Lục Tinh mở tủ quần áo ra, cẩn thận phối hợp một bộ quần áo, tỉ mỉ trang điểm.
Cô đứng trước gương tự đánh giá chính mình, sau khi cô về nước thì đây là cách ăn mặc tốt nhất rồi, nhẹ nhàng giật khóe miệng, đè tâm tình của mình xuống đáy lòng.
Lục Tinh nhìn đồng hồ, mở cửa xuống tầng, cô không lái xe mà nhấc chân đi đến ngã rẽ để vẫy taxi.
Nửa tiếng sau, Lục Tinh đã đứng ở trước cổng Phó gia, hít một hơi thật sâu, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay rồi chậm rãi đi vào.
Người pha trà mặc một bộ sườn xám dẫn cô đến trước cửa chính, cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo mang đậm vẻ cổ xưa, cách đó không xa có thể nhìn thấy Cảnh Lam Chi đang ngồi đoan chính, tao nhã thưởng thức trà.
Lục Tinh cúi đầu xuống, đẩy cửa đi vào.
Cảnh Lam Chi nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt không hề gợn sóng nhìn về phía cô, Lục Tinh mấp máy môi, kêu một tiếng: "Dì Cảnh."
Cảnh Lam Chi nhẹ gật đầu, "Ngồi đi."
Lục Tinh cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len cao cổ màu trắng, kết hợp với chiếc váy kẻ sọc, quy củ ngồi ở đối diện, hai tay cô đặt trên đầu gối yên tĩnh chờ Cảnh Lam Chi mở miệng.
Cảnh Lam Chi đánh giá cô, cười khẽ: "Vài năm không gặp, ngược lại đã trở nên xinh đẹp rồi."
Lục Tinh ngây ra một lúc, cong cong khóe miệng: "Cảm ơn dì Cảnh."
Cô rất rõ ràng, Cảnh Lam Chi gọi cô ra không phải là vì ôn chuyện, cô có xinh đẹp hay không... Cũng không quan trọng, nhưng nghe được câu nói kia cô vẫn cảm thấy có chút vui vẻ. Trong lòng cô rất tôn trọng Cảnh Lam Chi, bởi vì bà ấy là mẹ của Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm, cũng có công ơn nuôi dưỡng cô, từ nhỏ đến lớn cô đều gọi là dì Cảnh.
Trầm mặc vài giây, Cảnh Lam Chi trầm giọng mở miệng: "Chuyện của con và Phó Cảnh Sâm, buổi sáng dì đã xem tin tức, mọi chuyện ầm ĩ như vậy đều gây ảnh hưởng không tốt đến Phó gia cũng như Cảnh Sâm, dì tìm con là vì không muốn làm cho Cảnh Sâm hận dì, dì nghĩ con có thể suy nghĩ cẩn thận, cũng hiểu dì muốn nói gì."
Cảnh Lam Chi vẫn rất bình tĩnh, Lục Tinh không dám ở bên cạnh Phó Cảnh Sâm, dù sao từ bảy năm trước, cô vẫn chưa trở về.
Đối mặt với lời trách móc của dì Cảnh, ngón tay Lục Tinh để trên đầu gối chậm rãi cuộn lại, trái tim thắt lại, hô hấp trở nên dồn dập.
Cảnh Lam Chi không để cho cô có cơ hội mở miệng, đặt chén trà tinh xảo xuống bàn, giọng nói vẫn lạnh lùng như sáu năm trước: "Dì nhớ con đã đồng ý với dì, trước khi Cảnh Sâm kết hôn thì con sẽ không về nước."
Mặt Lục Tinh lập tức trắng bệch, môi mím thật chặt, đáy lòng như bị đâm đến nỗi chảy máu đầm đìa, mỗi lần hô hấp đều đau đến chết lặng.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Lục Tinh như đột nhiên bừng tỉnh, bối rối lấy điện thoại ở trong túi áo khoác ngoài, nhìn màn hình điện thoại di động hiện lên tên người gọi, lặng im vài giây, lặng lẽ đưa điện thoại di động chuyển thành chế độ yên lặng, nhét lại vào túi.
Ánh mắt Cảnh Lam Chi rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu cô: "Cảnh Sâm gọi?"
Lục Tinh không phủ nhận, chậm rãi gật đầu: "Vâng."
"Thật sự xin lỗi dì Cảnh." Lục Tinh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Cảnh Lam Chi, "Con... hiện tại con đang ở bên Cảnh Sâm, con không muốn nhìn anh ấy kết hôn với người khác, con nuốt lời rồi."
"Nuốt lời?" Sắc mặt Cảnh Lam Chi lạnh đi, giọng nói đanh lại, "Hiện tại lại nói nuốt lời là sao, tôi nói rồi, Phó gia tôi nuôi cô lớn lên, không phải muốn cô trở thành con dâu, chúng tôi không cần cô báo ân, thậm chí có thể cho cô rất nhiều thứ mà người khác không có nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, tránh xa Cảnh Sâm và Cảnh Tâm ra."
Lục Tinh cúi thấp đầu, lông mi run rẩy.
Cảnh Lam Chi coi như không thấy, bà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: "Có mấy lời tôi không muốn nói, cô cũng đều đã hiểu, dù sao tôi cũng nhìn cô lớn lên, nếu không phải cô thích Cảnh Sâm thì bây giờ cũng đã sống rất tốt ở Phó gia rồi, tôi còn có thể giới thiệu cho cô một thanh niên tài giỏi tuấn tú, lúc cô gả đi thì vẫn còn chỗ dựa là Phó gia, sẽ không có người nào bạc đãi cô. "
"Lục Tinh, cô đã đồng ý chuyện của tôi, hiện tại vẫn còn kịp, quay trở lại nước Mỹ đi."
Cảnh Lam Chi nói xong những lời này, lại lạnh lùng nhìn về cái đầu đang gục xuống của Lục Tinh.
Không nhiều lời nữa, bà quay người rời đi.
Lục Tinh im lặng ngồi đó, rất lâu sau mới khôi phục tinh thần.
Cầm lấy áo khoác ngoài mặc lên, chậm rãi đi ra khỏi Phó gia, đứng cạnh cái cây khô thêm vài phút đồng hồ nữa cô mới đi đến ngã rẽ đón xe taxi.
Sau khi lên xe, tài xế hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Lục Tinh nói: "Tôi... Về nhà."
Tài xế ngây ra một lúc, gãi gãi đầu: "Không phải, nhà của cô ở đâu? Dù sao cũng phải nói địa chỉ thì tôi mới biết được!"
Lục Tinh cũng ngây ra một lúc, mới kịp phản ứng, giật giật khóe miệng, nói địa chỉ nơi mình ở.
Cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, lại nghĩ tới mùa đông sáu năm trước.
"Tinh Tinh, em nhận được quảng cáo rồi! Em sẽ đi New York chụp quảng cáo, từ lúc chị đi đến giờ đều không quay trở lại thăm em, lần này rốt cục em cũng có cơ hội gặp chị rồi." Cảnh Tâm hưng phấn gọi điện thoại cho cô.
"Thật sao?" Lục Tinh cũng thấy vui mừng cho cô ấy, "Vậy thì tốt quá." "Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, chị có được nghỉ không? Đến lúc đó chúng ta cùng trở về nhé, em sẽ bảo trợ lý đặt vé máy bay giúp chị." Cảnh Tâm cũng rất vui vẻ, trợ lý của cô ấy là Cảnh Lam Chi tìm cho.
Lục Tinh chán nản, đã một năm rồi, từ lúc cô đi đến giờ vẫn chưa trở về lần nào cả, là vì cô không có tiền, hàng ngày chi tiêu và tiền sinh hoạt đều do cùng đi làm với bạn học mới có được, làm sao có thừa tiền mà mua vé máy bay. Sau khi Phó Cảnh Sâm đưa cô đến sân bay, máy bay hạ cánh là có người đến đón cô, còn sắp xếp xong xuôi mọi thứ nhưng anh lại chưa từng liên lạc với cô. Anh hôn cô rồi, lại muốn đưa cô đi thật xa, cũng không muốn liên lạc với cô, hàm ý như vậy sao cô không hiểu... nếu cô trở về thì làm thế nào để đối mặt với anh đây? Cô không biết.
Cô đã trưởng thành rồi, cô được coi là người của Phó gia sao? Chú Phó và dì Cảnh có chào đón cô không?
"Tinh Tinh, chị có nghe em nói không?"
Lục Tinh do dự một chút, hít một hơi thật sâu mới quyết định nói: "... Được, có điều vé máy bay chị có thể tự mua được." Trước kia cô đi làm công ở một studio, mấy ngày nay chắc có thể nhận được tiền rồi, đủ tiền thì cô có thể mua vé máy bay.
Cảnh Tâm bất mãn nói: "Phiền toái như vậy làm gì, trợ lý của em đặt cho chúng ta là được rồi, quyết định vậy đi."
Không để Lục Tinh từ chối, cô ấy lập tức cúp điện thoại.
Lục Tinh nghe âm thanh ồn ào trong điện thoại, bỗng nhiên nở nụ cười như trẻ con, từ lúc cô ở New York tới giờ, đây là khoảnh khắc mà cô vui nhất.
Đáy lòng chờ đợi, tâm trạng vui vẻ tung tăng như chim sẻ mới phá kén bỗng nhìn thấy bầu trời bao la, hưng phấn mà đập cánh, cô cũng muốn trở về, rất rất rất muốn trở về.
Ngày càng tới gần, cô càng vui vẻ, mỗi ngày đều cười ngây ngô như trúng xổ số, xoay xoay cái bút trong tay, cô tính toán tỉ mỉ đợi Cảnh Tâm đến, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, kể cả hành lý cũng sắp xếp ổn thỏa.
Sau khi Lục Tinh nhìn thấy Cảnh Tâm đi đến, mới biết hóa ra không phải Cảnh Tâm đi một mình đến đây mà đi cùng với Cảnh Lam Chi.
Cảnh Tâm giải thích: "Mẹ nói bởi vì em chưa đủ tuổi, lẽ ra mẹ không cần đi theo giúp em làm gì, em đã nói với bà rằng em sẽ gặp chị rồi chúng ta cùng trở về."
Chẳng biết tại sao, Lục Tinh cảm thấy ánh mắt của Cảnh Lam Chi nhìn cô còn lạnh hơn so với trước kia, làm cô có chút khó xử... Cảnh Tâm vịn tay lên vai cô, kéo cô quay vòng vòng, cau mày nói: "Tinh Tinh, sao chị lại gầy như vậy chứ, ở đấy cơm không ngon sao? Ôi, chị lại cao hơn rồi, hình như quần áo cũng ngắn đi nhiều... Em nhớ bộ đồ này đã mua từ hai năm trước!"
Lục Tinh cảm thấy lúng túng, miễn cưỡng nói qua loa: "Bởi vì trước khi tới đây chị phải đi làm thêm, đang mặc quần áo cũ nên vẫn chưa kịp trở về đổi lại."
Cảnh Tâm bĩu môi: "Làm thêm mệt lắm không? Nhìn chị gầy đi nhiều quá, về sau chị đừng đi làm nữa, nếu anh trai biết chị gầy như que củi thế này thì anh ấy sẽ cằn nhằn cho xem..."
Phó Cảnh Sâm nào có biết được cô gầy hay không gầy chứ...
Lục Tinh có chút khổ sở, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là trải nghiệm cuộc sống mà thôi..."
Cảnh Tâm vội vàng đi chụp quảng cáo, lúc rảnh Lục Tinh sẽ đi qua xem một chút, vào ngày chụp ảnh cuối cùng Cảnh Tâm cũng là lúc Lục Tinh nghỉ rồi.
Buổi chiều, cô mua bánh ngọt vui vẻ đi vào, đột nhiên Cảnh Lam Chi gọi cô lại từ phía sau.
Bên trong quán cà phê yên tĩnh, Lục Tinh dè dặt ngồi đối diện Cảnh Lam Chi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Dì Cảnh, dì muốn nói chuyện gì với con ạ?"
Cảnh Lam Chi nhìn cô trong chốc lát, nói: "Cô thích Cảnh Sâm đúng không, cô không cần ngạc nhiên, tôi đã sớm nhìn ra rồi."
Lục Tinh kinh ngạc há hốc miệng, hai mắt trợn tròn, hai tay đan vào nhau, cùng lắm cô cũng chỉ là cô gái mười mấy tuổi đầu, bị người lớn biết được bí mật của mình làm chân tay luống cuống, bối rối không thôi, "Con, con..." Cô lắp bắp, nói không ra lời, cô thích Cảnh Sâm, cô không phủ nhận cũng không thể thừa nhận.
"Vé máy bay của cô, tôi không cho trợ lý đặt trước."
Những lời này của Cảnh Lam Chi như làm cho tim Lục Tinh rơi vào hầm băng, bàng hoàng hỏi lại: "Vì, vì sao ạ?"
"Bởi vì tôi không hy vọng cô trở về." Cảnh Lam Chi nhìn vẻ mặt đau lòng của cô gái trước mặt mình, có chút không đành lòng nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, "Lục Tinh, cô đã tuổi rồi, chúng tôi không còn là người giám hộ của cô nữa, tôi biết rõ cô là đứa trẻ hiếu thuận nhưng tôi hy vọng từ nay về sau cô đừng trở lại Phó gia nữa."
Sắc mặt Lục Tinh trắng bệch như tuyết, trái tim như chết lặng, cô cho rằng cô được Phó gia nuôi lớn thì cũng là một phần của Phó gia... cô không còn người thân nào nữa nên luôn coi Cảnh Lam Chi và Phó Cảnh Minh như người thân của mình, đối xử với họ giống như với cha mẹ của mình, hiếu thuận với họ...
Cô cúi đầu, run rẩy hỏi: "Vì sao... Bởi vì, con thích Cảnh Sâm sao?" "Đúng." Cảnh Lam Chi dứt khoát nói, "Chúng tôi nuôi cô lớn lên, không phải muốn cô làm con dâu của Phó gia, cô và Cảnh Sâm không hợp, nếu cô nghĩ việc chúng tôi nuôi lớn là có ơn với cô thì hãy đồng ý với tôi hai yêu cầu."
Lục Tinh trầm mặc, chậm rãi tiêu hóa những lời kia, cảm giác không thể thở nổi, cực kỳ khó chịu.
Cô vẫn cúi đầu, cố gắng nhịn khóc, cắn chặt môi khàn khàn hỏi: "Yêu cầu gì..."
"Về sau, đừng liên hệ với Cảnh Tâm nữa, cũng đừng cho nó biết chuyện này."
"Được..."
"Trước khi Cảnh Sâm kết hôn, cô cứ ở nước ngoài đi."
Lục Tinh tuyệt vọng đến nỗi không thể nói được câu nào, môi cô run rẩy rất lâu, nhưng vẫn không thể nào đồng ý được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Một lúc lâu sau, cô như đã dằn lòng dứt bỏ khỏi nơi mà mình đã lớn lên từ nhỏ, một lần nữa cố gắng trả lời.
"Được..." Giọng nói của cô dường như nghe không rõ.
Trước khi Cảnh Lam Chi rời đi, từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu đẩy tới trước mặt cô, "Cái này xem như tôi đền bù cho cô."
Lục Tinh không ngẩng đầu, trầm mặc đẩy chi phiếu trở lại.
Hôm đó Lục Tinh không biết mình đã trở về như thế nào, cảm giác như linh hồn bị kéo ra, chỉ còn một cái xác không hồn lang thang trên đường, cô cảm giác mình nhỏ bé như hạt cát, một ngày nào đó có thể theo gió bay tới nơi hẻo lánh, cũng sẽ không có người đến tìm cô.
Vào ngày Cảnh Tâm trở về còn kéo cô khóc lớn: "Sao tự dưng lại không về với em nữa? Có chuyện gì quan trọng hơn sao?"
Lục Tinh cười trấn an cô ấy, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho Cảnh Tâm, "Hết cách rồi, dù sao sau khi về em cũng trở nên nổi tiếng, sẽ thường xuyên xuất hiện trên quảng cáo, trên truyền hình, nói không chừng còn tiến quân sang Hollywood, còn ngại không được gặp sao?"
Rốt cuộc Cảnh Tâm cũng bị cô trêu chọc cho ngừng khóc.
An ủi Cảnh Tâm một chút, Lục Tinh đưa cho Cảnh Lam Chi một cái thẻ, thấp giọng nói: "Dì Cảnh, phiền dì trả lại cái thẻ này cho Cảnh Sâm hộ con..."
Tấm thẻ kia, lúc cô đến nơi đây đã phát hiện ra nó nằm trong túi mình, cô kiểm tra số dư thì thấy mỗi tháng đều có thêm một khoản tiền, vào tháng sinh nhật của cô thì số tiền còn nhiều hơn các tháng khác gấp ba lần, có điều một năm lâu như vậy, số tiền trong đó đã đủ để cô tiêu xài phung phí vài năm. Đại khái... trước lúc cô tốt nghiệp tấm thẻ đó đã có rất nhiều tiền rồi, đợi đến lúc cô tốt nghiệp, sẽ trở thành một khoản tiền rất lớn.
Ngoại trừ Phó Cảnh Sâm, không có người nào lặng lẽ đối xử tốt với cô như vậy.
Tuy nhiên, cô không nghĩ ra, tại sao anh phải như vậy, là thói quen hay... là thấy cô đáng thương!
Mặc kệ là nguyên nhân gì, cô cũng không muốn sử dụng một chút tiền nào trong tấm thẻ này, cô tự dùng cách của bản thân tỏ ra bất mãn và oán hận anh, nếu như có thể, cô muốn trả lại tất cả học phí cho anh.
Đó là cách mà trước đó cô đã nghĩ ra.
Còn hiện tại, cô giữ lại tấm thẻ này... Sẽ chỉ làm bản thân khó chịu mà thôi.
Cảnh Lam Chi nhìn cô, nhíu mày: "Lục Tinh, cô muốn tôi cảm thấy cô đáng thương sao?"
Lục Tinh mấp máy môi, thấp giọng nói: "Nếu như con nhận số tiền này mới cảm thấy mình càng đáng thương hơn."
Cảnh Tâm đi rồi, rốt cuộc Lục Tinh nhịn không được ngồi xổm ở sảnh sân bay nghẹn ngào mà khóc lớn lên.
Cô cũng muốn trở về...
"Tới nhà của cô rồi!" Tài xế quay đầu nói, Lục Tinh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra đã đến cửa tiểu khu của mình rồi.
"À, cảm ơn." Cô đưa tiền cho tài xế.
"Cô nhìn cô đi, cười lên trông tốt hơn nhiều, hãy cố gắng cười thật nhiều nhé." Tài xế cười tủm tỉm nhận tiền sau đó đưa tiền thừa cho cô.
"Cảm ơn." Lục Tinh cong môi, mở cửa xuống xe.
Lúc đi đến tầng dưới, cô lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, Phó Cảnh Sâm có gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, còn có vài tin nhắn.
"Em ở đâu vậy? Vì sao lại không nghe máy? Anh đã đến sân bay rồi." "Anh phải lên máy bay ngay, anh đã bảo trợ lí đến đón em."
"Ngủ rồi sao?"
Lục Tinh nhìn đồng hồ, mới có một tiếng đồng hồ anh đã xuống máy bay rồi.
"Lục tiểu thư."
Lục Tinh ngẩng đầu, thấy tài xế trung niên lần trước ở công ty đã đón cô, hình như anh ta vừa mới dừng xe.
Tài xế nói: "Phó tiên sinh bảo tôi đưa cô đến sân bay, có điều bây giờ còn sớm, năm giờ rưỡi chúng ta đi vẫn còn kịp."
Lục Tinh trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Anh cứ đi đón anh ấy đi, tôi không đi."
Tài xế có chút khó xử: "Cái này..."
"Tôi có chút không thoải mái, đi về trước." Lục Tinh nói xong quay người lên tầng.
Về đến nhà, thay quần áo ra xong, cô ôm gối chui vào chăn, thầm nghĩ chỉ cần yên tĩnh nằm đây chốc lát, thời gian sẽ làm tâm trạng cô bình phục, không ngờ rằng cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Chuông điện thoại di động đánh thức Lục Tinh, cô đứng lên tìm điện thoại. Là Diệp Hân Nhiên gọi, "Tinh Tinh, đêm nay tớ có liên hoan, có thể sẽ về
muộn, hôm nay Quan Nghị tan tầm sớm, tớ sẽ bảo anh ấy đưa Tiểu Cáp đến cho cậu nhé."
Cổ họng Lục Tinh hơi khàn: "Được." "Cậu sao vậy? Cảm rồi hả?"
"Không sao, chỉ là vừa tỉnh ngủ thôi." "À à, vậy cậu ăn chút gì đi."
"Ừm."
Bụng dưới đau vô cùng, Lục Tinh nhíu mày đứng lên đi vệ sinh, rồi ôm bụng đi rót cốc nước đường đỏ.
Vừa nằm xuống giường, tiếng đập cửa chợt vang lên, Lục Tinh khoác tạm một cái áo khoác đi mở cửa, Quan Nghị đang ôm Tiểu Cáp đứng ở cửa ra vào. Tiểu Cáp cực kỳ vui sướng xông lên cọ cọ vào người cô.
Lục Tinh cười sờ sờ đầu của nó, ngẩng đầu nói với Quan Nghị: "Cảm ơn anh."
Quan Nghị cười cười: "Khách khí cái gì chứ, thôi anh về đây."
Tiểu Cáp lại trở thành cái đuôi của cô, hễ cô đi đâu là nó sẽ theo đến đó, cô nằm xuống giường nó sẽ nằm bò bên giường.
Tâm trạng sa sút của Lục Tinh khôi phục không ít, cô nhắn cho Phó Cảnh Sâm một tin nhắn.
Phó Cảnh Sâm xuống máy bay liền mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Tài xế báo cáo: "Lục tiểu thư nói thân thể cô ấy không quá thoải mái, nên không tới đây đón ngài được."
"Không thoải mái?" Phó Cảnh Sâm nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại vừa được kết nối, anh trầm giọng hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"
Lục Tinh ngẩn người, mới nhớ tới trước đó đã nói với tài xế rằng cô không thoải mái trong người, cô nhỏ giọng nói: "Không có gì... chỉ là em đói bụng."
Phó Cảnh Sâm nhẹ nhàng thở phào một hơi, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng vang lên: "Ở nhà chờ anh."
Hơn một tiếng sau, Lục Tinh mở cửa cho Phó Cảnh Sâm đang xách túi đồ ăn to tướng vào nhà, nhìn anh lấy ra từ trong túi ra một đôi dép nam, môi cô cong lên: "Nào có người nào tự chuẩn bị dép lê tới nhà người khác chứ."
Phó Cảnh Sâm đổi dép lê, nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút sưng đỏ của cô, vòng tay qua eo ôm chặt cô, thấp giọng nói: "Em đã khóc hả?"
Lục Tinh lắc đầu: "Không khóc."
Cô đẩy anh, đáng thương thúc giục nói: "Em đói bụng."
Phó Cảnh Sâm hôn cô một cái, mới buông tay, đem theo nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp nhỏ.
Vừa đem nguyên liệu nấu ăn vào, bỗng nhiên bị một cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm chặt, thân thể Phó Cảnh Sâm cứng đờ, đôi mắt rất nhanh trở nên sâu thẳm.
Lục Tinh kéo anh xoay qua chỗ khác, cười dịu dàng nhìn anh, đột nhiên nhảy lên ôm lấy cổ của Phó Cảnh Sâm, ngửa đầu hôn lên yết hầu anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, Phó Cảnh Sâm cứng đờ ba giây, nhanh chóng kéo eo cô lại, cúi đầu hôn cô thật sâu.