạo chia cắt, căn bản không có cách nào cải tạo thân thể. Tiêu Lãng thậm chí nghi ngờ, liệu có phải cả đời hắn cũng không thể trở thành thần thể hay không?
Luyện hóa hai ngàn viên tử thánh thạch, Tiêu Lãng không dám tiếp tục xa xỉ. Một khi dùng tử thánh thạch đã không hiệu quả không bằng giữ lại đi tới Thần Vực dùng. Hơn nữa cho các huynh đệ luyện hóa cũng tốt. Tuy rằng dùng tử thánh thạch tu luyện, năng lượng kim đan bên trong thân thể tăng trưởng nhanh hơn vài lần so với tốc độ hấp thu linh khí hỗn độn.
Bởi hiệu quả dung hợp giữa Thiên Cơ Bạo và Bàn Nhược Chưởng tốt vô cùng, Tiêu Lãng lấy bản Long Tượng Công kia ra, muốn xem thử bản thần kỹ này có chỗ nào đặc biệt hay không. Kết quả lại khiến hắn có chút thất vọng.
Bản thần kỹ này là một quyển chưởng pháp, uy lực kém xa so với Bàn Nhược Chưởng. Tiêu Lãng cũng không có tâm trạng tu luyện. Không có chuyện gì làm, cuối cùng Tiêu Lãng chỉ có thể tiếp tục hấp thu linh khí hỗn độn, cường hóa năng lượng kim châu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Hơn bốn tháng trôi qua trong yên tĩnh. Con đường Ma Thanh Thanh đi rất tốt. Lần này bọn họ không gặp phải bất kỳ hải tặc nào tập kích.
Từ Thiên Châu đến Thần Vực, cứ sử dụng phi vân bàn như vậy, đại khái phải mất thời gian bảy, tám tháng. Đến tinh vực Hắc Nhật, bọn họ đã bay ba, bốn tháng. Giờ phút này lại bay hơn bốn tháng, Thần Vực đã xuất hiện ở phía xa trong tầm mắt.
Đám người Thiên đế Lạc Diệp xuất quan. Bọn họ cũng không bế quan, chỉ lợi dụng linh khí hỗn độn đại khái cải tạo thân thể và năng lượng bên trong đan điền một chút. Vô Ngân vẫn đang khổ luyện Bạo Phong Thương Pháp. Tiêu Ma Thần cũng đang luyện tập Hắc Viêm Chưởng. Tiêu Lãng còn cố ý chọn cho hắn một thần binh Đại Thần thuộc tính hỏa.
- Tốt, Tiêu Lãng, ra đi! Thần Vực lập tức sẽ đến rồi!
Qua bảy, tám ngày, Tiêu Lãng đang bế quan bị tiếng truyền âm của Ma Thanh Thanh đánh thức. Hắn ngừng tu luyện, cảm ứng năng lượng kim châu trong huyệt đạo một chút, phát hiện có sự tăng trưởng. Một viên năng lượng kim châu lớn nhất đã đạt đến mức bằng hạt đậu tương. Năng lượng bên trong thân thể cũng dâng trào khác thường, sức chiến đấu lại tăng trưởng thêm một chút.
Sau khi Tiêu Lãng đi ra bên ngoài, mọi người đã đều xuất quan. Tiểu Bạch cũng đã tỉnh lại, thoáng cái lao tới thân thiết không ngừng kêu chít chít.
- A!
Phóng tầm mắt nhìn ra, quả nhiên trong không gian hỗn độn phía trước lơ lững một đại lực cực lớn. Giờ phút này bọn họ vẫn cách biên giới bầu trời đại lục mấy chục ngàn dặm. Nhìn xuống phía dưới thấy giữa đại lục và phía trước đều vô biên vô hạn, không biết lớn tới mức nào. Bên ngoài đại lục có hào quang màu trắn nhàn nhạt bao phủ. Cũng không biết là cấm chế thần kỳ gì.
- Tất cả mọi người nghe cho kỹ. Sau khi đến Thần Vực tất cả đều phải khiêm tốn một chút. Cho dù bị người ta khiêu khích cũng phải nhịn. Còn nữa không nên nhìn loạn, bằng không sẽ khiến cho nhân vật lớn tức giận, chúng ta sẽ chết rất thê thảm! Ở chỗ này không có bất kì đạo lí gì có thể nói được. Chết ở ngoài thành chính là cái chết vô nghĩa!
Ma Thanh Thanh thận trọng căn dặn. Tiêu Lãng gật đầu, đảo mắt nhìn qua mọi người thấy sắc mặt tất cả đều rất ngưng trọng, còn mơ hồ có chút hưng phấn. Hắn mở miệng nói:
- Có hai con đường, thứ nhất theo ta, vậy phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ta. Thứ hai có thể tự mình tách ra, ta tặng một thần binh Đại Thần và một vài tử thánh thạch, ký sử Thần Vực!
Nghe thấy lời Tiêu Lãng nói, Tiêu Ma Thần, Tiểu Đao, Vô Ngân, Độc Long thật ra không có bất kỳ lời dị nghị gì. Con mắt của Nhàn Đế và Thiên Đế Lạc Diệp lại sáng ngời. Thiên Đế Lạc Diệp từ trước tới nay đều có chút ngạo khí. Bản thân hắn là một nhân vật lớn đã thành danh ở Thiên Châu từ lâu, bị Tiêu Lãng ép một đầu trong lòng có chút khó chịu. Nhàn Đế lại đột phá Bán Thần có chút mong muốn lang bạt một mình. Dù sao theo Tiêu Lãng, có lợi trước hết cũng là đám người Tiêu Ma Thần sau mới tới bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, trong lòng Tiêu Lãng có l kế hoạch. Sở dĩ hắn lại nhấn mạnh như vậy, chính là đề phòng chuyện Lăng Đế lại phát sinh. Hắn không thích một khi gặp phải uy hiếp, lại bị người đâm một đao vào sau lưng. Cùng đi với nhau không bằng sớm mỗi người đi một ngả.
Ma Thanh Thanh nhanh chóng khống chế phi vân bàn bay xuống phía dưới. Ban đầu mọi người cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Sau khi nhanh chóng hạ xuống, cảnh vật phía dưới cũng từ từ lớn lên và rõ ràng.
- A a!
Vô Ngân và Nhàn Đế thoáng hít một hơi lạnh. Đám người Tiêu Lãng cũng liên tục chấn động.
Tiến tới lối vào Thần Vực là một quảng trường hình tròn lớn siêu cấp. Trên quảng trường có một bức tượng cực lớn và cây cột với mây xanh cuốn quanh. Cho dù giờ phút này, mọi người còn cách mặt đất một trăm ngàn dặm nữa, vẫn có thể nhìn thấy rõ bức tượng kia giống như một ngọn núi cực lớn. Hơn nữa bức tượng này khiến người ta vừa liếc mắt liền cảm giác nghẹn thở.
- Đó là pho tượng Thần Chí Cao của Hủy Diệt Chi Địa. Các ngươi vạn vạn không nên có chút thể hiện không tôn trọng nào đối với pho tượng này, bằng không sẽ bị quân đoàn Hủy Diệt giết chết ngay tại chỗ. Đợi lát nữa tất cả đi theo ta.
Giọng điệu Ma Thanh Thanh ngưng trọng căn dặn. Nàng bắt đầu khống chế phi vân bàn giảm tốc độ. Tiêu Lãng lặng lẽ lấy ra hai chiếc nhẫn không gian, bên trong có hai cái thần binh Đại Thần còn có hai Thần Giáp, cùng với hai ngàn tử thánh thạch và một quyển ký sử Thần Vực.
Nhàn Đế và Thiên Đế Lạc Diệp nhận lấy kiểm tra bên trong một chút, trong mắt có chút hưng phấn và xấu hổ, Tiêu Lãng không nhiều lời chỉ gật đầu, truyền âm nói:
- Hai vị bảo trọng. Nếu như sau này có thành tựu, vẫn hi vọng chiếu cố con dân Thiên Châu một chút.
Hai người liên tục gật đầu không nói lời khách sáo, chỉ có điều trong lòng vẫn có chút cảm kích. Dù sao Tiêu Lãng cũng không nhất thiết phải giúp bọn họ.
Bọn họ và Lăng Đế, Lãnh Đế, Dạ Phi Dương đến Thần Vực, tất nhiên không phải tới chơi. Bọn họ muốn lang bạt tạo ra bá nghiệp. Tại Thiên Châu, bọn họ bị Tiêu Lãng đè ép, cả đời cũng không lật người được, chỉ có thể đi tới Thần Vực rộng lớn tìm kiếm cơ hội khác.
Rất nhanh phi vân bàn hạ xuống đất. Mọi người bay ra bên ngoài, Tiêu Lãng thu phi vân bàn vào trong nhẫn không gian, lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Xung quanh quảng trường có ba thông đạo, đi thông tới bên trong Thần Vực. Trên quảng trường rất nhiều người từ trong thông đạo đi vào đi ra. Chỉ có điều nhiều người là hộ vệ trên người đều mặc áo giáp màu đen, đứng chỉnh tề ở xung quanh quảng trường.
Tiêu Lãng mới đảo mắt nhìn qua, thân thể đã run lên, trong lòng thầm hô to một tiếng gia hoả tốt.
Trên quảng trường này, quân hộ vệ mặc áo giáp đen phải ít nhất phải có tới mấy ngàn người. Tiêu Lãng cảm giác Khí tức của mấy ngàn người này đều tương tự với Hắc Phàm. Nói cách khác, tất cả hộ vệ mặc giáp đen này đều phải là —— cường giả cấp bậc Thần Quân trở lên.
- Những người này đều là quân đoàn Hủy Diệt, là quân đoàn trực thuộc Thần Chí Cao. Các ngươi đừng nói chuyện, đi theo ta!
Ma Thanh Thanh thấp giọng căn dặn một hồi, sau đso dẫn theo mọi người đi vào trong một lối đi. Ngoài thông đạo có một cánh cửa đá khổng lồ. Hai bên có mấy trăm quân đoàn Hủy Diệt canh phòng.
Mọi người đi theo Ma Thanh Thanh, khiêm tốn thành thật đi qua cửa đá, không dám thở mạnh. Mà thòi điểm Tiêu Lãng đi qua cửa đá, cửa đá đột nhiên sáng lên một hắc quang. Ánh mắt của gần nghìn quân đoàn Hủy Diệt hai bên lập tức nhìn về phía Tiêu Lãng. Khí thế trong nháy mắt đó khiến Tiêu Lãng thiếu chút nữa bị ép quỳ xuống.
Vèo!
Tiêu Lãng còn chưa có bất kỳ động tác nào, thân thể một cường giả lóe lên, xuất hiện ở trước mặt Tiêu Lãng. Sau đó đưa một tay nắm lấy cổ huyễn ma thú Tiểu Bạch đang ở trong lòng Tiêu Lãng, trầm giọng nói:
- Con yêu thú này đã có linh trí, không thể vào Thần Vực. Nó chỉ có thể đi Yêu Vực, hoặc là... Chết!