Chap này au dành tặng bạn Lyminhtue ( '• ▽ •' ).。o♡
//////////////
Ánh sáng xanh bao phủ xung quanh
Tenten, một lát sau, những vết thương do trận gió lúc nãy biến mất, mí mắt Tenten nhíu lại, khẽ mở.
Đối diện với gương mặt Akari gần sát làm Tenten hơi bất ngờ, Akari nhìn gần thật đẹp...
" Tenten, Tenten, cậu sao rồi " Lee tranh nói trước làm Tenten cũng nhớ lại trận đấu của mình, tâm cô chùn xuống" Lee , tớ không sao , cảm ơn cậu "
" Tốt rồi, đừng buồn mà Tenten , à, mà Akari trị thương cho cậu đó " Lee nhìn Akari, quay lại nói với Tenten.
" A, vậy sao ? C... Cám ơn cậu " Tenten nhìn Akari, ngập ngừng nhưng lại chứa thêm tia chân thành
" Hì, không có gì " Cô cười cười.
Lúc này trận đấu của Shikamaru cũng đã kết thúc, cậu ấy lợi dụng lợi thế địa hình để thắng Kin, cô nâng môi, tên này chẳng có ý nghĩ nghiêm túc lên chuunin gì cả, cậu ta chỉ cảm thấy không tốt khi thua con gái thôi!
Trận tiếp theo là của Naruto, cô cũng không lo lắng cho cậu ấy lắm, có thuốc của Hinata rồi mà ╮(╯▽╰)╭
Sau đó là trận đấu của Hinata và Neji.
Nhìn qua tình trạng của Hinata bên dưới, Akari nhíu mày nhìn thoáng qua Neji, đúng lúc cậu cũng đang nhìn về phía cô, Akari cụp mắt.
Cô nâng mắt nhìn qua Lee, trận đấu của cậu ấy và Gaara đã được thông báo, nhìn cậu ấy hăng hái đầy năng lượng, trong đầu cô bỗng lướt qua ánh mắt ảm đạm của Lee trong bệnh viện... Việc này, không tốt chút nào.
Lúc xem anime cô cũng không có cảm xúc như vậy, chẳng qua chỉ nghĩ nhân vật này nên như vậy mà thôi, dù sao cô cũng xem giải trí nên không nghĩ nhiều,nhưng bây giờ cô đã đến đây, họ là những người trao cho cô cảm giác ấm áp của tình bạn, quan tâm cô thật lòng, hơn nữa, họ là người thật, họ có cuộc sống riêng, có niềm tin, ý chí và ước mơ của họ, có cảm xúc, và sự nỗ lực cố gắng , nhất là Lee, cậu ấy tuy không sử dụng được nhẫn thuật và ảo thuật nhưng niềm tin ở cậu không bao giờ tắt, sự chăm chỉ của cậu nhiều hơn bất cứ ai, bây giờ Lee đang quyết tâm hết mình trong trận đấu, cô thấy ánh mắt cậu sáng ngời, tự tin vào chính bản thân mình, cô thấy thầy Gai đặt rất nhiều niềm tin lên cậu học trò nhỏ, thấy ánh mắt lo lắng của Sakura, nhớ đến nỗi tuyệt vọng của Lee, nỗi đau đớn khi Tsunade làm phẫu thuật,...
Akari hồi thần, hơi bàng hoàng nhìn lại bản thân, cô không phải như vậy, vốn dĩ không phải như vậy, từ trước tới nay cảm xúc của cô rất ít khi dao động, cô luôn lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng bây giờ... Tại sao cảm xúc của cô lại dao động nhiều như vậy?, tại sao cô lại lo cho họ?, cô không thích loại cảm giác này, nó làm cô cảm thấy lo sợ khi họ bị tổn thương, khổ sở khi họ mất đi, cảm xúc này không tốt chút nào, nó giống như cảm xúc của cô đối với mẹ Ruma vậy...cô...sợ hãi nó... Họ đơn giản chỉ là bạn thôi, lúc đầu cô muốn bảo vệ họ vì cô cảm thấy họ đối xử với cô rất tốt, nhưng cô cũng không nghĩ có ngày cảm xúc của mình lại biến hóa lớn như thế , là lúc ở vòng hai sao? Hay khi nhìn thấy đồng bạn bị tấn công mà cảm xúc cô biến hóa nhiều như vậy..., cô chỉ nên dựa vào chính mình, cô không nên lo nhiều như vậy, đây không phải loại hình thánh mẫu mà lúc trước cô ghét nhất hay sao? Akari rơi vào suy nghĩ làm cô đau đầu, loạng choạng ôm trán.
" Akari... Akari... "
" A ... " cô hồi thần, nhìn Sakura đang nhìn mình, trong mắt là nồng đậm lo lắng làm cô chợt sững sờ
" Cậu... Cậu không sao chứ ? " vốn dĩ lúc nãy Sakura đang chú ý trận đấu bên dưới thì lại cảm giác có gì đó, khi nhìn sang bên cạnh thì thấy vẻ mặt Akari có chút không ổn.
" A, không sao " Cô nói, nhìn Sakura hơi cười.
" Um " Sakura cũng nhìn cô, trong mắt tia lo lắng lúc nãy cũng bị xua đi.
" Cậu... Lo lắng cho Lee sao ?" cô ngập ngừng hỏi, nhìn Sakura.
Sakura cũng không trả lời ngay, nghiêng nghiêng đầu như suy nghĩ rồi trả lời " Um... Thật sự thì mình không muốn cậu ấy bị thương "
" T... Tại sao chứ? Cậu ta tiếp xúc cùng chúng ta đâu nhiều, lại còn là đối thủ "
Sakura lúc này cũng nhìn qua cô " tớ không nghĩ cậu lại nói thế, nhưng... Tớ không cảm thấy như vậy quan trọng đâu, cậu ấy đã giúp chúng ta mà không cần hồi đáp, cậu ấy cũng cổ vũ cho Naruto, tớ... Tớ không nghĩ tình bạn có thể cân đo hay đong đếm, đôi khi, chỉ cần một ánh mắt, một lời hứa, tình bạn sẽ được xây dựng "
Sakura nhìn thoáng qua Akari, hơi cười " Hình như tớ nói hơi nhiều thì phải... Nhưng... Bây giờ tớ không có khả năng giúp cậu ấy nên sẽ cổ vũ cậu ấy hết mình đó là tất cả những gì bây giờ tớ có thể làm "
" Cậu không nghĩ mình quá nhân từ, không thích hợp trong thế giới shinobi tàn khốc này sao ? "
Sakura hơi bất ngờ,thái độ Akari hơi lạ, cô nghiêm túc " lần này cậu không đúng rồi, Akari - chan, thế giới shinobi cũng cần có tình người, nhiều hơn là tình đồng đội, một shinobi lãnh khốc vô tình sẽ không thể tồn tại được, giúp đỡ hay hi sinh vì đồng đội trong nhiệm vụ đều cần thiết, vì vậy, tớ luôn muốn mạnh mẽ để sánh vai với các cậu hay ít nhất có thể giúp đỡ hay trị thương cho các cậu"
" Um, cám ơn cậu, Sakura " cô cười nhẹ, cụp mắt.
" Akari, có lẽ tớ nghĩ nhiều nhưng hình như cậu không nghĩ giống tớ... Nhưng tớ thật sự mong chúng ta là đồng đội thật sự, sẵn sàng hi sinh hay che chở cho nhau, không màng đến bản thân.Um... Tớ nói hơi nhiều rồi. Nhưng ... Những lời này là lời tớ muốn nói, cậu cũng không cần để ý đâu " Sakura cười gượng, kì thực,Sakura không biết có phải bản thân mình nghĩ nhiều hay không, nhưng trừ lúc trong rừng thì cô chưa từng thấy cảm xúc Akari dao động với bọn họ, hay chính xác hơn, cô cảm thấy Akari chưa thật sự mở lòng với bọn họ, Akari luôn như người ngoài cuộc, sẽ giúp đỡ, sẽ che chở, sẽ cười đùa hay đi ăn cùng họ nhưng ... Trong mắt Akari, Sakura cảm nhận được sự cô độc mà Akari không muốn bộc lộ...
Akari sững sờ, nhưng lại cười nhẹ " Um, cậu không nghĩ nhiều đâu, đúng rồi đấy "
" Akari, cậu không đơn độc đâu... Tớ chỉ muốn nói vậy " Sakura ngập ngừng.
Akari cảm thấy hơi phức tạp nhưng rồi lại hơi mê mang, là do từ đầu cô chưa từng thực sự mở lòng với bọn họ sao? Hay chỉ có lúc ở vòng hai, những khoảnh khắc đó mới khiến cô hòa nhập thực sự với bọn họ?
Cô cũng không rõ cảm xúc của mình bây giờ, nhưng cô cảm thấy Sakura có lẽ đúng, thôi thì cứ tin tưởng, tùy hứng theo cảm xúc của bản thân đi, cô đã sai, như vậy không phải thánh mẫu, đó chỉ là sự bảo vệ với những người quan trọng mà thôi, mà từ giờ, cô, Yomiko Akari, sẽ bảo vệ bọn họ theo cách của riêng mình.
Mà giờ đây, việc đầu tiên cô muốn làm lúc này chính là không để Lee chịu những đau khổ như trong nguyên tác.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, Lee có lòng tự tôn của cậu ấy, tuy thua nhưng cậu ấy cũng sẽ không muốn người khác xen vào, vì cậu ấy phải bảo vệ... Nhẫn đạo của cậu ấy.
Lúc này Gaara đã sử dụng quan tài cát với Lee lên tay và chân cậu ấy...
Lee hét lên đau đớn rồi bất tỉnh, lúc Gaara định tiếp tục kết liễu cậu ấy thì mắt Akari ánh lên.
Một trận cuồng phong xuất hiện càng quét trên diện rộng làm thổi bay tất cả cát đang hướng đến Lee, cô tung người nhảy xuống chắn trước Lee dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.bg-ssp-{height:px}
" Đủ rồi, Gaara, Lee đã thua " cô nhìn Gaara đang đứng dậy, lạnh giọng.
Kankuro nhìn Akari hai mắt lấp lánh " Cô bé đó xinh quá !"
Sakura sững sờ rồi cười nhẹ " Akari, cậu đã... "
" Akari, tên đó nguy hiểm lắm, tránh mau đi " Chouji hét lên nhìn cô, tìm cách nhảy xuống.
" Tên này, điên sao ? " Shikamaru hắt giọng, nắm khăn cổ của Chuoji kéo lại.
" Vì sao?... Lại... Bảo vệ hắn... ? "
" Vì... Cậu ấy là một người bạn của tôi... Cậu ấy xứng đáng để tôi làm vậy "
" Bạn sao... ? "
Lúc giám khảo sắp tuyên bố kết thúc thì khựng lại, Akari nhìn ra phía sau, Lee, cậu ấy đang đứng lên... Trong vô thức.
Nhìn cậu ấy như vậy thật sự cô không đành lòng.
Cô tiến lên, đỡ cậu ấy " Ổn rồi Lee, cậu mạnh lắm... "
Thầy Gai cũng nhảy xuống, nhìn Lee ở đó, mắt ông nhòe lên " Lee , em chăm chỉ đến... Mất trí luôn rồi sao ? "
Gai ôm Lee đau đớn...
Tenten cũng nhảy xuống, nhìn Lee sững sờ...
Lúc này y nhẫn đến kiểm tra cho Lee, sau đó, Gai hỏi thăm các y nhẫn...
" Có thể, tình trạng xấu nhất cậu bé sẽ không thể làm ninja được nữa "
Nhìn thầy Gai ân hận và vẻ đau khổ trên gương mặt thầy ấy lúc này, cô biết, thầy đặt rất nhiều niềm hy vọng vào Lee - một thiên tài chăm chỉ.
" Thầy Gai, dìu Lee vào phòng nghỉ đi, em sẽ trị cho cậu ấy, các y nhẫn thông thường không thể trị ngay được đâu, tin em " Đúng, cô cuối cùng vẫn không nhẫn tâm để chuyện này xảy ra trên người cậu ấy, với những ninja thông thường, có thể sẽ rất sốc, nhưng Lee thì lại khác, cậu là một ninja chuyên về thể thuật, tay và chân của cậu phải luôn ở trạng thái hoàn hảo nhất, hơn nữa, đó là niềm tin vào sự nỗ lực và chăm chỉ, đó là hi vọng có thể thay đổi những ánh mắt của mọi người giành cho cậu vì cậu không biết nhẫn thuật hay ảo thuật, đó là quyết tâm đánh bại Neji - thiên tài được mọi người thừa nhận, đó là tất cả của cậu ấy... Dù biết cuối cùng sẽ không sao nhưng ... Những chuyện mà cô có thể ngăn được, cô sẽ không để nó xảy ra, cô cũng không chuyên về trị thương nên nếu bây giờ không cứu Lee ngay thì sau này cô cũng không cứu được cậu ấy, và sẽ lặp lại tình cảnh như trong nguyên tác, hệ thời gian tuy tốt nhưng cũng không có nghĩa nó sẽ tạo ra được hay phục hồi lại được sự sống, nên có thể thì cô phải cứu cậu ấy ngay bây giờ.
Sakura cùng Kakashi cũng nhảy xuống theo.
Gai đang chìm vào đau đớn nên không nghe cô nói gì, đến khi cô nói lại lần thứ hai ông mới nghe rõ, nhìn bề phía cô, thần sắc do dự, dù sao... Cô vẫn chỉ là một genin, chưa nói đến trình độ y nhẫn còn chưa được đào tạo bài bản...
" Tin con bé đi, nó sẽ không nói khi không nắm chắc đâu " Kakashi nhìn Gai.
" Nhanh lên " cô nói lớn.
Gai nhìn cô, trong mắt giãy dụa được thay bằng tia kiên định " Được "
Trong phòng nghỉ, Gai, tenten, Sakura đang đứng, nhìn Lee bất tỉnh trong mắt toàn lo lắng, Neji cũng đứng gần đó, khoanh tay...
Nhìn tay và chân cậu ấy một chút...Ánh mắt Akari chùn xuống, Thật nghiêm trọng...
"Em thật có cách sao? " Gai nhìn cô nhíu mày, lo lắng, dù Kakashi đã khẳng định nhưng những lời của y nhẫn lúc nãy vẫn còn vang vọng trong đầu, mà đó còn là đứa học trò mà ông yêu quý....
" Em đã hứa thì sẽ cứu được cậu ấy " Akari ngước lên, trong mắt toàn tia kiên định.
Con bé này.... Gai sững sờ " Thầy tin em " cậu đã có một học trò tốt, Kakashi.
Trước tiên phải trị kinh mạch cho cậu ấy, cô đặt tay lên chân cậu, chuyền vào một lượng lớn chakra , sau đó làm tương tự với tay. Tốt, kinh mạch đã ổn định, xem ra mình đã tiến bộ, ít tốn chakra hơn trước rồi.
Lại nhìn một chút xương vỡ nát, cô kết ấn " Bí thuật : thời không chi chuyển, hồi cho ta "
Xung quanh Lee sáng lên, sao đó là cả người cậu, những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể cậu khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó, chân Lee dần cứng lên, xương cốt vỡ ra được ghép lại một cách nhanh chóng lúc Lee hoàn hảo nằm đó cũng là lúc Akari lảo đảo, cổ họng xuất hiện vị tanh ngọt, tràn ra tia máu.
Xem ra loại thuật kết hợp giữa không gian, thời gian cùng với y thuật này thật sự khó - hay nói đúng hơn là cô bây giờ vẫn chưa có khả năng khống chế được thuật này một cách hoàn hảo, nhất là khi không thể tác động lên một nơi trên cơ thể, cô bắt buộc phải dùng nó cho cả cơ thể cậu ấy, và phản phệ, đương nhiên là phải có, đó là lý do vì sao lúc nãy cô hoang mang vì cảm xúc của mình, trước kia, cô chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ đồng bạn, cũng không nghĩ sẽ hi sinh vì họ, quan trọng nhất vẫn là bản thân, cô là như vậy, nhưng trận của Lee gần cuối, không biết thử thách đưa ra để qua vòng này cho cô là gì, nó cũng sẽ nhanh chóng tới, hơn nữa, nếu giúp Lee có lẽ chakra của cô sẽ giảm nghiêm trọng, có khả năng không qua được, lúc đó cô đã chỉ vì bản thân, cô đã do dự..., nhưng lời nói của Sakura lúc nãy đã đánh thức cô khỏi suy nghĩ đó, đúng vậy, cô nên đi theo cảm xúc thật, giống như trong vòng hai, khi nguy hiểm cận kề cô đã không ngại làm theo cảm tính mà bỏ đi nguyên tắc của bản thân, liều mình dù cạn hết chakra và bất tỉnh, lần này cũng vậy, cô muốn giúp Lee, đơn giản vì cậu ấy là bạn của cô, và cô sẽ làm như vậy.
" Akari!!! " Sakura nhanh chóng la lên, đỡ lấy cô.
Gai đang chìm trong niềm vui khi thấy Lee hồi phục thì sửng sốt khi thấy Akari bị phản phệ.
" Cậu ấy không sao rồi, vài ngày nữa sẽ tỉnh, không có di chứng gì đâu " Cô mỉm cười cảm ơn Sakura, cô chỉ hơi mệt một chút, cũng không sao, sau đó đưa mắt nhìn thầy Gai chậm rãi nói.
" Ta,.. Với tư cách là một người thầy của thằng bé, ta cảm ơn em " Gai nhìn Akari, thần sắc phức tạp, sau đó ông cúi đầu một góc ° giọng nói thành khẩn và trịnh trọng trong đó còn pha thêm vài tia cảm động.
" Không sao, Lee cũng là bạn của em" Cô cười, thuận tiện đưa tay lau tia máu bên khóe miệng.
" Ngu ngốc " Neji lầm bầm, bước ra khỏi phòng.