editor Cát
"Quân Hạo. . . . . ." Nhan Thanh Uyển cau mày, đứa con trai này không để cho bà chút thể diện nào sao? Dù là không có nhiều người ở đây đi nữa cũng nở mặt Nhược Tuyết chứ? Như vậy không nói tiếng nào ý là cái gì đây?
"Nhược Tuyết, đến đây đi! Cái người này sao không đáp lại không nên làm khó anh chứ." Ha ha, người ta cũng không muốn ôm mỹ nhân, vậy không bằng để anh đi!
"Nghiêm đại ca. . . . . ." Nhược Tuyết cắn môi dưới không dám giương mắt. Anh là có ý gì đây? Thật chán ghét không để ý cô như vậy sao? Làm thế nào, cô lại muốn khóc! Không trách được, nàng nằm viện lâu như vậy, trừ đêm hôm anh đến, sau đó cũng không có qua thăm cô.
Theo thái độ hiện tại của anh, thời gian cô có thể rời đi không phải là càng gần chứ? Có lẽ đoạn thời gian bọn họ dây dưa oan nghiệt như vậy sắp kết thúc rồi.
Nghiêm Quân Hạo khom thân thể xuống, cánh tay vừa muốn đụng phải chân của cô, một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo anh trở ra, không cần nhìn anh đã biết là ai.
"Quân Hạo, tôi làm phiền cậu rồi. Ý tứ của cậu như vậy có phải muốn vợ sắp cưới của tôi không?” Lương Úy Lâm không biết lúc nào đã tới đây, kỹ xảo dùng sức đã đem Quân Hạo đẩy ra.
"Không khổ cực, mình là bác sĩ của cô ấy, nếu không ai nguyện ý đưa em ấy lên thì đó là việc mình nên làm!” Nghiêm Quân Hạo trên mặt còn đang cười. Ha ha, anh làm sao có thể đoán sai đây? Lấy việc anh nhiều năm đối với Lương Úy Lâm rất hiểu rõ, vật của cậu ta làm sao có thể để cho người khác đụng?
"Nghiêm Quân Hạo, cậu có phải hay không cảm thấy quá nhàm chán? Không bằng tôi kêu tiểu thư Aimee đến tìm cậu?” Thanh âm rõ ràng rất nhẹ rất nhạt, nhưng nghe vào trong lỗ tai Nghiêm Quân Hạo lại như là bom nguyên tử nổ tung, uy lực giống nhau vô cùng.
"Không cần không cần! Nhược Tuyết, thật xin lỗi, anh còn có chuyện đi về trước! Chú Lương, dì Nhan,con đi trước!" Thật là nói giỡn, mấy ngày này anh bị người phụ nữ kia cuốn lấy sắp nổi điên. Trời mới biết cô ta lấy được tin tức từ nơi nào, cư nhiên chạy về nước tìm đến anh. Cái loại phương thức dây dưa ngày đêm đó quá kinh khủng, anh bây giờ như muốn nổi da gà.
Chỉ là, trước khi đi, anh còn nghĩ muốn nói thêm một câu, bằng không luôn bị Lương Úy Lâm uy hiếp như vậy cũng không hay, thật không tốt, cho nên "Này, cậu không phải là đang ghen đó chứ?" Nghiêm Quân Hạo dùng thanh âm chỉ có cậu ta nghe thấy được, nhẹ giọng nói.
"Cậu vĩnh viễn sẽ không biết." Lương Úy Lâm mắt lạnh bắn về phía Nghiêm Quân Hạo. Hiện tại mọi người cũng muốn nhìn kịch hay của anh sao? Được rồi, vậy anh diễn một vở kịch hay cho mọi người nhìn chẳng phải là phụ kỳ vọng của họ sao?
"Chúng con đi lên lầu trước." Thân thể khom xuống một thanh ôm lấy người phụ nữ không có bao nhiêu sức nặng ở trên xe lăn. Không nhìn những người trong phòng khách, Lương Úy Lâm ôm Nhược Tuyết đi lên.
Nghiêm Quân hạo mặt suy nghĩ sâu xa nhìn tới đôi nam nữ đang lên lầu, giác quan thứ sáu của anh luôn rất tốt! Thế nào lại không linh trên người Lương úy đây? Anh không tin, tuyệt đối không tin.
"Hạo Nhiên, cậu không cần đi cùng sao?" Chủ nhà cũng đã đi, vậy bọn họ ở chỗ này để làm gì chứ?
"Cậu đi trước đi! Mình đợi theo chân bọn họ cùng nhau trở về!" Mới vừa rồi một màn này đùa giỡn, Giang Hạo Nhiên dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng anh sẽ không giống Quân Hạo, rất hỉ hoan chọc Lương Úy Lâm.
Anh là người ở giữa làm sao có thể nhìn thấu rõ? Mặc dù không hiểu rõ tại sao dì Nhan lại nói hai người họ là vợ chồng sắp cưới nhưng đây cũng là chuyện nhà bọn họ? Anh nghĩ không nên nhúng tay vào.
Cũng không cưỡng cầu nữa, Nghiêm Quân Hạo tiêu sái rời đi. Anh muốn mời Giang Hạo Nhiên cùng đi, cũng chỉ là muốn cùng cậu ta đánh cuộc thử xem có phải Lương Úy Lâm đang ghen không mà thôi. Nếu cậu ta không có hứng thú vậy coi như xong, thật ra thì cũng không thể nói cậu ấy không có hứng thú, là không dám rước họa vào thân chứ?
"Ngạo Vũ, em mới vừa rồi nói như vậy, Úy Lâm có tức giận hay không?" Nhan Thanh Uyển ngồi bên chồng nhẹ giọng hỏi. Hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này có muộn quá không?
"Sẽ không, yên tâm đi!" Lương Ngạo Vũ vỗ vỗ lưng của bà an ủi. Làm sao có thể tức giận? Nếu như Lương Úy Lâm tức giận, cũng là do chính nó!
"Anh có thể buông em ra.” Trở lại căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, còn có mùi quen thuộc của anh, Nhược Tuyết cảm nhận được an lòng.
"Chồng ôm vợ sắp cưới của mình, hẳn không có vấn đề gì chứ?” Lương Úy Lâm cúi ở phía trên cô, cặp mắt chăm chú nhìn mặt của cô. Ha ha, anh thế nhưng thu hoạch ngoài dự đoán có thêm vị hôn thê! Lương Úy Lâm anh cũng sẽ có một ngày như vậy? Thật là buồn cười!
"Thật xin lỗi, em cũng không biết mẹ anh sẽ nói như vậy. Em thật sự là không biết!" Giọng điệu của anh trào phúng, cô cũng không nhận ra cái kia là có nhiều vui vẻ. Nhưng cô không nghĩ như vậy là tốt? Làm người phụ nữ của anh đã đủ đáng sợ, vị hôn thê? Cô chưa từng có ý nghĩ đó!
"Ý của em muốn nói, em cũng không muốn làm vợ sắp cưới của anh đúng không?” Đôi tay thon dài của phái nam không biết khi nào lại bắt đầu dao động trên cổ của cô.
"Chúng ta vốn là không thể nào! Chúng ta không phải. . . . . ." Anh là đang tức giận sao? Làm sao biết chứ? Cô không muốn làm vị hôn thê của anh, anh nên cảm thấy vui mừng mới đúng?
"Thích Nghiêm Quân Hạo đưa em đi lên?" Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên không được tự nhiên.
"A!?" Nhược Tuyết không hiểu anh chợt chuyển đề tài là có ý gì. Cái gì gọi là thích Nghiêm đại ca đưa cô đi lên? Mới vừa rồi rõ ràng là anh không muốn mà? Tại sao có thể đem tội danh đổ trên đầu của cô?
"Có muốn anh nhắc nhở em không, Quân Hạo cũng có ý định cưới vợ, cũng giống như chúng ta vậy….” Trên khuôn mặt miên man của cô làm cho anh không nhịn được nói ra những lời đả thương người như vậy.
Người phụ nữ đáng chết này, ngay cả thế này cũng làm cho anh tức giận.
"Em biết rõ! Em cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới phải làm vợ sắp cưới của anh. Thật không có, không có. . . . . ." Nhắm mắt lại không muốn nhìn anh, cũng sợ mình sẽ nhịn không được mà rơi lệ. Mặc kệ anh tại sao cho là cô đối với Nghiêm đại ca có cái gì, thế nhưng lời nói này đã tổn thương cô.
Ân oán giữa bọn họ, thế nào cũng kéo không rõ, không cần thiết có danh phận như vậy. Cô cái gì cũng không để ý, không muốn bị thương cô nhất định phải học cách che giấu cảm xúc của mình.
"Em cũng thật là biết rõ! Chỉ là, em không phải là thích anh sao? Hả? Thích một người đàn ông đã cưỡng chiếm em? Lăng Nhược Tuyết, em cảm thấy còn có chuyện gì không thể đây?"
Anh đang cười sao? Tại sao phải làm cho lòng người lạnh lẽo như vậy?