Yêu Giả Vi Vương

chương 988: tạp dịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm ầm!

Khoảng cách giữa Tiêu Lãng và bốn người kia không xa. Tốc độ hai bên đều nhanh, thoáng chốc đã kéo gần khoảng cách, luôn luôn cố gắng có thể tránh né thần kỹ dung hợp công kích.

Tốc độ hai bên đều nhanh. Một vài võ giả tránh né, chỉ bị dư âm công kích quét trúng nổ bay ra ngoài. Hai người phía sau lại bị trúng phải thần kỹ dung hợp nổ tung.

Những tiếng nổ vang lên. Trời rung đất chuyển. Bụi bay lên khắp nơi. Bốn thân thể đều bị nổ bay ra ngoài. Hai người phía sau máu thịt be bét đã sớm không còn hơi thở. Hai người khác cũng máu me khắp người, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Cuộc chiến đấu bên kia cũng rất kịch liệt. Độc Long đột nhiên phun ra khói độc khiến ba người không ngừng sợ hãi. Bởi vì khói độc kia có năng lực ăn mòn quá mạnh mẽ, còn có lực xuyên thấu, lại có thể xuyên qua vòng bảo hộ năng lượng và chiến giáp đi vào. Ba người vừa lo lắng công kích vừa bận rộn vận công loại bỏ độc tố, rất nhanh đã biến thành mục tiêu sống của mấy người Vô Ngân.

Ầm ầm Ầm!

Ba người bị nổ bay ra ngoài. Nhưng đáng tiếc lực công kích của đám người Tiêu Ma Thần, Vô Ngân không đủ. Ba người không bị thương, chỉ có điều thân thể đều biến thành thâm đen, hiển nhiên đã trúng độc.

- Độc Long, tốt lắm!

Tiêu Lãng vẫn cho rằng thực lực của Độc Long không mạnh, vừa đột phá Bán Thần, thứ duy nhất có thể lấy ra được chính là nọc độc. Mà Tiêu Lãng từng thử nọc độc kia. Hắn có thể chịu đựng được, đương nhiên uy lực sẽ không quá lớn. Nhưng không nghĩ tới nó lại hung tàn như vậy. Ngay cả võ giả Đại Thần cũng phải trúng chiêu. Tuy rằng độc không chết, nhưng thật ra có sự trợ giúp rất lớn.

Quát lớn một tiếng, Tiêu Lãng không tiếp tục để ý tới hai võ giả đã bị thần kỹ dung hợp đánh trọng thương, trong mắt phóng thích tình diệt, lần lượt vọt về phía ba võ giả trúng độc. Thân thể hắn nhảy lên thật cao, Liệt Thần Thủ giống như móng diều hâu bắt thỏ xé rách tất cả khí thế, mạnh mẽ chộp tới.

Ba người đang bị độc tố tập kích, bị tình diệt công kích linh hồn lập tức rối loạn. Chờ tới khi một người tỉnh lại, đầu hai người còn lại đã bị bóp nát. Hắn vội vàng dùng trường côn trong tay mạnh mẽ đánh về phía Tiêu Lãng.

Ầm! Xì!

Tiêu Lãng cứng rắn chịu một gậy của hắn. Liệt Thần Thủ lại vồ xuống, bóp đầu hắn đến nát bét. Vai trái của hắn đã máu thịt trộn lẫn, xương cũng gãy lìa.

Vèo!

Thời điểm Tiêu Lãng vọt về phía bên này, Độc Long cũng không bận, một làn khói độc phun ra, bao phủ lấy hai võ giả bị thương. Đồng thời, công kích Vô Ngân, Tiêu Ma Thần, Tiểu Đao, Ma Thanh Thanh từ phía bên kia cũng trút xuống bên này. Mấy người phối hợp cực kỳ ăn ý. Tiêu Lãng là chủ lực, bọn họ phối hợp công kích.

Cuộc chiến đấu rất nhanh kết thúc. Tất cả bảy người bị giết, bên này lại không chết một người, chỉ có một mình Tiêu Lãng bị thương. Chiến tích như vậy cũng không khiến mọi người quá vui mừng. Tiêu Ma Thần, Vô Ngân, Tiểu Đao cảm giác thực lực của mình kém một cách nghiêm trọng.

Nếu như trận chiến này không có Tiêu Lãng, mọi người chắc chắn phải chết. Nếu như không phải nhờ khói độc của Độc Long mạnh như vậy, có lẽ đám người Tiêu Ma Thần sẽ bị thương, thậm chí có người chết.

Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều như thế. Hắn bảo Độc Long lấy nhẫn không gian và thần binh chiến giáp của bọn họ ra, lại dùng nọc độc ăn mòn thi thể, nhanh chóng trở thành một đống bột phấn. Tiếp đó, tất cả lập tức chạy như điên.

Tuy rằng cuộc chiến đấu bên này kéo dài trong thời gian ngắn, nhưng khẳng định đã kinh động đến đám người gần đó. Nếu như bị người theo dõi, hoặc là đối phương có đồng bọn gần đó, tuyệt đối sẽ có phiền toái lớn.

Một đám người nhanh chóng rời đi. Tiêu Lãng cố nén cảm giác đau đớn bên vai trái, nuốt một viên đan dược vào, tiến lên. Sau khi tiếp tục đi thêm nửa ngày không gặp phải kẻ địch, mọi người mới an tâm. Độc Long lấy số nhẫn không gian thu thập được đưa cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng quét qua vật phẩm bên trong, thuận miệng nói:

- Mấy người các ngươi chia nhau đi. Có thể sử dụng số tử thánh thạch bên trong tu luyện một chút!

Tiểu Đao và Tiêu Ma Thần, Vô Ngân vừa nghe vui mừng không ngớt, vội vàng cùng Độc Long phân chia chiến lợi phẩm. Ma Thanh Thanh cũng không lưu ý. Một vài bảo vật Đại Thần nho nhỏ như vậy, nàng còn chưa để vào mắt.

Tiêu Lãng vừa chạy vừa nghi hoặc dò hỏi:

- Độc Long, độc tố của ngươi làm sao lại cường đại như vậy? Không ngờ ngay cả võ giả Đại Thần cũng chịu ảnh hưởng?

Độc Long chất phác cười một tiếng nói:

- Chủ nhân, sau khi ta đột phá Bán Thần nhận được ký ức truyền thừa, có thể luyện nọc độc, khiến uy lực tăng thêm một chút.

Bước chân Tiêu Lãng đột nhiên dừng lại. Hắn càng cảm thấy kinh ngạc nghi ngờ hơn, hỏi:

- Đúng, Độc Long! Ngươi không phải là thú tộc sao? Ngươi làm sao có thể tiến vào Thần Vực?

Thật ra, mấy người Vô Ngân đã sớm phát hiện ra vấn đề này. Chỉ có điều Độc Long trời sinh tính tình chất phác, gần như không giao lưu với mọi người. Tiêu Lãng không hỏi, bọn họ tất nhiên không tiện tìm hiểu.

Độc Long sờ mũi cười khổ nói:

- Cụ thể ta cũng không biết. Chỉ có điều ta không hoàn toàn là thú. Ta là nửa rồng nửa người! Ký ức truyền thừa nói bộ tộc này của chúng ta, trước khi hoá hình là thú, sau khi hoá hình thể chất sẽ hoàn toàn biến đổi thành người...

- Bộ tộc các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi không phải ở Thiên Châu? Cũng là Thần Vực sao?

Vô Ngân hỏi.

Độc Long lắc đầu nói:

- Bộ tộc chúng ta có thể sinh sống ở bất kỳ vực diện nào. Chỉ có điều cụ thể là thực lực chủng tộc của chúng ta quá yếu, ký ức phong ấn tầng cuối cùng vẫn không mở ra!

Tiêu Lãng gật đầu không hỏi nữa. Một đám người trầm mặc tiếp tục lao nhanh, sau nửa ngày rốt cuộc nhìn thấy thành trì đầu tiên.

Ma Thanh Thanh gặp nhiều thành lớn tại Thần Vực, đám người Tiêu Lãng lại chưa từng thấy. Tất cả dừng lại, con mắt hơi nheo lại.

Thành trì này dùng một từ khái quát, chính là nguy nga.

Tất cả thành trì được xây dựng từ đá lớn, xem ra giống như một thể hoàn chỉnh. Tường thành cao tới mười vạn mét, không nhìn thấy giới hạn. Chỉ riêng cửa lớn đã rộng chừng vạn mét, cao mấy vạn mét. Ngoài cửa lớn có trăm võ giả mặc áo giáp màu xanh đang đứng thẳng xếp hàng ngang. Thực lực của bọn họ đều là Đại Thần. Thống lĩnh đội quân là Thần Quân. Trên tường thành, cứ mấy trăm mét lại có một võ giả đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo đưa mắt nhìn xung quanh.

Còn có một cảnh tượng rất kỳ dị. Dưới thành tường có rất nhiều võ giả ngồi xếp bằng tu luyện. Cách mấy mét lại có một người. Còn có mấy người cùng ngồi một chỗ, phóng tầm mắt nhìn cũng phải có tới mấy ngàn người.

- Những người này đều là võ giả chưa đạt được Đại Thần cảnh. Không phải thần thể, bọn họ không có tư cách vào thành, cũng không dám lang bạt xung quanh. Như vậy rất dễ dàng bị hoang thú và võ giả giết chết. Ở dưới thành tường không có hoang thú và võ giả nào dám động thủ, cho nên tương đối an toàn!

Ma Thanh Thanh giải thích vài câu. Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, dò hỏi:

- Chúng ta cho tử thánh thạch, cũng không thể vào thành sao?

Ma Thanh Thanh lắc đầu khẳng định nói:

- Không thể. Trừ phi có nhân vật lớn trong thành lên tiếng, bằng không không phải võ giả Đại Thần tuyệt đối không thể vào thành.

- Đi thôi!

Tiêu Lãng nhìn một thành lớn hùng vĩ, trong lòng âm thầm cay đắng. Chẳng lẽ mình không thể ngưng tụ thần thể, đời này cũng không vào được thành sao?

Ma Thanh Thanh còn chưa đi, trái lại nói với Tiêu Lãng nói:

- Đừng đi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi. Chờ có đội buôn đến triệu tập người, chúng ta theo đội buôn đi vào. Bằng không nếu muốn sống sót đi tới Hắc Sơn Lĩnh quả thực rất khó khăn.

Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:

- Đội buôn? Bọn họ sẽ cần tới những võ gia thực lực như chúng ta sao?

Ma Thanh Thanh dẫn theo mọi người đi tới tường thành tìm chỗ ngồi xuống, vừa giải thích:

- Thần Vực có một loại hoang thú gọi là Phong Hồ. Tốc độ của loại hoang thú này cực kỳ nhanh. Tốc độ của Phong Hồ cửu đẳng đã có thể tương đương với Đại Thần hậu kỳ. Tính cách Phong Hồ này ôn hòa, lực công kích thấp, là công cụ di chuyển mà đội buôn và tiểu gia tộc yêu thích nhất. Chỉ có điều Phong Hồ này có bệnh thích sạch sẽ. Mỗi ngày đều cần người tắm rửa cho nó, ăn thức ăn cũng cần phải là thức ăn nóng, còn phải có người giúp nó bắt rận... Những việc vặt như vậy, các đội buôn đương nhiên sẽ không để người của mình làm. Mỗi lần xuất hành bọn họ sẽ ở ngoài thành triệu tập một đám người tới hỗ trợ...

- Ta khinh!

Sắc mắt tất cả đám người Tiêu Lãng trầm xuống. Làm như vậy chính là chọn tạp dịch, còn là tạp dịch hầu hạ cho đám hoang thú hạ đẳng nhất. Bọn họ một đám nhân vật tuyệt đỉnh nhất ở Thiên Châu, đến Thần Vực lại lưu lạc tới mức đi hầu hạ cho hoang thú...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio