Sáng hôm sau, lúc Khương Doãn Nặc đi ra khỏi phòng, Bắc Bắc đang nằm trên sofa gặm bánh mì, đôi chân thon thả lười nhác bắc trên kĩ trà.
“Chào buổi sáng, còn một người nữa đâu?”
“Đi rồi.” Bắc Bắc thờ ơ đáp, bẻ một miếng bánh mì nhỏ nhét vào miệng.
Tối hôm qua sau khi giải tán, Bắc Bắc đưa một người con trai vào phòng. Trước khi vào, cô ấy chỉ một hộp xì gà còn thừa trên bàn nói nhỏ với Khương Doãn Nặc, “Chọn đi, đàn ông hay xì gà? Hôm nay là Tết của nước cậu, cậu chọn trước đi.”
Khương Doãn Nặc dùng ngón tay búng búng hộp xì gà đó. Biểu cảm trên mặt cô uể oải, giống như người mắc chứng chán ăn vậy, không có hứng thú với món chính.
Bắc Bắc không giống cô, Bắc Bắc đối với tình yêu tràn đầy mong đợi.
Nhưng mà bây giờ, cô em trên sofa đột nhiên thở dài, “Mẹ kiếp, thật là chán chết…”
Từ đó, cứ cách năm bảy ngày Bắc Bắc lại đưa đàn ông về, mặt mũi, vóc dáng, thậm chí quốc tịch đều khác nhau, nhưng kết quả lại đều như nhau cả. Cô ấy gần như đã rơi vào đường cùng, gấp rút tìm được điểm đột phá nhưng mãi vẫn không được.
Khương Doãn Nặc nói, “Chí ít cậu có cảm tình với họ không?”
Bắc Bắc lắc đầu, “Không giống nhau, làm với người mình không yêu cảm giác thật sự khác hẳn, làm tình trở thành vận động pít-tông. Đụng phải người có kĩ thuật không tốt, mình có thể ngủ quên, thỉnh thoảng buồn chán rồi thì nằm đó lặng lẽ đếm một, hai, ba… Trong lòng thầm nghĩ, sao vẫn chưa xong vậy? Đôi khi nhớ đến mới kêu vài tiếng.”
Nói đến đây, hai người đều cười to không dứt.
Kỳ nghỉ đông ấy dài đằng đẵng. Bầu trời âm u, mặt trời khan hiếm, gió bấc tàn sát, mưa dầm liên miên, trung tâm mua sắm trong thành phố đóng cửa rất sớm, đi bộ ngoài đường, lạnh lẽo vắng vẻ.
Cô không còn mơ thấy cậu nữa.
Lục tìm lại hình trước đây, cô mới nhớ ra, năm đó ở trong nước, hai người không có bất cứ tấm hình chụp chung nào. Ngắm nhìn bóng dáng trẻ con trên hình, khuôn mặt ngây thơ, đối với những chuyện xảy ra trước đây, trong lòng cô dâng lên cảm giác mơ hồ không xác định. Trong cảm giác hư ảo đó, nỗi nhớ sâu nặng cùng với tâm trạng áy náy tan chảy trong một góc sâu kín nhất trong lòng cô, dần dần trở thành một vết thương, vết thương không thể kín miệng.
Bắc Bắc học kinh tế, tuy không cùng chuyên ngành với Khương Doãn Nặc, nhưng sau khi khai giảng, hai người thỉnh thoảng sẽ gặp nhau ở tiết tự chọn, đại sảnh cà phê của trường. Cho đến khi tốt nghiệp đại học, bên cạnh Khương Doãn Nặc cũng không xuất hiện người đàn ông có quan hệ thân mật nào, Bắc Bắc tưởng cô là con mọt sách, nhưng thành tích của Khương Doãn Nặc trước giờ không cao cũng không thấp, thậm chí chỉ vừa đạt trung bình. Thời gian của cô ấy đều bỏ vào đâu vậy? Bắc Bắc lấy làm khó hiểu về việc này.
Thời gian này, Khương Doãn Nặc vẫn luôn liên lạc với Quan Dĩnh. Khi năm cuối sắp kết thúc, Quan Dĩnh lấy được visa và học bổng của một trường ở Mỹ, còn đơn xin cấp visa của Lôi Viễn thì bị từ chối ba lần, liền dừng lại tại đây, Quan Dĩnh chỉ đến Mỹ một mình. Khương Doãn Nặc có thể tưởng tượng được bộ dạng nổi giận lôi đình của Lôi Viễn lúc đó, vì vậy đã dùng lời Quan Dĩnh từng nói với mình trả lại cô ấy, “Người đẹp à, cậu cũng nhẫn tâm?”
Quan Dĩnh nói, “Hết cách rồi, tớ không muốn từ bỏ cơ hội như vậy.”
Khương Doãn Nặc hỏi, “Nếu người đi là Lôi Viễn, cậu sẽ thế nào?”
“Chắc chắn sẽ oán hận anh ta,” cô ấy trả lời không chút do dự, “Muốn chia tay với anh ta. Nhưng mà, cậu thấy đấy, con người luôn giỏi sử dụng hai loại tiêu chuẩn để đối xử với bản thân và người khác.”
“Hai cậu đã chia tay rồi sao?”
“Không có, không ai nói rõ cả, cứ kéo dài thôi, chuyện sau này ai mà biết được?” Quan Dĩnh lại gõ mấy chữ gửi qua, “Thật ra tớ cũng không biết lựa chọn của mình có đúng hay không, rất khó chịu…”
Nhất thời im lặng.
Khương Doãn Nặc cử động đầu ngón tay, trên màn hình đã xuất hiện hai chữ, cô nhìn một hồi lâu, rồi xóa, vẫn không gửi đi.
Nhưng bên đó lại gửi tin nhắn qua, “Hứa Khả, trông có vẻ rất tốt”, Quan Dĩnh nói.
Khương Doãn Nặc thở dài, an ủi cô ấy vài câu, rồi log out.
Cho dù từ bỏ, cuộc sống vẫn cứ kiềm nén, cô rất ngưỡng mộ Bắc Bắc, dù có thất tình cũng tràn đầy sức sống.
Bắc Bắc là một người dễ rơi vào cảm xúc cuồng nhiệt đối với một việc nào đó, yêu đương không thành, cô ấy đem năng lượng còn lại tập trung vào việc học. Sinh viên chuyên ngành kinh tế vừa tốt nghiệp đa số sẽ đối mặt với khó khăn thất nghiệp, nên cô ấy quyết định học xong thạc sĩ trước rồi mới ra ngoài tìm việc làm.
Cùng lúc đó, Khương Doãn Nặc cũng lựa chọn học tiếp, lý do của cô là, rất có hứng thú đối với chuyên ngành đang học. Song, cô vẫn cứ hao tổn năm mươi phần trăm tâm sức để ứng phó với các kỳ thi, luận văn và dự án, lấy được một vài điểm số không lấy gì làm vinh quang. Bắc Bắc thật sự nhìn không ra hứng thú của cô nằm ở chỗ nào. Sau khi làm bạn cùng phòng mấy năm, Bắc Bắc mới hiểu, thái độ đối với việc học của Khương Doãn Nặc giống hệt như thái độ của cô đối với đàn ông.
Cô sợ thất vọng nhiều hơn hi vọng, vì vậy quyết không tập trung cả thể xác lẫn tinh thần, cô luôn luôn để lại cho bản thân đường lui.
Bắc Bắc liên tưởng đến một đoạn đọc được từ một cuốn sách, “Có một số người có thể nói là người ngăn cách với tình yêu, một kiểu người chưa từng cảm nhận được sự xao động và bất an ở trong lòng. Họ đi dạo trong vườn bướm, nhưng chưa từng phát hiện ra hạnh phúc và đau khổ trong vườn. Kiểu người này phần lớn đều giữ liên lạc tốt đẹp với bạn bè, nhưng có điều có một chút sợ sệt và duy trì khoảng cách. Đối với cảm giác ấm áp và sục sôi mà bản thân nhận ra hoặc quan sát được từ người khác, họ cảm thấy e dè. Kiểu người này tồn tại ở mọi độ tuổi, cố gắng hết sức rời xa nguy cơ. Thông thường mà nói, mối quan hệ như vậy có thể duy trì tương đối tốt, nhưng họ không lĩnh hội được sự lên xuống trong các mối quan hệ lấy cảm giác làm trung tâm.”
Bắc Bắc đánh giá rằng, “Nặc, cậu chính là người như vậy, trông có vẻ không để tâm đến bất cứ việc gì, nhưng thật ra là sợ bị tổn thương, xu hướng bảo vệ cái tôi của cậu quá mạnh mẽ. Người yêu phải cậu nhất định sẽ rất đau khổ.”
Khương Doãn Nặc không cho là đúng, “Cậu sẽ không biết đâu,” cô nói.
Bắc Bắc đợi đoạn sau của cô, song lại không có.
Người chưa từng trải thì làm sao hiểu được? Giữa người với người, có một loại tình yêu, nóng như dung nham, nhưng lại bị mọi người sợ hãi chán ghét, không có trái tim kiên cường, sao bạn có thể không muốn chùn chân mà không do dự? Một khi tình yêu này bị lật đổ, thứ mang lại sẽ là tai họa ngập đầu, niềm tin tiếp tục sống sẽ bị hủy diệt tại đây. Bỏ ra tuyệt đối đương nhiên yêu cầu đáp lại trăm phần trăm, nhưng mà, trên đời này, làm sao có tình yêu lâu dài giống như mạng sống con người.
Cho nên, người trông như sợ sệt, thật ra là người tham lam nhất.
Sự nghiệp học hành hơn mười năm sắp kết thúc, Bắc Bắc vì thành tích xuất sắc, lại có thư giới thiệu của giáo sư, nên có được một công việc không tệ trong một ngân hàng ở Paris. Còn Khương Doãn Nặc tự nhận là số con rệp, vật lộn từ phỏng vấn lần một đến lần thứ tư, cuối cùng được công ty Bo của Pháp vừa ý, việc này là nhờ dự án SAP mà cô làm trong thời gian thực tập. Khoảng thời gian đó, công ty Bo đang thương lượng với công ty SAP về việc hợp tác dự án, họ cần người làm mã hóa châu Á.
Những ngày tháng trải qua nỗi lo sợ bất an, cuối cùng hai người đã giải quyết xong chuyện việc làm. Luận văn thạc sĩ nộp lên khoa đúng thời hạn, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới nhận bằng tốt nghiệp, mà thời gian đi làm chính thức trên hợp đồng là một tháng sau. Không có việc gì làm, hai người ở lỳ trong ký túc xá, ngắm nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, Bắc Bắc đề nghị, “Nặc, chúng ta đi Courchevel đi.”
Khu vực núi Alps trong lãnh thổ nước Pháp, có khu trượt tuyết lớn nhất thế giới, trạm Courchevel là một trong số đó, nó tọa lạc trên một thôn trang, điều kiện chỗ ở và giao thông đều vô cùng tiện lợi. Chỉ là, tiền trong túi cứ rề rà không muốn bị người tống cổ ra ngoài. Nghĩ đến tháng sau là đã có một công việc chính thức, Khương Doãn Nặc không vượt qua được sự dụ dỗ của Bắc Bắc, thế là đồng ý cùng đi trượt tuyết.
Khương Doãn Nặc là người mới bắt đầu học, Bắc Bắc lại là người không chịu được cô đơn, đi theo mấy anh đẹp trai, gậy trượt tuyết vừa chống xuống liền không thấy bóng dáng đâu. Chỉ còn lại mình cô theo sau huấn luyện viên rập khuôn làm theo, liên tục té ngã, sau đó được người ta kéo lên. Huấn luyện viên là người dễ tính hiếm có, có lẽ cũng đã được rèn luyện mà ra, qua mấy tiếng đồng hồ, việc học của cô vẫn không có chút tiến triển.
Một lần nữa ngã ngồi trên tuyết, cô chỉ cảm thấy trang phục trên người, từ gậy trượt tuyết, giày trượt thậm chí là kính râm đều vô cùng nặng nề. Huấn luyện viên cười lịch sự với cô, cũng không vội đỡ cô dậy, cô gần như có thể nhìn thấy đầu anh ta qua nón trượt tuyết bốc khói trắng vèo vèo ra bên ngoài. Cô đành phải tự mình ra tay gỡ gậy trượt tuyết ra, “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Huấn luyện viên giống như được đại xá vậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cô lười biếng ngồi trên đất, nhìn về lưng núi trắng tuyết ở phía xa, dưới ánh mặt trời tỏa ra sắc màu lấp lánh.
Một lúc sau, cảnh đẹp bị người trước mặt che khuất. Người đó rất cao, đứng ngay đằng trước, đang cúi đầu quan sát cô thật kỹ. Ánh mặt trời chói mắt bị chặn mất, cô thấy khó chịu híp mắt lại.
Người đó mỉm cười, để lộ hàm răng xinh đẹp, “Tôi ở bên cạnh nhìn hơn nửa ngày, cảm thấy cô rất quen”, anh ta nói tiếng Trung, khẩu âm miền Bắc.
Khương Doãn Nặc chớp chớp mắt, góc nhìn này khiến cô rất không quen, cô muốn đứng dậy.
“Thế nào, vẫn chưa nhớ ra?” Người đàn ông đưa tay kéo cô dậy, tháo kính râm xuống, “Hình như là mùa xuân mấy năm trước, chúng ta từng cùng nhau gói sủi cảo, ở ký túc xá sinh viên các cô…”
“Ồ, chào anh”, Khương Doãn Nặc đột nhiên nhớ ra, nhưng lại dừng lại, cô quên mất tên anh ta rồi.
“Khương Doãn Nặc đúng không, tôi nhớ tên cô”, nụ cười của anh ta rất ôn hòa, “Chào cô, tôi tên Trần Tử Sâm.”
Hai năm trước, Trần Tử Sâm tốt nghiệp thạc sĩ, học chuyên ngành kinh tế, ngôn ngữ không giỏi lắm, khó tìm việc làm, bèn cùng mấy người bạn đăng ký thành lập một công ty thương mại, miễn cưỡng giải quyết vấn đề việc làm và nơi ở. Khi hai người trò chuyện, anh ta hỏi đến tình hình của Bắc Bắc, nghe nói cô ấy đã tìm được một vị trí trong ngân hàng Paris, không khỏi hơi cảm thán, nhưng trong giọng nói không hề để lộ quá nhiều sự ngưỡng mộ. Vất vả cố gắng hai năm, công ty cũng coi như đã từng bước đi vào quỹ đạo, anh ta và mấy người bạn hợp tác quyết định ra ngoài đi nghỉ vài ngày, gọi là tự thưởng cho mình.
Trần Tử Sâm là một người cực kỳ nghiêm túc, từ việc nhào bột, gói sủi cảo, đến bây giờ dạy cô trượt tuyết, luôn rất tỉ mỉ. May mà phương pháp dạy của anh ta vẫn gọi là tương đối, Khương Doãn Nặc học cũng có chút hiệu quả. Cuối cùng hai người đã nói lời từ biệt với con dốc nhỏ dành cho người mới học, ngồi xe cáp đi sang làn trượt tuyết bên cạnh. Con dốc đó từ bên dưới nhìn lên vừa hẹp vừa dài, lên trên rồi, trước mắt chỉ có một vùng tuyết trắng xóa, bên trên lác đác mấy dấu trượt nho nhỏ.
Một cảm giác không còn đường lui.
“Đừng căng thẳng”, Trần Tử Sâm an ủi nói, “Cô…, này…”, chưa nói hết câu, Khương Doãn Nặc đã trượt đi rồi, dần dần biến thành một chấm nhỏ xíu.
Không khí lạnh lẽo xông vào lồng ngực, con đường trước mặt mờ mịt, lại không biết đâu mới là điểm cuối, tựa như có một khoái cảm cận kề cái chết, nỗi sợ hãi không thể sờ mó. Tốc độ trượt của cô rất nhanh, hễ gặp phải chướng ngại, kỹ thuật rẽ quẹo giảm tốc độ vừa học sớm đã rớt lại đảo Java rồi, người nhanh chóng ngã xuống, lăn tròn, khiến những bông tuyết trên mặt đất bay tứ tung, rơi vào trong mắt, trong miệng, mang vị ngòn ngọt. Nằm trên đất trượt được mấy mét, đến chỗ địa thế bằng phẳng mới từ từ dừng lại, cô nằm trên mặt đất, mặt dán vào trong tuyết, rất lâu không muốn đứng dậy.
Tim đập thình thịch, những lúc quá sợ hãi, cô vẫn lại nhớ về anh.
Năm này rồi đến năm khác, sống trong đám đông hỗn loạn, lúc nhớ về anh, vẫn là cô đơn.
Thời gian bốn năm, quá ngắn ngủi, đến mức không thể quên đi, từng trải qua nhiều biến cố càng là sự gặp gỡ ngắn ngủi.
Bởi vì trong cơ thể họ đang chảy cùng một dòng máu?
Có người giúp cô gỡ gậy trượt tuyết ra, rồi kéo cô đứng dậy.
“Cô không sao chứ”, Trần Tử Sâm nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu cô.
“Chưa chết, cũng không bị thương,” cô cười ha hả, ôm gậy trượt tuyết đi xuống núi, “Đợi lát nữa ngồi xe cáp rồi trượt lần nữa, kích thích lắm đấy.”
Trần Tử Sâm lắc đầu, đi phía sau cô, “Trông có vẻ là một cô gái rất thanh tú, sao lại thô lỗ như vậy?”
Sau lần gặp gỡ ở khu trượt tuyết, Khương Doãn Nặc và Trần Tử Sâm dần trở nên quen thân, khi chia tay đã để lại cách thức liên lạc cho nhau.
Khương Doãn Nặc đi làm rồi, làm quen với rất nhiều người trong ngành máy tính, mức lương không tệ, chỉ là hơi nhạt nhẽo. Thỉnh thoảng trên phố đông người qua lại, nhìn thấy đàn ông khí chất sáng sủa, bóng dáng cao gầy, tóc ngắn đen nhánh, trong lòng sẽ nhảy ra một dung mạo xuất sắc khác, chỉ là niềm hi vọng này chưa bao giờ trở thành hiện thực.
Đôi khi, Trần Tử Sâm sẽ đến tìm cô, nhờ cô phiên dịch vài trang tài liệu. Cô ngại nhận thù lao, anh ta liền mời cô ăn cơm, ban đầu là một đám người cùng đi, sau đó dần dần trở thành chỉ có hai người họ.
Trải qua một thời gian như vậy, hai người cùng nhau đón Giáng Sinh hai lần, ba lần đón Tết. Khương Doãn Nặc biết rất rõ hàm ý trong đó, chỉ là không nghĩ ra lý do từ chối, hơn nữa, trông anh ta không hề khiến người ta chán ghét. Phần lớn mọi người chính là như vậy, đi học, đi làm, trải qua một mối tình không thể chê trách, kết hôn sinh con, yên ổn đi hết cuộc đời. Đây cũng là điều mà cô từng mong đợi.
Hơn nữa, cô đã sắp tuổi rồi.
Thời gian dần trôi.