Khương Doãn Nặc tưởng Hứa Khả sẽ khóa cửa lại, nhưng anh không khóa.
Cô thử mấy lần, vậy mà gỡ được nút thắt của khăn quàng cổ. Có lẽ, anh vốn không hề muốn trói cô lại, anh chỉ bày tỏ niềm hi vọng của mình, nhưng cũng chừa lại cho cô cơ hội được lựa chọn.
Chân tay thoát khỏi sự ràng buộc, cô đứng dậy xuống giường, xương cốt rã rời không còn chút sức lực. Rửa mặt chải đầu qua loa một lượt, mặc đồ xong xuôi, người con gái trong gương hai má ửng hồng, đôi mắt trong veo, vô cùng rực rỡ, mang một vẻ quyến rũ không thể nói rõ, cô bất giác cười khổ một tiếng.
Vết ố trên giường đã khô, để lại dấu vết khiến người ta xấu hổ. Cô kéo phăng ga giường nhét vào máy giặt. Cầm túi xách lên, đang định ra ngoài, nhưng lại quay trở lại, tìm một chiếc ga giường mới từ trong tủ trải lên.
Sau đó lại đi một vòng trong nhà, cuối cùng hiểu ra không còn việc gì để làm nữa, song từ sâu trong ý thức cứ thấy mình quên mất gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra. Chầm chậm bước đến bên cửa, khi tay chạm vào tay nắm cửa, cô khẽ thở dài, tì trán lên cửa phòng, đứng im một hồi lâu.
Một vài tâm tình nơi thẳm sâu đáy lòng tựa như dấu ấn trong đường đời, có lẽ, chỉ có dùng vũ khí sắc bén và cái chết mới có thể xóa bỏ.
Cô từ từ ngồi xuống đất, dựa vào cửa, móc từ trong túi ra một điếu xì gà, xé đầu thuốc dán kín ở phía trước. “Hãy cho tôi một điếu xì gà, ngoài ra, tôi không mong cầu gì khác,” đây là một bài thơ ca tụng thuốc lá của Byron, những từ vựng đơn giản ghép lại với nhau, nhưng lại thể hiện được khát vọng đỉnh điểm trong lòng. Cô châm điếu xì gà, chầm chậm rít một hơi…
(George Gordon Noel Byron, nam tước Byron đời thứ là nhà thơ lãng mạn nước Anh, thường được gọi là Lord Byron. Ông được coi là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ .)
Trước khi Hứa Khả đến xưởng, Thẩm Thanh Hà sớm đã thu xếp cho đám người Bắc Kinh dùng cơm trưa xong, Hứa Khả đến muộn, khó tránh khỏi bị chuốc vài ly rượu, những tình huống thế này, trước giờ anh luôn rất thẳng thắn. Chỉ là trong lòng có chuyện, khó khăn lắm mới đuổi được đám người Bắc Kinh đó về, rồi mới tới văn phòng.
Cùng lúc đó, Lưu Hâm dẫn Trần Tử Sâm đi dạo một vòng trong nhà xưởng, Trần Tử Sâm nhìn thấy dây chuyền sản xuất mới đổi trong lòng liền hiểu rõ ngọn ngành, một lòng muốn đánh nhanh thắng nhanh cho xong mối làm ăn này.
Khi Trần Tử Sâm được người ta dẫn vào văn phòng của Hứa Khả, thấy anh đang mặc áo sơ mi với quần tây, đứng giữa bàn viết chữ cực lớn và cửa sổ sát đất, một tay thọc vào túi quần dài, tay còn lại đang cầm điện thoại nghe máy, trên ngón áp út bàn tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn kiểu nam không hề bắt mắt. Trần Tử Sâm nghĩ hồi lâu, không nhớ là có ai từng nhắc đến, Hứa Khả đã kết hôn hay chưa.
Hứa Khả xoay người thấy Trần Tử Sâm liền gật đầu làm động tác tay, tỏ ý bảo anh ta ngồi xuống, miệng vẫn tiếp tục nói: “… Lô hàng này nhất định phải chuyển đến trước Tết, bên đó đang hối gấp, vấn đề vận chuyển có thể đến Cục đường sắt tìm Trương Sở… người quen cũ, trên đường có thể phối hợp với nhau, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh ta… Đúng, cần thêm hai xe hàng, xong việc mời người ta ăn bữa cơm… Được rồi, cậu vất vả một chút, việc này không thể trì hoãn, nhân mấy ngày này thời tiết tạm ổn, phải tranh thủ xử lý… Ừ, được rồi, cứ như vậy đi, những chuyện khác cậu tự lo liệu nhé…”
Trần Tử Sâm ở một bên âm thầm phỏng đoán, chỉ cảm thấy tác phong làm việc của người này không mấy tương xứng với độ tuổi của anh, rất có cảm giác của ông cụ non.
Hứa Khả đặt điện thoại xuống, bắt tay với Trần Tử Sâm: “Trên đường tới đây vẫn thuận lợi chứ? Bảo lão Lưu dẫn anh đến xưởng xem thử chưa?”
Trần Tử Sâm cũng khách sáo: “Đều rất thuận lợi. Lúc nãy Lưu tổng nhất định muốn dẫn tôi đi xem thử, nhưng tôi không muốn phiền phức như vậy, tôi luôn hoàn toàn yên tâm đối với Hứa tổng…”
Hứa Khả mỉm cười nói: “Nên làm mà, mua bán đương nhiên phải nhìn thấy mới tin, trong lòng có tính toán.”
Trần Tử Sâm cũng cười cười, nói: “Cũng không biết Nặc Nặc… Chị gái cậu đi đâu rồi, gọi điện cho cô ấy cũng không ai nghe máy, cô ấy một mình về trước rồi sao?”
Thư ký bưng hai tách trà vào.
Hứa Khả nhấp một ngụm trà nói: “Chị ấy đang ở nhà.”
Trần Tử Sâm ngẩn người, cười nói: “Vậy đợi bàn xong hợp đồng tôi sẽ đi tìm cô ấy, trời lạnh thế này, cũng không tiện để cô ấy theo tôi chạy khắp nơi.”
Hứa Khả uống trà không bắt chuyện, một lúc sau mới nói, “Giá cả anh đưa ra thấp hơn giá thấp nhất trên thị trường những mười phần trăm.”
Chỉ một câu như vậy, bị anh trực tiếp nói ra như thế, khiến Trần Tử Sâm vừa nghĩ không ra vừa có chút áy náy, anh ta đành phải mỉm cười gật đầu uống trà, cũng không vội tiếp lời, đoán thử tiếp theo Hứa Khả sẽ nói thế nào.
Hứa Khả ngồi trên chiếc ghế xoay da thật lưng cao nhìn Trần Tử Sâm, bỗng nhiên hờ hững ném ra một câu, “Tôi có thể giảm thêm cho anh mười phần trăm nữa.”
Trần Tử Sâm đang ngậm một ngụm nước suýt thì bị sặc, ngẩng đầu ngó Hứa Khả, nhưng không nhìn thấy trong mắt anh tí nào gọi là đùa giỡn. Trần Tử Sâm vô cùng hài lòng, nhưng cũng không tiện lộ ra trên mặt, miệng cười ha ha: “Vậy thì ngại quá, Hứa tổng, cậu không nói đùa với tôi đấy chứ. Chị gái cậu cũng từng nhiều lần nói với tôi, rằng cậu là người trượng nghĩa rộng rãi, vô cùng quan tâm đến người nhà…”
Hứa Khả cắt ngang lời anh ta, hời hợt nói: “Nếu anh không muốn đồng ý, thì có thể cho rằng tôi đang nói chơi.”
Trần Tử Sâm vẫn khó mà tin được, chỉ nói: “Sao lại thế? Cho dù thế nào, tôi cũng cảm ơn cậu trước nhé.”
Hứa Khả không trả lời, nói tiếp: “Đương nhiên, như vậy đi, trong hợp đồng công ty không cần viết quá chi tiết, có thể để lại một chút sai sót.”
Trần Tử Sâm thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu em vợ này thật sự muốn ném một miếng bánh thật to cho mình, trên đời này làm gì có chuyện tốt vô duyên vô cớ như vậy. Bèn hỏi: “Liệu có điều kiện kèm theo nào khác hay không?”
Hứa Khả cũng không vòng vo tam quốc với anh ta làm gì, nói thẳng: “Điều kiện chỉ có một, chính là chia tay với Khương Doãn Nặc.”
Trần Tử Sâm bật cười khanh khách: “Cậu đúng là đang nói đùa. Tôi và chị gái cậu, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Về điểm này, chắc hẳn Hứa tổng biết rõ.” Trong lòng anh ta cảm thấy chuyện này thật hoang đường và ấu trĩ, nhưng cũng không đoán được thật hư trong lời nói của đối phương.
Hứa Khả cười nhạt, rút một tập giấy tờ từ trong tủ ra ném nhẹ lên bàn: “Hợp đồng đã lập sẵn, tôi ký tên rồi.”
Trần Tử Sâm bán tin bán nghi cầm giấy tờ lên, lật ra đọc kỹ. Giấy trắng mực đen, điều khoản viết rất rõ chi tiết, điểm nổi bật đương nhiên là kèm theo giao ước vô cùng quái lạ đó, cuối hợp đồng, chữ ký và thời gian không sót một chữ, rất quy cách. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, đọc một hồi lâu, cũng thật sự không tìm ra bất cứ sơ hở nào, bất giác hỏi: “Tại sao? Khương Doãn Nặc biết chuyện này không?”
Thế nhưng Hứa Khả lại cười nói: “Những chuyện khác, hỏi nhiều vô ích. Đối với anh mà nói. Là nguyên nhân quan trọng, hay kết quả hấp dẫn người ta hơn?”
Trần Tử Sâm hỏi: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Hứa Khả cười: “Mặt hàng này trên thị trường đã hết hàng, nhưng chỗ tôi còn giữ một lô, anh muốn khai báo hải quan, cũng được, tôi có vài người bạn có tiếng nói ở công ty vận tải đường thủy và hải quan, bên phía anh không phải đang cần gấp sao? Thời gian này chắc chắn không thành vấn đề. Nếu anh không có hứng thú thì có thể đến chỗ khác hỏi, có thể tìm được nguồn hàng thì chúc mừng anh, chỉ là có không ít người đang xếp hàng cần đấy, số lượng anh cần lại nhiều như thế, nếu như bắt đầu đợi từ bây giờ thì ít nhất cũng phải đến nửa cuối năm nay, người ta vẫn thích làm những việc sở trường của mình hơn. Tốt nhất anh nên cân nhắc, đây là một hợp đồng dài hạn.”
Trần Tử Sâm nhìn Hứa Khả, rồi lại cúi đầu lật đọc hợp đồng ở cạnh tay mình, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Khả cũng mặc kệ anh ta, một mình đứng cạnh cửa sổ sát đất hút thuốc, hai người cứ im lặng như vậy một hồi lâu.
“Bảy mươi phần trăm giá thị trường.” Trần Tử Sâm đột nhiên mở miệng.
Hứa Khả xoay người nhìn anh ta, dường như đang đánh giá, hơi do dự nói: “Anh chắc chắn?”
Trần Tử Sâm gật đầu.
Hứa Khả gọi Lưu Hâm vào, đưa hợp đồng cho anh ta: “Sửa giá trên hợp đồng theo lời Trần tổng nói, rồi in làm hai bản.”
Lưu Hâm nhìn Trần Tử Sâm, đợi anh ta đưa ra con số.
Trần Tử Sâm như vẫn còn do dự, một lúc sau mới nói: “Giảm thêm mười phần trăm nữa, sáu mươi phần trăm.”
Lưu Hâm như bị giật mình, nghĩ bụng, người này coi chuyện mặc cả như ăn bắp cải sao? Anh ta lại quay đầu nhìn Hứa Khả, Hứa Khả khẽ gật đầu với anh ta, anh ta mới đi ra ngoài, không lâu sau đã giao nộp hai bản mới in ra.
Trần Tử Sâm cầm hợp đồng rồi lại nghiên cứu thật kỹ vài lần, đặt bút ký tên.
Chưa viết xong chữ “Trần”, đã nghe Hứa Khả nói: “Tuần trước, hình như là tối thứ Sáu thì phải, tôi đến nhà hàng dưới Shangrila gặp một người bạn, rất trùng hợp là đã nhìn thấy anh.”
Trần Tử Sâm nghe thấy câu này, không tự chủ mà dừng lại, lại nghe anh nói tiếp: “Lúc đó tôi nghĩ rằng, một thương nhân thông minh khi đối mặt với tình huống đó sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào? Hoặc nói cách khác, căn bản sẽ không đưa ra sự lựa chọn? Cho nên…” Hứa Khả rút lại bản hợp đồng trong tay anh ta, cho vào máy nghiền giấy bên cạnh bàn, “Anh nói đúng, đây là một trò đùa, tôi chỉ muốn mượn việc này để giúp anh đưa ra sự chọn lựa mà thôi.”
Trần Tử Sâm sững sờ trong chốc lát, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Rốt cuộc cậu có ý gì?”
Hứa Khả nói: “Anh nên biết rằng, tôi không phải nhà từ thiện, cũng không có hứng thú cứu tế, có ai lại đi làm một hợp đồng nhạt nhẽo như vậy chứ? Huống hồ, với các mối quan hệ xã giao của anh, hoàn toàn có thể lấy được hợp đồng giá cả phải chăng, rồi sang tay, thì lợi nhuận đó sẽ từ trên trời rơi xuống thôi. Nhưng anh lại vất vả chạy đến chỗ tôi, lẽ nào…” Anh hơi dừng lại, “Đến giờ anh vẫn chưa có được?”
Trần Tử Sâm dường như thẹn quá hóa giận: “Chuyện anh tình tôi nguyện, nếu cậu không muốn cùng tôi làm vụ này thì có thể trực tiếp từ chối, hà tất phải chơi người ta như vậy?”
Hứa Khả nhìn đồng hồ đeo tay, hờ hững nói: “Như nhau cả thôi. Không biết dư vị bị người ta chơi như thế nào?”
Trần Tử Sâm bỗng cười phá lên: “Thì ra là bất bình thay cho cô ấy, tôi và cô ấy hoàn toàn không có lời hứa gì về mặt pháp luật, chúng tôi đều vẫn còn quyền tự do lựa chọn, có cần thiết phải trăm phương ngàn kế làm to chuyện như vậy hay không? Hơn nữa, cho dù cô ấy biết chuyện này thì cũng sẽ không canh cánh trong lòng giống như cậu đây, cô ấy không yếu đuối như cậu nghĩ.”
Nghe thấy câu này, Hứa Khả lạnh lùng nói: “Con người cô ấy như thế nào, không phải là cái cớ cho những việc làm của anh. Cô ấy vẫn còn chưa biết chuyện này, tốt nhất anh hãy nhanh chóng nói rõ với cô ấy, anh cũng không mong sự thật mình có một vị hôn thê bị ai đó biết đúng không?” Nói xong, anh gọi Lưu Hâm vào, dặn dò: “Tiễn Trần tổng ra ngoài đi.”
Trần Tử Sâm thong thả đứng dậy: “Hứa Khả, cậu được lắm, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà uy hiếp tôi.” Anh ta xoay người rồi lại cười nói, “Việc này cũng trách tôi, trước khi quyết định ra giá, tôi đã biết rõ, tôi chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội, hoặc sẽ bị cậu chơi một vố, hoặc sẽ được hời to, mẹ kiếp tôi đồng ý cược thì phải nhận thua thôi.”
Hứa Khả rít một hơi thuốc, gật đầu nói: “Anh thật thẳng thắn.”
Trần Tử Sâm nói: “Làm cũng đã làm rồi, không cần phải giấu diếm làm gì, tôi chỉ nhìn nhận vấn đề từ góc độ của một người làm ăn, lựa chọn thị trường có lợi hơn mà thôi. Nếu đổi lại là cậu, không chừng cậu còn hiện thực hơn cách làm của tôi ấy chứ, chỉ là số cậu đỏ, có một ông bố biết kiếm tiền tranh đấu giành thiên hạ cho cậu… Lựa chọn của mỗi người đều được quyết định bởi con đường mà họ đi qua, có một số chuyện làm sao mà cậu hiểu được.” Nói xong, xoay người bước ra.
Hứa Khả dập tắt tàn thuốc, nói: “Có một số chuyện tôi quả thật không hiểu. Khương Doãn Nặc có gì không tốt mà lại bị anh vứt bỏ một cách rẻ mạt như vậy?” Cô có gì không tốt chứ? Ngoài tính khí hơi xấu một chút, hơi bướng bỉnh một chút, nói chuyện hơi già mồm một chút, thỉnh thoảng còn vô tâm vô tính một chút, luôn tin tưởng người khác nhưng nhất quyết lạnh lùng với anh…, cô, rốt cuộc tốt ở điểm nào?
Trần Tử Sâm chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy câu hỏi như vậy, anh ta dừng bước nhìn Hứa Khả, chậm rãi nói: “Nặc Nặc…, cô ấy rất tốt, hiền lành, lương thiện, cũng rất xinh đẹp, còn có vẻ ngây thơ nữa. Nhưng mà…” Anh ta suy nghĩ trong giây lát, rồi mới nói tiếp, “Phần lớn thời gian… Hay là nói thế này đi, tình yêu của một người, không thể gọi nó là tình yêu, có thể chỉ là một loại mê muội hoặc không cam tâm.” Anh ta gần như là thở dài, “Đối với thứ tình cảm có thể vĩnh viễn không được đáp lại, tôi không dư thừa sức lực để kinh doanh hoặc đòi hỏi. Tình yêu đối với một số người mà nói là một loại xa xỉ, cũng là thứ vô dụng nhất.”
Sau khi Trần Tử Sâm rời đi, Hứa Khả một mình ngồi trong phòng làm việc một lúc. Anh cầm điện thoại lên bấm gọi về nhà, không ai nghe máy.
Khi anh trở về, trong phòng vẫn còn thấp thoáng mây mù nhàn nhạt, trong không khí nồng đậm mùi thuốc lá.
Nửa điếu xì gà bị dập tắt dưới sàn nhà, vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng.
Trong nhà không một bóng người, cô đã đi thật rồi.