Tạm biệt thầy, tôi bước ra khỏi trường với hàng tá suy nghĩ trong đầu. Nhất định có gì đó rất không rõ ràng, mãi suy nghĩ nên tôi đụng phải người ta mà không hay. Tôi bị văng ra và té nhào dưới đất như một cái bao chứa đầy bông gòn vừa mềm lại vừa dễ thương... À mà nhắc mới nhớ nhé, đứa nào mà to con đến nổi làm tôi phải văng ra như lò xo thế nhỉ? Tôi nhăn nhó định bụng sẽ chửi cho tên đó một trận, nhưng khi ngước lên để xác định đối tượng thì... Một con voi ma mút vừa được hồi sinh! Trước mắt tôi lúc này đây là một con bé với thân hình "thùng phuy di động", nó đang đứng và nhếch mép cười khinh bỉ nhìn tôi, phía sau nó là hơn chục đứa con gái khác với thân hình mi nhon hơn. Biết nói sao đây nhỉ? Chặn đường đánh hội đồng à? Mấy con đó mặt đồng phục của trường Wenna, lại còn C nữa chứ. Tôi hiền lành thánh thiện quá mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng đây!Tôi ngây ngô ngồi nhìn con bé trước mặt mình, âm thầm đánh giá, con này chắc cũng dân anh chị đây. Trên cổ phía bên trái nó có xăm một từ chửi thề bằng tiếng anh, để tóc undercut - kiểu tóc của soái ca và cũng là kiểu tóc tôi mê nhất. Cũng chẳng quan tâm nữa, xác định luôn rồi, nguyên nhân còn chưa biết mà hậu quả đã trước mặt. Đợt này nằm viện chắc vài tháng.
- Mày là con Khả Lam bên D sao? Tụi tao đã nhịn rồi mà còn làm tới. Chính mày là đứa tát con Như bên C của tụi tao?
Giọng con bé lạnh đến thấu xương, lại còn rất men lỳ nữa. Giờ tôi mới ngộ ra con này là Less... Còn con Như bé bỏng cái nồi gì gì ấy là bồ của con này. Tôi cố gượng đứng dậy cho nó ngầu chứ thực ra chảo đã sắp nát từ lâu rồi đây. Sau một hồi cố gắng tôi cũng đứng dậy được, tôi nhìn có bé đứng đầu rồi nhìn mấy con bánh bèo phía sau, trông tụi nó láo lắm, láo ứ chịu được.
- Tụi bây muốn gì?
Tôi nheo mắt, gương mặt nhàm chán rất ư là láu cá. Trên môi là nụ cười thể hiện sự khinh rẻ người đối diện.
- Tụi tao muốn như vầy nè...
Con bé đứng đầu nói, đồng thời đẩy tôi một cái thật mạnh. Do bị đẩy quá bất ngờ, tôi ngã dúi xuống nền xi măng của con đường. Cảm giác đau rát từ khủy tay truyền đến, nó nhức nhối, tê rát đến khó chịu, tôi nhìn xuống khủy tay đã bị chảy máu và trầy xước không nhẹ của mình. Một cảm xúc tức giận dâng lên trong tôi, nó thôi thúc tôi đứng dậy trả thù và đồng thời cũng làm cho chất lỏng trong suốt ở mắt muốn rời khỏi hai con ngươi mà trào ra ngoài. Tôi cố kiềm chế sự yếu đuối của mình, tôi muốn cho con bé này một trận quá.
Còn nó sau khi làm cái việc thất đức đó thì cười lớn, đám bánh bèo phía sau cũng cười theo. Đang chế giễu nhau à? Tôi bực mình đứng dậy lần hai. Ánh mắt hằn những tia đỏ :
- Mày không cảm thấy như vậy hèn lắm sao? Cái thân hình mày như vậy mà đánh một đứa bé nhỏ như tao, mấy con bánh bèo phía sau nữa, làm đếch gì hùa như chó thể? Ngon thì tụi bây lên hết trừ con bé này ra. Mình tao cân hết.
Tôi quát lớn. Biết rằng nói ra câu này là hơi bị mặt dày nhưng làm sao bây giờ? Mặt dày luôn tồn tại mãi với thời gian mà.
- Không. Nếu mày muốn đánh hội đồng thì tụi tao có thể xem xét.
Con bé đó lại cười đểu. Chưa kịp nói gì nữa là tụi nó đã bay vào tôi như kiến bu đồ ngọt. Nguyên đám bánh bèo này mình tôi cân hết là chuyện nhỏ nhưng con bé to to kia mới là chuyện lớn...
Cuộc đời tôi sắp bế tắc, sắp phải định cư trong bệnh viện thì có một giọng nói nào đó rất quen vang lên, làm cả đám đó phải dừng lại.
Không nhầm thì giọng đó của... Thảo Anh!.
Giọng vang lên là người xuất hiện ngay, đi bên cạnh nó còn có con My nữa. Chắc hai đứa này dắt nhau đi mua son đây.
Con My đỡ tôi lên, mặt nó nhăn nhó.
- Không ngờ có đứa dám đánh D mày ạ.
- Ừ, để tao giải quyết._Thảo Anh cười.
Con Thảo Anh bước đến trước mặt bọn kia, gương mặt lãnh đạm mà bức người đến khó thở, xong nó nở một nụ cười nhẹ nhàng sặc mùi nguy hiểm. Cất chất giọng không cảm xúc của mình :
- Tụi bây biết đây là đâu không?
- Khu phố A hẻm . _ một đứa bên kia trả lời.
- Vậy tụi bây biết khu phố A hẻm ai bảo kê không?
Giọng Thảo Anh vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói rõ từng chữ.
- Anh Hai Sẹo. _ Bên kia vẫn trả lời
Thảo Anh gật đầu rồi lấy cái điện thoại cảm ứng to tướng từ trong túi xách ra, bấm một dãy số nào đó, nó cố ý mở loa thật to rồi nói chuyện rất thân thiết với người bên kia điện thoại. Từng câu từng chữ được phát ra từ miệng Thảo Anh chúng tôi đều nghe rất rõ, âm thanh trong trẻo rõ ràng, khí thế bức người, giọng nói lãnh đạm quen thuộc đó luôn mang một uy lực khiến người nghe sợ hãi.
Theo tóm tắt của tôi về cuộc trò chuyện đại khái như sau : Người nói chuyện điện thoại với Thảo Anh tên là Hai Sẹo, chủ yếu là nói về việc địa bàn thuộc quản lý của anh Hai Sẹo gì đó bị một nhóm học sinh trung học phá rối. Điều quan trọng là tên Hai Sẹo đó gọi Thảo Anh bằng cô chủ với giọng rất kính trọng. Khỏi nói cũng biết Thảo Anh thuộc dạng con nhà có điều kiện và máu mặt trong giới giang hồ rồi. Tôi cứ tưởng bọn C không sợ nhưng ai dè mặt đứa nào cũng xanh như tàu lá.
- Tụi bây còn dám làm loạn? Nếu muốn đánh nhau thì mười giờ tối mai tại bờ sông gần ngôi nhà hoang đường S. D nhất định không thể chịu thua C một cách dễ dàng như vậy.
Thảo Anh nói, xong tiến lại phía tôi hỏi hang. Bọn C kia cũng định đi khỏi nhưng con My lại gọi lớn tên của con bé có thân hình thùng phuy kia.
Hình như nó tên Bảo thì phải? Cái gì mà Hồng Bảo gì gì đấy, tôi nghe con My gọi thế.
Con My tiến đến gần Hồng Bảo, đôi mắt đã ánh lên tia giận dữ ngút trời. Nó giơ tay lên tát thẳng vào mặt con bé Hồng Bảo đó, cất chất giọng ngọt ngào bẩm sinh của mình :
- Em không ngờ Hồng Bảo mà em quen lại đi đánh con gái, mà con đó lại là bạn thân em. Anh khác lắm... Từ lúc chia tay đến giờ anh không còn là anh nữa rồi. Em thất vọng về anh...
Con My khóc, tất cả mọi người có mặt ở đó cũng đứng yên luôn, chỉ có Thảo Anh là lắc đầu rồi thở dài thôi. Cơ mà cái méo gì đang diễn ra thế? Nói cứ như con My yêu Bảo vậy, kiểu chia tay còn luyến tiếc ấy.
Chưa hiểu mô tê gì sất thì tôi đã bị con My lôi đi. Chỉ kịp nghe loáng thoáng phía sau ba chữ "Anh xin lỗi".
Con My buồn quá đòi về trước, bây giờ chỉ còn tôi và Thảo Anh thôi. Tôi đem chuyện con My ra nói :
- Con My bị sao ấy?
- Nó buồn.
- Sao buồn? Mày nói tao nghe với Thảo Anh, tao không muốn con My buồn đâu, tao muốn an ủi nó.
- My nhà mình với Bảo quen nhau năm lớp tám. Hồi đó con My hiền với dễ bắt nạt lắm, nó hay bị mấy con bánh bèo đánh. Bảo đứng ra bảo vệ nó, từ xem Bảo là một người bạn rồi tụi nó yêu nhau. Con My chính thức bị mấy đứa cùng lớp gọi là con Less, bệnh hoạn này nọ. Nó mặc kệ vẫn một lòng yêu Bảo, nhưng hình như có một chuyện hiểu lầm nào đó khiến nó với Bảo chia tay năm lớp mười. Bảo là mối tình đầu của con My, bởi vậy bây giờ nó chẳng muốn quen ai nữa hết. Nó buồn cũng phải. Tao khuyên mày nên im lặng, đừng xen vào chuyện của tụi nó, người trong cuộc họ tự giải quyết.
- Ừ... Lâm li bi đát quá mày ơi. Nước mắt tao sắp rơi lộp độp rồi đậy.
Thảo Anh cười, hỏi hang :
- Nãy té có sao không?
- Trầy cái khủy tay rồi đây, ôi còn đâu cái tay xinh đẹp của tao.
Đau lòng quá, tôi muốn khóc, thực sự rất đau luôn, vì đau nên mặt tôi cũng nhăn nhó như tấm vải chưa được ủi thẳng.
- Về dưỡng thương đi, mười giờ tối mai phải đánh nhau đấy.
Thảo Anh nhắc nhở.
Nhưng tôi thì vẫn còn tò mò chuyện của My. Tô Hồng Bảo, cái tên rất lạ, cả con người cũng lạ không kém!