Yêu Hận Triền Miên

chương 38: đi dạo công ty bách hoá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng, người xung quanh đi đâu rồi?

Nhược Tuyết xuống xe mới phát hiện thì ra những người đến khu mua sắm này, ngoại trừ hai bảo vệ gác cổng, ai cũng không được qua. Trong một thời gian ngắn như vậy, anh ta làm sao mà làm được vậy? Thế này có phải là hơi quá rồi không?

Điều làm cho cô càng ngạc nhiên hơn đó chính là nhân viên công ty bách hóa cũng không biết đã đi đâu hết. Có cần phải dọn sạch sẽ đến mức này không? Thế này thì còn gọi gì là mua sắm nữa chứ?

“Tiểu thư, xin hãy đi theo chúng tôi.” Nhược Tuyết đang kinh ngạc đến ngây người, hai giọng nữ vang lên từ đằng sau mới khiến cô định thần.

Xuất hiện trước mặt cô là hai cô gái mặc đồ công sở đen, tuổi chừng , , có lẽ là nhân viên nơi này. Dù hai cô gái này có mang thẻ công tác trước ngực, nhưng Nhược Tuyết cũng không dám hỏi xem.

“Có chuyện gì sao?” Đôi mắt tròn đen lướt quanh một vòng, cô thắc mắc không biết Lương Úy Lâm đã đi đâu? Không thấy được bóng dáng anh ta, NHược Tuyết bỗng cảm thấy lo lắng.

“Tổng giám đốc muốn chúng tôi đưa tiểu thư đi dạo một vòng, tiểu thư thích gì thì lấy luôn cho tiểu thư.” Cô gái trông điểm tĩnh hơn trong cô gái lên tiếng. Từ mười phút trước nhận được thông báo ông chủ lớn của họ muốn tới đây mua sắm, yêu cầu tất cả khách hàng cùng nhân viên tránh mặt, bọn họ cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Ông chủ chưa từng ghé qua kiểm tra trung tâm mua sắm bé nhỏ này của họ một lần, cho nên ngoại trừ nhân viên vận chuyển, có lẽ chẳng có ai biết được mặt thật của ông chủ.

Lần này cuối cùng cũng được thỏa mãn trí tò mò, nhưng hóa ra ông chủ lại làm như thế này. Đã không trực tiếp tới giám sát mà lại còn phải đồng thời dẹp hết nhân viên cùng khách hàng. Mà lí do dẹp người, chỉ là vì cô gái mảnh khảnh mềm mại này.

“Tôi không muốn mua gì cả” Người cũng đã đuổi đi hết, còn đi dạo cái gì nữa cơ chứ.Nhưng đúng là cô không cần mua thứ gì thật. Y phục khi cần sẽ có người mang đến tận biệt thự cho cô, quần qó năm này qua năm khác lấp đầy mấy tủ quần áo lớn, thậm chí vẫn còn thiếu chỗ treo, mà phần lớn chúng là y phục chưa mặc qua. Nói chung anh hôm nay thật không cần tốn công như thế này.

“Tiểu thư, việc này….” Hai nhân viên cảm thấy khó xử. Cấp trên đã giao phó cho hai cô phải chiều đại tiểu thư này thật tốt, thế mà giờ cô ấy lại nói không muốn mua cái gì cả, vậy thì bảo hai cô phải làm sao đây?Chẳng lẽ là lui đi? Tiến thoái lưỡng nan, xem ra sau này các cô không được sống dễ dàng rồi.

“Anh ấy đâu rồi?” Nhược Tuyết căn bản không muốn mua đồ, cô chỉ muốn về nhà nhanh một chút. Tại sao anh lại bỏ mặc cô ở chỗ này cơ chứ?

“Tiểu thư, cô cứ xem qua một vòng xem sao? Chủ nhân có việc lên lầu chót rồi, khoảng tầm hai giờ nữa mới có thể xuống” A Cánh đứng cách đó không xa, thấy Nhược Tuyết không có ý muốn mua đồ thì lên tiếng. Huống chi cô khó có cơ hội ra khỏi nhà, đi dạo nhiều một chút cũng tốt.

“A Cánh…” Nghe A Cánh nói như vậy, rõ ràng là cô không có quyền lựa chọn rồi, chỉ có thể thuận mà theo họ thôi.

Quả nhiên đúng như họ nói, họ dẫn cô đi một vòng từ quầy giầy dép đến quầy trang sức, một quầy cũng không bỏ sót. Đến quầy nào, họ cũng sẽ đem tên những nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ giới thiệu một cách tỉ mỉ, sau đó giới thiệu cho cô thử, Nhược Tuyết đối với vật chất trước nay nhu cầu đều không cao, cho nên đối với sự chuyên nghiệp của họ, cô chỉ biết nghe mà thôi.

Chọn đồ đối với cô chẳng phải là công việc thích thú gì. Những thứ đồ sang quý kia mặc lên người còn không bằng giầy cói áo rách mà được thoải mái vui vẻ. Nhưng không còn cách nào khác, đối với sự chuyên nghiệp nhiệt tình của họ, cô chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Mà vừa thấy cô hài lòng thì hai nhân viên đó sẽ lập tức đóng gói đưa cho vệ sỹ phía sau khiến cô không kịp trở tay.

Thoáng chốc trên tay hai vệ sỹ đã là đống đồ lớn, mà lúc này các cô còn chưa đi tới gian y phục. Trời ơi họ còn muốn đi dạo tới lúc nào nữa. Cũng là bởi lâu không ra khỏi cửa , cô cảm thấy chân rất nhanh mỏi. Cuối cùng thì họ cũng đi tới quầy nữ trang. Những thứ phục sức lấp lánh chỉ khiến cô cảm thấy choáng váng, vốn không có chút hứng thú nào. Cô trực tiếp xoay lại đối mặt với A Cánh :” A cánh, tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ một chút” Đành phải nói với hắn vậy, nói với người khác chỉ vô ích mà thôi.

“Tiểu thư, vậy nghỉ một chút”

Lúc bọn họ đang tiến về phía phòng nghỉ thì phía sau cô truyền tới một loạt tiếng bước chân.

“Tiều thư, mời theo chúng tôi lên lầu , chúng ta phải thay y phục rồi “

Nhược Tuyết quay đầu lại, thấy người vừa nói là một nhân viên mặc đồng phục nữ, ánh mặt điềm tĩnh sâu xa, là kiểu mẫu nhân viên công sở điển hình, quần áo tuy đơn giản, trang điểm cũng nhạt vậy mà vẫn toát lên vẻ đẹp kiều diễm lay động lòng người.

Mà phía sau cô ấy còn một đoàn nữ nhân viên nữa…Chuyện gì thế này?...

“Thay y phục à? ……” Nhược Tuyết không hiểu. Trước khi tới đây, Lương Úy Lâm chẳng nói gì với cô về việc này cả. Chẳng lẽ lại muốn đi tới nơi nào sao? Quần áo trên người cô mặc không phù hơp thế cơ à?

“Xin giới thiệu tôi là Trần DĨnh. Bảy giờ tối nay Lương Thị có tổ chức tiệc rượu mừng năm mới, tiểu thư sẽ tham dự trong vai trò là bạn gái của chủ nhân.”

“Cái gì?’ Bị hù dọa đến sợ hãi, Nhược Tuyết bỗng chốc toàn thân rét run. Bạn gái của anh ta? Anh ta có ý gì vậy? Cô là một kiểu người tình? Hay là nô lệ cho anh ta?

Đối với tâm tư Lương Úy Lâm, trước kia cô không hiểu rõ, cũng không muốn tìm hiểu, nhưng ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cô biết anh ta không chỉ đơn thuần hoạt động trong giới xã hội đen mà còn thao túng cả giới kiến trúc cùng địa ốc. Cái tên Lương thị, chỉ trong vòng nửa năm nay cô mới biết đến qua internet.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, hướng về phía cô gái kia lạnh lùng nói:” Tôi có thể không đi không” Cô chưa từng xuất hiện trong tình huống như vậy, Lương Úy Lâm rốt cuộc muốn cô làm cái gì thế?

“Thật xin lỗi tiểu thư. Vấn đề này chúng tôi không thể trả lời cô được. Xin cô đừng làm khó công việc của chúng tôi.” Trần Dĩnh vẫn duy trì giọng điệu lạnh lùng. Đối với cô gái không có chút nào hấp dẫn trước mắt, cô thật không hiểu vị chủ tử thần thánh kia của Lương thị sao lại coi trọng cô ta như vậy.

Đúng vậy, sao cô có thể không đi được cơ chứ? Chuyện Lương Úy Lâm đã quyết định, làm sao có ai có thể thay đổi? chỉ là, anh ta từ trước tới nay chán ghét cô như vậy, chỉ coi cô như công cụ phát tiết tình dục, vậy mà hôm nay lại giở trò giới thiệu cô với mọi người, mà lại ở tiệc rượu của toàn Lương thị.

Nhược Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn A Cánh, nhưng A Cánh trông còn hoang mang hơn cô. Đúng , A Cánh vẫn đi theo cô, làm sao có thể biết Lương Úy Lâm đang làm cái gì chứ.

Đã hỏi không ra thì không thể không đi rồi.

“Tiểu thư, chúng tôi hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, tiệc bắt đầu lúc h, mà giờ đã là h rồi, hơn nữa lại còn phải trang điểm nữa.” Ý tứ rõ ràng là nhắc cô đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, tốt thất nên thức thời, đừng kì keo mè nheo thêm nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio