Hắn cười lạnh, dùng thanh âm mị hoặc nói:
Mang đến cho ta tim của nam nhân, sau đó, ngươi có thể ly khai địa phương mà mà ngươi căm hận.
Hận, đương nhiên là hận, hận đến nỗi chỉ muốn dùng một mồi lửa hỏa thiêu hết thảy nơi này.
Từng trận cười tục tĩu hòa với tiếng khóc bất lực quanh quẩn bên tai.
Cho dù thời gian có trôi đi, thế nhưng những người không chịu nổi ác nhân kia đã sớm trở thành dưỡng chất nuôi sống mảnh đất này.
Nhưng vẫn chẳng thể chịu được mà cả người phát lãnh, đôi tay run rẩy không ngừng đào bới bạch cốt tiên hình.
Bản thân cảm nhận được từng đợt trừu sáp trên thân thể dơ bẩn.
Bất giác cười lạnh một tiếng, dục vọng… quả nhiên có thể làm cho người ta sinh, mà cũng có thể làm cho người ta tử.
Mang theo vui sướng mà giao hoan, nam nhân kia nào đâu biết cái chết đang tới rất gần mình.
Tiêm trảo sắc bén khoét sâu vào đầu đối phương.
Vừa mới phát giác ra điều gì đó khác thường trong nháy mắt đã khí tuyệt bỏ mình.
Trên mặt vẫn còn lưu lại khoái cảm cùng sợ hãi, giờ đây nhìn có chút tức cười.
Hất văng tử thi trên người xuống đất, hắn chậm rãi chỉnh lý lại xiêm y thật tử tế, nở nụ cười vô cùng xán lạn.
Sau đó không thèm chần chừ lập tức phanh ngực đối phương, móc ra trái tim còn rỉ máu.
Đã là trái tim thứ .
Yêu Cơ vương, kẻ từng ban tặng cho hắn một cuộc sống mới ── đã từng nói:
Dùng trái tim của nam nhân trao đổi, ngươi sẽ nhận được tự do
Ta sẽ cho ngươi rời khỏi mảnh đất dơ bẩn này
Để cho ngươi sẽ không phải trọn đời bị vây khốn đến tận khi thân thể biến thành tro bụi.
Hắn trời sinh vốn là một người bình thường, nay lại nhập vào xác miêu yêu có thể nói là trường hợp đặc biệt.
Vì vậy hắn càng phải nỗ lự tìm cho đủ trái tim nam nhân.
năm trôi qua, hắn rốt cục đã lấy được trái tim thứ .
Dùng bảy ngày cuồng hoan đổi lấy một đời người, kể cũng không phải là quá đáng.
Hắn bóp chặt trái tim dính máu đang nỗ lực đập những giây phút cuối cùng.
Mau chóng hiến cho Yêu Cơ vương.
Nam nhân gần đây càng ngày càng ít đi vào cấm địa,
Vậy mới nói, đây là trái tim thứ vô cùng trân quý.
Từ nay về sau chỉ còn cần một trái tim nữa mà thôi.
Chú thích:
sắt: Nguyên văn là chữ này “瑟”, có nghĩa là đàn sắt, theo tương truyền do vua Phục Hy chế ra, tức vào khoản gần năm trước Tây lịch, đàn sắt đến nay còn giữ dây.