Lục Tinh nhìn chằm chằm vào tấm hình đó một phút, sau đó gọi điện thoại, điện thoại nhanh chóng kết nối, truyền đến tiếng cười vui vẻ: "Lucie, tôi và tiểu thư Hân Nhiên đang ở Tam Á, cậu muốn đến đây chơi cùng không?"
Lục Tinh hít một hơi thật sâu: "Tôi không đi, Hân Nhiên đâu? Cô ấy có đang ở cùng cậu không?"
Johnson nở nụ cười: "Cậu có lời muốn nói với cô ấy sao?" Lục Tinh: "Ừ, cậu đưa di động cho cô ấy đi."
Nửa phút sau, Diệp Hân Nhiên nhận điện thoại, giọng điệu thoải mái: "Cậu muốn đến đây chơi vài ngày không? Thời tiết ở Tam Á ấm áp, ánh nắng mặt trời rồi bãi cát sóng biển, vừa rồi tớ còn lặn xuống biển, thoải mái hơn nhiều so với trời đông giá rét ở thành phố B."
Lục Tinh im lặng, cười dịu dàng hỏi: "Liệu cậu có nên giải thích một chút, sao cậu lại ở cùng cậu ấy?"
Diệp Hân Nhiên thản nhiên nói rõ nguyên nhân: "Ở nhà tớ bị cha mẹ khiến cho phát điên, bọn họ bảo tớ đi xem mắt, cậu biết đối tượng là ai không? Lưu Bành, cậu không biết Lưu Bành sao? Anh ta cùng làm trong nhà máy trên thị trấn với cha mẹ tớ, vậy mà cha mẹ tớ lại tìm đàn ông trên thị trấn gả tớ đi."
"Tớ có thể làm việc gì trên thị trấn? Không làm được việc gì cả, tớ vốn định quay lại thành phố B, nhưng bây giờ là cuối năm, khó tìm công việc, quay lại cũng chỉ ở nhà ăn ngủ, không bằng đi ra ngoài du lịch giải sầu, không phải trước đó Johnson luôn tìm bạn đi cùng sao? Vì thế tớ liền gọi cho cậu ấy."
Lục Tinh nghe xong khẽ thở dài, tức giận nói: "Tớ vừa nhìn thấy ảnh hai người chụp chung, còn tưởng rằng cậu lén lút qua lại với cậu ấy."
Diệp Hân Nhiên ngạc nhiên: "Tớ còn tưởng cậu rất ủng hộ chuyện tớ hẹn hò?"
"Rất ủng hộ, nhưng Johnson phải quay về Mỹ, cậu bảo tớ về nước sau đó thì gả đến nước Mỹ sống?"
"Lừa cậu thôi, tớ không thích Johnson, hơn nữa nếu tớ tìm bạn trai ngoại quốc, có lẽ buổi tối cha mẹ tớ không dám ngủ mất, bọn họ thà gả tới cho ông anh mở siêu thị nhỏ dưới nhà, rồi làm mẹ kế của con anh ta, cũng không muốn gả tớ qua nước ngoài."
Lục Tinh không nhịn được cười: "Đừng khoa trương như vậy, cậu nói như thế cậu ấy sẽ khóc đấy."
Diệp Hân Nhiên cười to, một hồi lâu mới ngừng, "Đúng rồi, điện thoại tớ dính nước, đang hong khô trong khách sạn, vốn định buổi tối gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu biết nhanh như vậy."
Hai người trò chuyện một lúc, trước khi cúp điện thoại, Lục Tinh không quên nhắn nhủ: "Đúng rồi, cha mẹ cậu giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu không thích đương nhiên tớ hiểu, chỉ có điều..." Cô cười cười, "Người đàn ông ưu tú lúc trước tớ tìm cho cậu, trước mắt vẫn còn độc thân."
Diệp Hân Nhiên: "..."
Lục Tinh sung sướng cúp điện thoại.
Vừa quay người lại, liền thấy Đỗ Tiểu Vi cười tủm tỉm đứng phía sau, lông mày Lục Tinh chau lại: "Tiểu Vi, em đứng đằng sau chị từ lúc nào thế? Một tiếng động cũng không có."
Đỗ Tiểu Vi đến gần cô, mong chờ nhìn cô: "Chị vừa nói đàn ông vừa ưu tú vừa độc thân... Có thể giới thiệu cho em một người không?" Lục Tinh: "... Không phải gần đây em đang đi xem mắt sao?"
Nói đến chuyện này, Đỗ Tiểu Vi tức giận nói: "Đừng nhắc đến nữa, sau khi chạm mặt mấy anh chàng cực phẩm thượng hạng, vất vả lắm mới gặp một anh bác sĩ, kết quả người ta cảm thấy công việc của em quá luẩn quẩn quá phức tạp, công việc phức tạp chỗ nào chứ? Em cũng đâu phải nữ minh tinh, sợ em bị người ta dùng quy tắc ngầm sao?"
Lục Tinh thông cảm vỗ vỗ vai cô ấy, Đỗ Tiểu Vi tranh thủ thời cơ bắt lấy tay cô, nước mắt lưng tròng nhìn cô: "Vì vậy mấy người đàn ông ưu tú lúc nãy chị nói đến, chia cho em một người đi... Những người đàn ông em được giới thiệu chất lượng không đồng đều, em không muốn bị hành hạ nữa..."
Lục Tinh: "... Chị cảm thấy chú Thắng rất tốt."
Chuyện chú Thắng thích Đỗ Tiểu Vi, là bí mật được công khai. Đỗ Tiểu Vi: "..."
Buổi chiều Bành Duyệt chụp quảng cáo trong studio, Lục Tinh lo lắng nên đi đến xem.
Gần đây Bành Duyệt chụp ảnh bìa cho vài tạp chí, lại nhận quảng cáo, dần dần có chút danh tiếng, có kịch bản phim truyền hình tìm tới cửa, đều bị Lục Tinh từ chối, trước mắt Bành Duyệt chỉ dốc sức vào quay quảng cáo, chụp ảnh bìa tạp chí và quay phim điện ảnh, Lục Tinh cũng vì cô ấy mà xem xét kịch bản mới.
Lục Tinh không ngờ, vừa đến studio thì gặp phải Trình Phi, cô ta đã chụp xong, đang xem ảnh mẫu chưa chỉnh sửa, trợ lý đã dọn dẹp xong đang đứng chờ bên cạnh.
Bành Duyệt đã trang điểm xong, thấy cô liền vội vàng đi đến: "Chị Tinh."
Lục Tinh nhíu nhíu mày: "Không phải nói hai giờ bắt đầu sao?" Bây giờ là hai giờ mười lăm phút.
Bành Duyệt nhìn sang Trình Phi, nhỏ giọng nói: "Bởi vì phải đợi người khác chụp xong mới đến lượt em."
Lục Tinh liếc nhìn Trình Phi bên kia, nói với Bành Duyệt: "Em chuẩn bị đi, lập tức bắt đầu chụp."
Cô đi về hướng người phụ trách, lạnh nhạt nói: "Trình Phi đã xong, Bành Duyệt có thể bắt đầu chưa? Buổi tối cô ấy còn có một cảnh quay đêm."
Người phụ trách nhìn cô, lại nhìn Trình Phi một lúc, hai người này ai anh ta cũng không thể đắc tội, cân nhắc vài giây, anh ta cười với Lục Tinh: "Lục tiểu thư đừng nóng vội, đợi vài phút nữa, lập tức có thể bắt đầu, đảm bảo sẽ không chậm trễ thời gian của Bành Duyệt."
Người phụ trách đi về phía Trình Phi, khẽ nói với Trình Phi mấy câu, Trình Phi quay đầu lại liếc nhìn Lục Tinh, giật giật khóe miệng.
Trợ lý Trình Phi nhìn giờ: "Chị Phi, chúng ta phải đi thôi."
phút sau, người phụ trách lau mồ hôi tiễn đưa Trình Phi rời khỏi, quay người áy náy với Lục Tinh: "Lục tiểu thư, thật ngại quá, để cô đợi lâu."
Lục Tinh không nói gì, cô biết Trình Phi cố ý kéo dài thời gian.
Buổi tối Phó Cảnh Sâm tới đón cô, Lục Tinh vừa cài dây an toàn vừa hỏi: "Chúng ta ăn bên ngoài hay về nấu?"
Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn cô, cười cười: "Hà Diệc Sâm trở về rồi, đêm nay hẹn mọi người cùng ăn cơm."
Lục Tinh ngây ra một lúc: "Anh ấy trở về rồi à..."
Phó Cảnh Sâm khởi động xe, lái xe vào đường lớn, "Ừ, bạn gái cậu ấy và cậu ấy cùng trở về."
Lục Tinh mấp máy môi, đột nhiên hỏi anh: "Em vẫn thắc mắc, Kỷ Huân và Hà Diệc Sâm đều là bạn tốt của anh, vì sao anh yên tâm phó thác em cho Hà Diệc Sâm? Chẳng lẽ anh đã sớm biết Kỷ Huân thích em?"
Phó Cảnh Sâm phân tâm liếc nhìn cô, khóe miệng trùng xuống: "Hà Diệc Sâm không như Kỷ Huân, cậu ấy có người yêu, thời gian anh biết cậu ấy dài hơn so với Kỷ Huân, anh rất tin tưởng cậu ấy. Kỷ Huân không giống vậy, năm đó khi anh dẫn em đi gặp mặt, mọi người ở đó đều trêu chọc, chỉ có cậu ta không nói chuyện."
Lục Tinh: "... Anh quan sát thật tỉ mỉ." Anh nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.
Nơi hẹn là hoa viên Nam Thành, Lục Tinh kéo tay Phó Cảnh Sâm đi vào, hồi hộp hỏi: "Có nhiều người không?"
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô: "Chỉ toàn những người em gặp năm đó." "Em căng thẳng à?"
Lục Tinh hơi căng thẳng, năm đó lúc lần đầu tiên gặp bạn anh cô mới tuổi, bị bọn họ trêu chọc là con dâu nuôi từ bé, bây giờ qua nhiều năm như vậy, cô trở thành bạn gái anh... Thật ra ngoại trừ Kỷ Huân và Hà Diệc Sâm, những người khác cô hầu như không có tí ấn tượng gì.
Phó Cảnh Sâm nắm chặt tay cô: "Đừng căng thẳng."
Nhiên viên phục vụ đẩy cửa ghế lô ra, Lục Tinh liếc thấy cả bàn chật ních người, Kỷ Huân đã đến trước.
Kỷ Huân nhìn Phó Cảnh Sâm ôm eo cô, khuôn mặt tối sầm, nhưng chỉ chợt lóe lên, anh ta ngẩng đầu cười với Lục Tinh.
Lục Tinh vốn cảm thấy hơi xấu hổ, lúc này nhẹ nhàng cong môi, cùng lúc đó, cánh tay đặt trên eo cô hung dữ khóa chặt lại.
Cô: "..."
Thời Vực dẫn Cố Tây đến, bên cạnh Hà Diệc Sâm trống hai chỗ, Phó Cảnh Sâm kéo cô ngồi xuống, sau đó giới thiệu bạn anh với cô.
Có người huýt sáo, giống như năm đó: "Cảnh Sâm, con dâu nuôi từ bé của cậu trưởng thành rồi, chừng nào mời bọn tôi uống rượu mừng?"
Khuôn mặt Lục Tinh đỏ ửng, những người này đều đã tuổi, vẫn còn hay nói đùa như thế, vậy có ổn không?
Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm tự nhiên nói: "Năm sau."
Mấy người đàn ông cười rộ lên, "Có thể chịu đựng đến năm sau đã không tệ rồi."
Lục Tinh: "..." Đừng độc đoán như vậy có được không? Phải hỏi ý kiến của cô chứ!
Lục Tinh véo bàn tay dưới bàn của anh, Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, cười cười: "Không được sao?"
Giọng của anh rất thấp, ngoại trừ Hà Diệc Sâm bên cạnh, không ai có thể nghe thấy, nhưng Lục Tinh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, hai má nóng lên, oán trách lườm anh, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ mới nghe thấy: "Không được."
Của hồi môn của cô đều đưa cho anh rồi, thế mà nhẫn anh không mua, ngay cả cầu hôn cũng không có...
Đôi mắt màu đen của Phó Cảnh Sâm híp lại, yên lặng nhìn cô một lúc, Lục Tinh giả vờ như không thấy, cơ thể nghiêng nghiêng phía trước, nói với Hà Diệc Sâm: "Bạn gái anh không tới sao?"
Hà Diệc Sâm cười cười: "Cô ấy bị mẹ kéo đi dạo phố rồi, lần sau tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp cô."
Lục Tinh hé miệng cười: "Được, sau nay khi cô ấy trở về nước, tôi lại có thêm một người bạn."
Bạn bè của cô không nhiều lắm, lúc ở trường cấp có hai người quan hệ không tệ, sau khi cô ra nước ngoài nhiều năm thì dần dần mất liên lạc, ngoại trừ Diệp Hân Nhiên và Cảnh Tâm, còn có Đỗ Tiểu Vi cùng công ty, ngoài ra không còn ai là bạn tốt.
Mấy năm ở nước ngoài, quan hệ giữa bạn gái Hà Diệc Sâm và cô cũng không tệ.
Loại bữa tiệc này, gần như đều do đám đàn ông nói, sau khi Lục Tinh bị mọi người trêu chọc vài câu cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, cảm thấy hơi nhàm chán, liền đổi chỗ với Hà Diệc Sâm ngồi bên cạnh Cố Tây, Hà Diệc Sâm đứng ở một bên không nhúc nhích, Phó Cảnh Thâm thuận thế cũng dịch vị trí, ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh.
Lục Tinh trừng mắt nhìn anh, lại quay đầu nói chuyện phiếm với Cố Tây.
Buổi tối lúc trở về, Lục Tinh lái xe vì Phó Cảnh Sâm uống rượu, hơn nữa uống không ít.
Lục Tinh dừng xe, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi: "Anh uống say sao?"
Anh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực không có sự thâm thúy trầm tĩnh bình thường, mà biến thành chìm sâu, vừa mơ màng vừa nồng nàn.
Những lúc anh yên lặng nhìn cô như vậy, cô đều cảm thấy tim đập nhanh không thể khống chế, trở nên căng thẳng.
"Anh... không say?"
Đợi rất lâu, không thấy anh đáp lại, Lục Tinh cảm thấy anh say thật rồi, đang định mở cửa xe, thì bị anh ôm, cô hoảng hốt hô một tiếng: "Anh làm gì thế?" Cả người đặt trên đùi anh, thở gấp trừng mắt nhìn anh, đừng trêu người khác như vậy.
Phó Cảnh Sâm vuốt ve tai cô, ngón tay thon dài vén mái tóc đen ra sau tai, hơi thở nóng rực gần kề: "Tối nay nói không được, là có ý gì? Không muốn gả cho anh sao?"