Tối, ánh trăng nhè nhẹ soi sáng, bầu trời đầy rẫy những vì sao tô điểm cho khung cảnh tối tăm càng thêm lộng lẫy, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên cao không hiểu sao lại đem lại cho cô cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
" Không ngủ được sao ? " Neji nhìn Akari đang ngồi gần đó,chầm chậm đi đến.
Akari nhìn qua, tùy ý hỏi " Um, cậu cũng vậy sao? "
" Tớ cũng không chợp mắt được " Cậu nhìn lên bầu trời, mặt trăng to tròn đang êm dịu soi sáng.
Co hai chân lại, cô vòng hai tay qua ôm lấy hai gối, không hiểu sao cô cảm thấy thật lạnh lẽo, hiu quạnh và cô đơn nữa, giống như đêm hôm đó, cả làng mất hết, bản thân lại lưu lạc nơi xứ người, cô đã từng nghĩ bản thân mình rất mạnh mẽ, nhưng lại không thể khống chế được việc thỉnh thoảng sẽ nhớ đến sự dịu dàng săn sóc, tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ Ruma dành cho cô, và cả ngôi làng với những người dân chất phác mà thật thà kia nữa...cười buồn, không phải cô đã cố gắng sống tốt đó sao? Cô đã hứa sẽ sống luôn cho phần của họ...
Cong cong đôi môi hồng như cánh hoa đào, cô hiện giờ không còn cô đơn nữa, cô có bạn bè, có những người quan tâm cô, cô đã cảm nhận được mình thực sự tồn tại khi ở bên cạnh họ và đêm nay cũng không giống đêm hôm đó, cô đã có nơi mình thuộc về, đã có đồng bạn...
Nhưng, có lẽ bây giờ Akari chưa biết, tương lai bản thân cô sẽ vướng vào một thứ mà chính bản thân cô không ngờ đến, khi cánh cửa vận mệnh chậm rãi xoay chuyển, mọi thứ dần dần hiện ra khỏi bóng tối, cuộc sống này cũng không phải vì cô mà có nữa, trách nhiệm hay tình yêu, hạnh phúc hay đau khổ, cô độc cả đời hay khóc thầm trong nước mắt, hai con người, hai thế giới, dường như chỉ cách nhau trong gang tất mà lại không thể trốn chạy khỏi vận mệnh, giữa sự dằn vặt tự trách và ích kỷ cho bản thân ? Khi sự lương thiện bên trong cô ngày càng lớn trong thế giới shinobi tàn nhẫn này, mạng người mà cô lấy đi đã không thể đếm được nữa, cô sẽ trả giá như thế nào, còn cả người con trai đó nữa.... Nhưng tất cả chỉ xuất hiện trong tương lai sắp tới, mà thời gian... Đang chậm rãi trôi....
Nhìn lên mặt trăng lạnh lẽo trên khung cảnh lấp lánh sao trời, cô đơn sao? Tồn tại sao? Một gương mặt dần dần hiện lên rõ nét hơn trong tâm trí, sóng mắt cô hơi dao động, đúng rồi, đêm nay trăng tròn như vậy có lẽ cậu ấy cũng không ngủ được đi?
Neji vô thức nhìn qua Akari, dưới ánh trăng, cô có vẻ mờ ảo,xa vời vợi, mong manh giống như chỉ cần khẽ chạm vào liền biến mất, mày nhíu lại, cậu không thích cảm giác này.
Trước giờ cô vẫn không chân thật như vậy, từ lần đầu gặp mặt, vẻ đẹp của cô thu hút nhiều ánh nhìn từ mọi người, nụ cười ấm áp rạng rỡ của cô luôn khiến mọi người yêu thích, nhưng đối với cậu đó chỉ là kinh diễm trong nhất thời mà không phải hãm sâu vào nó, cậu không chú ý tới điều đó, cái cậu chú ý tới là thực lực, cậu theo đuổi thực lực tuyệt đối, mọi người đã công nhận rằng cậu là thiên tài thì cậu sẽ cố gắng nỗi lực về mọi mặt để xứng đáng với danh hiệu đó. Nhưng từ những lần vô tình chạm mặt, cô mạnh mẽ hấp dẫn cậu, khả năng của cô khiến cậu kinh ngạc,... Dần dần, cậu không hiểu vì sao bản thân lại để ý cô nhiều như vậy? cậu dường như cảm thấy ở một góc độ nào đó, hai người rất giống nhau, cô cũng theo đuổi sức mạnh, cố gắng hoàn thiện bản thân bằng nhiều bài luyện tập - đạt được sức mạnh, nhưng, có lẽ mục đích của hai người không giống nhau, cậu hờ hững với mọi người, nhưng thực lực mà cô theo đuổi lại là để bảo vệ đồng bạn,cô rất khác cậu...
" Mặt tớ có gì sao ?" cô nhìn qua, thấy Neji đang nhìn mình chằm chằm, cười hỏi.
" Không " Cậu trả lời, lia mắt qua nơi khác.
" Về một khía cạnh nào đó, đội của cậu rất giống đội của tớ đấy " Đúng vậy, đội của cô có một thiên tài là Sasuke, một người ngốc nhưng đầy nhiệt huyết là Naruto, có một người luôn chăm lo cho cả đội, đứng giữa cuộc chiến dù nóng hay lạnh của Naruto và Sasuke là Sakura. Nhưng cô cũng hâm mộ đội của họ, họ không bị tách ra, không phản bội nhau, tình đồng đội gắn kết chặc chẽ qua nhiều năm tháng tập luyện, và cũng như Sasuke và Naruto, Neji cũng công nhận Lee nhờ thể thuật mạnh mẽ của cậu ấy, nhưng có lẽ, điều tiếc nuối nhất là, Neji đã hi sinh để cứu Hinata và Naruto trong đại chiến ninja lần thứ tư.
" Có lẽ vậy " Neji nhìn bầu trời, không biết suy nghĩ gì.
" Nhưng mỗi người đều có ước mơ riêng, mục tiêu của riêng mình. " Nói xong cô cũng cảm thấy hơi thừa rồi, ai mà chẳng biết cơ chứ ?
" Ừ, Chỉ cần nỗ lực, có lẽ vận mệnh cũng sẽ được thay đổi " Neji cũng nói.
Akari hơi bất ngờ rồi cũng mỉm cười, có lẽ cậu ấy đang nhớ tới những lời nói của Naruto đi?
" Um " Đúng vậy, cô nghĩ.
" Được rồi, tớ đi ngủ trước đây " Cô hơi nặng mí mắt, nói khẽ.
" Ngủ đi "
Cô phải dưỡng sức thật tốt, vì mai có lẽ cô phải đi gặp " Công chúa ốc sên" rồi, với lại,thuật đó... Tốn thật nhiều chakra.
"Akari, Akari .... "Cô mơ màng, hình như có ai kêu cô thì phải.
Akari giật mình mở mắt, ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt làm cô nheo mắt, trời sáng rồi? Có lẽ cô lại ngủ quên rồi
Chật, cái tật xấu này chẳng biết bao giờ mới sửa được nữa, tại vì tối qua thức khuya thôi, cô không bao giờ có tật xấu vậy đâu, haha. Akari cứng đờ vô thức an ủi.
Tenten? Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi a??? Tenten cũng tỉnh rồi mà sao cô lại ngủ quên thế cơ chứ??? Thật mất mặt quá đi mà.bg-ssp-{height:px}
Xung quanh Akari vô thức hiện lên tầng tầng lớp lớp bóng đen mà ngay cả ánh mặt trời cũng không xua tan nổi.
" Ăn sáng đi, Akari - chan " Tenten tươi cười nhìn cô, đưa ra hai quả táo đỏ mọng sạch sẽ.
Cô ngước lên nhìn Tenten đã khỏe hẳn đang tươi cười rạng rỡ,bất giác cũng vui theo.
" Là tớ hái đó " Lee vỗ ngực khoe khoang làm cô bật cười, đằng xa, Neji cũng ngồi đó, trong tay đang cầm một quả táo.
" Tớ thích táo lắm đấy " Nhận táo từ tay Tenten, cắn một ngụm táo mọng nước, cô thỏa mãn nói.
" Được rồi, tớ đã sẵn sàng, về làng thôi các cậu " Lee thấy mọi người đều ăn xong, tràn đầy năng lượng hô to, cậu muốn về gặp thầy Guy.
Sau khi về đến làng, cô chuẩn bị cho bản thân một chút, sau đó đi tìm Tsunade.
Cô thoải mái nhảy qua từng tán cây trong làng, tốc độ khá nhanh, đành chịu, nơi đó hơi xa làng lá nên cô không đi thong thả được, và cô cũng không muốn ở lại đó quá lâu, xẩm tối, cô đến được chỗ mà Naruto, Jiraiya cùng Tsunade đang ở, nhẩm tính một chút, hôm nay là ngày thứ sáu đi, cô cũng bỏ lỡ lúc Sasuke gặp Itachi rồi, Akari thở dài, cô cũng rất quý Itachi đồng thời cũng rất cảm thương cho số phận bất hạnh của anh ấy, cuộc đời toàn bộ để hi sinh cho người khác , đi rồi thì bị mang danh phản làng, thân mang bệnh nặng nhưng vẫn không biết tự lo cho bản thân, mất vì muốn em trai mạnh mẽ,... Cô cũng không muốn anh ấy chết như vậy.
Nhìn xuống dãy nhà, cô thấy Tsunade đang trên đường vào nhà trọ, có lẽ bà ấy đã chuốc say Jiraiya và đưa ra quyết định đau khổ, cô cười nhẹ, không phải cô ở đây để giúp đỡ bà ấy sao, à, mà nhìn bà ấy mới khoảng hơn hai mươi, nên kêu bằng chị ấy nhỉ, ách !
Tsunade ngạc nhiên nhìn cô bé trước mắt, mái tóc bạch kim tùy ý để xõa lấp lánh như sao trời, đôi tử mâu long lanh êm dịu như hồ nước mùa thu khiến mọi người không tự giác được mà hãm sâu vào nó, môi hồng căng mọng, gương mặt còn chút bầu bĩnh của trẻ con nhưng lại đan xen vài phần quyến rũ nhẹ, lơ đãng tạo ra khí tức thanh tao, a, cô bé này thật xinh đẹp, nhưng đó không phải là băng đeo trán của làng lá sao?
" Chào cô, cô Tsunade " cô cũng không khó chịu khi Tsunade đánh giá, cười thoải mái.
" À, cô bé biết ta sao ? " Tsunade nhìn chăm chú vào Akari dường như đang cố tìm ra suy nghĩ nào đó trong đôi tử mâu của cô, dò hỏi.
" Hì, em đến đây tìm cô mà " Cô cười rất tự nhiên nói.
" Tìm ta ?Có chuyện gì sao ? " Tsunade ngạc nhiên hỏi.
" Trước tiên, chúng ta có thể tìm chỗ khác nói chuyện không " Cô nhìn quanh, um, nãy giờ họ vẫn đang đứng giữa đường đấy.
" Được " Tsunade đồng ý rất dứt khoát, nếu thực sự cô bé có chuyện quan trọng thì không thể nào nói ở nơi này được.
Tsunade và Akari đến quán trọ khác, thuê riêng một căn phòng.
" Em tìm ta có chuyện gì? " Tsunade khoanh tay, tùy tiện dựa vào thành ghế, lười biếng liếc mắt nhìn cô hỏi.
" Em là Akari, em biết về đề nghị của Orochimaru với cô " Cô không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh thể hiện rõ bản thân không phải đang nói đùa.
" Ồ, em theo dõi ta sao ? "Ánh mắt Tsunade sắc bén, nhưng tư thế vẫn lười biếng.
" Không, chỉ là em biết thôi ", cô trả lời một cách tùy ý, sau đó cô chăm chú nhìn vào Tsunade, nói rõ hơn mục đích của bản thân" em biết hiện giờ cô đang rất đau khổ vì lựa chọn của bản thân, em cũng muốn cô cứu làng, nhưng em không muốn cô khó xử như vậy, em sẽ không thuyết phục cô như ngài Jiraiya, năng lực của em cũng không đủ để hồi sinh hai người đó cho cô như Orochimaru. Nhưng, cô có tin không, có lẽ ta không thấy họ, nhưng những người đã ra đi vẫn sẽ luôn dõi theo ta, vì vậy, chỉ cần làm những gì bản thân cho là đúng, sẽ luôn được ủng hộ " cô hít sâu, nói một tràng dài, đôi tử mâu không chút gợn sóng nhưng giọng nói lại có tia chân thành.
" Em biết những gì? Em đang muốn nói gì, nói thẳng ra đi" hơi bất ngờ vì những gì mà Akari biết, nhưng cô đã phạm vào nỗi đau của bà và cô biết nhiều hơn ngoài dự liệu, Tsunade nóng tính, không kiên nhẫn nói.
" Em muốn nói, có lẽ cô nên nghe ý kiến của hai người họ " Akari cũng không bị ảnh hưởng bởi áp lực vô hình mà Tsunade tạo ra, thong thả nói.