Chương : Gặp gỡ
“Anh cho rằng như vậy có thể uy hiếp được tôi? Xem ra Thành phố Hà Nội bị nhà họ Hoắc anh chiếm lâu như vậy, cũng đến lúc cần đổi họ rồi.Anh nếu đã thích chăm sóc cha của người khác như thể. . . Vậy thì tùy anh, Anh chỉ cân nhớ kỹ, những thứ thuộc về tôi, tôi sẽ biết dùng phương thức của mình đoạt lại toàn bộ. “
Đường Hoa Nguyệt dám nói như vậy tất nhiên biết rõ, ở thời điểm này Hoắc Anh Tuấn tuyệt đối sẽ không ra tay với cha.Loại người như anh, nếu như không dùng cha làm con bài thương lượng để đạt được những thứ tốt đẹp từ cô, anh làm sao cam tâm?
Cho nên tạm thời phải để cha ở lại bên trong viện điêu dưỡng ,có lẽ chính là lựa chọn an toàn nhất của anh vào lúc này .
Mà cô, tuyệt đối sẽ không để Hoắc Anh Tuấn khai hỏa thành công dù là một viên đạn.
Đường Hoa Nguyệt lòng đau như cắt dùng ánh mắt chào tạm biệt cha. . . Cha, là con gái bất hiếu. .. Chờ một chút, con nhất định sẽ đưa cha về nhà!
Không đợi Hoắc Anh Tuấn phản ứng kịp, Đường Hoa Nguyệt không chút do dự rời đi phòng bệnh, nếu còn ở đấy thêm chút nữa,cô sợ mình sẽ nhịn không được.
Đợi đến lúc lên xe, cô mới gọi điện cho Tần Dương, tài xế đến đón nàng lập tức hiểu ý kéo tấm ngăn lên.
“Anh ơi.. ˆ Đường Hoa Nguyệt mở miệng nghẹn ngào ngoại trừ gọi anh thì chẳng nói thêm được điều gì nữa, Tân Dương giọng điệu lập tức trở nên lo lắng: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì,anh đã ở đây rồi em cứ từ từ mà nói .
Đường Hoa Nguyệt hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí: “Anh ơi, cha,ông ấy chưa chết!
Cha còn sống! Cha bây giờ đang ở trong viện điêu dưỡng, là Hoắc Anh Tuấn đã cứu cha! Không, không đúng, là Hoắc Anh Tuấn hại cha!”
Cô nói năng một cách lộn xôn: “Nhưng cha đã biến thành người sống đời sống thực vật rồi, cha cứ năm tại đó. .. Cha không có cảm giác,không thể nói chuyện,cũng không trợn mắt! … Ô ô ô…
Cha tại sao lại biến thành như vậy ah!”
Đem những sự việc xảy ra vừa rồi lộn xộn mà kể lại cho Tân Dương,đầu điện thoại bên kia đợi thật lâu cũng không nghe ai trả lời, chỉ có thể nghe thấy anh đang run rẩy hô hấp, trong lúc nhất thời,anh em bọn họ cách nhau một cái điện thoại ai cũng chìm vào trâm mặc cùng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Tần Dương nói vài câu an ủi em gái, lại quan tâm nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, anh ta có thể mang em đi gặp cha, nhất định cũng sẽ có cách khiến anh phải thừa nhận thân phận của mình ah?”
“Em sẽ không sao đâu anh. Thế nhưng Hoắc Anh Tuấn thật sự đáng hận, rõ ràng lúc trước chính là anh ta muốn giết cha, bây giờ lại còn muốn dùng cha để uy hiếp em ! Em muốn anh ta phải trả lại gấp trăm nghìn lần!” Sự thù hận của Đường Hoa Nguyệt cuối cùng cũng hoàn toàn bộc phát bén lửa từng chút một rồi trở thành ngọn lửa khổng lồ rừng rực cháy.
“Tốt lắm, nhưng việc quan trọng nhất vào lúc này chính là nhất định phải biết tự bảo vệ bản thân, anh nhất định sẽ cùng em sớm đưa cha trở về, được không nào?”
Đường Hoa Nguyệt khóc thút thít gật đầu, cúp điện thoại.
Đem những chuyện của ngày hôm nay ngẫm lại thực ra trước khi cô cũng đã từng nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn sẽ không dễ dàng trả lại tự do cho cô, cô không thể chịu được sự dây dưa liên tục hết lần này đến] lần khác nhưng lại không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này.
Nghĩ đến lúc Hoắc Anh Tuấn chính tai nghe được DNA của cô cùng Đường Hoa Nguyệt không giống,nhìn thấy bộ dạng sét đánh của anh ta cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đường Hoa Nguyệt biết rõ, ở trong nước có thể tra được thông tin cá nhân của nàng, nhất định là bé Minh giúp cô xóa đi đấy, đứa bé này chỉ số thông minh vượt trội đã vậy từ nhỏ đã biết yêu thương Mummy.
Còn có hai đứa nhỏ kia cũng thế, bốn người bọn họ cùng chung dòng máu vĩnh viễn yêu thương nhau.
Năm đó cố chấp mạo hiểm đẻ ra ba đứa nhỏ này, Đường Hoa Nguyệt cảm thấy đây là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc.đời cô cũng là chuyện tốt duy nhất từ khi ở chung với Hắc Anh Tuấn đến bây giờ.
Lúc Đường Hoa Nguyệt về đến nhà,ba bảo bối đáng yêu đang làm tổ ở góc phòng khách,một đứa nằm lười trên chiếc ghế sô pha nhỏ lông xù, bọn nhỏ tập trung lại một chỗ dựa đầu vào nhau thì thầm.
Dù có trưởng thành sớm đến đâu thì bảo bối lớn cũng chỉ mới vài tuổi,cũng có mặt nghịch ngợm và ngây thơ của riêng mình, giờ khắc này đang kể cho bảo bối thứ hai về cuộc đối đầu với “Chú xấu xa” vô cùng sinh động.
Vân Thư chớp mắt to: “Thế nhưng mà nếu nói như vậy, chú xấu xa chính là ba ba nha!”
Bảo bối thứ hai vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nói: “Đúng rồi, đùa nghịch ba ba là trò vui nhất ! Ai kêu ba ba đối xử không tốt với Mummy, vậy chú đó không xứng được làm ba của chúng ta! Muốn chú xấu xa vĩnh viễn đi đằng sau Mummy bị chúng ta đùa nghịch:đến xoay quanh toài ~”
Bảo bối lớn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý mười phần.
Khi Đường Hoa Nguyệt đi đến phòng khách, vừa vặn nghe được bảo bối thứ hai những lời nói cuối, nàng cười cười, tháo xuống một thân mỏi mệt, cũng chen vào chính giữa bọn họ .
Ba đứa nhỏ thoáng cái như ba bé Hello Kitty lộ ra cái bụng núc ních của mình cho Mummy, Đường Hoa Nguyệt lần lượt vui vẻ hít hít từng đứa, cảm thấy mạng sống của mình cuối cùng cũng hồi phục được một nửa.
Nàng gật mũi bảo bối thứ hai , ra vẻ nghiêm túc mà trêu chọc: “Xem ra các con đều không nghe lời nha,Mummy+õ ràng nói các con cách càng xa chú xấu xa càng tốt không phải sao?”
Em gái nghe được Mummy khiển trách anh trai, lập tức làm nũng; mỗi lăn Đường Hoa.Nguyệt nhìn thấy đều không có biện pháp: “Mummy Mummy! Các anh rất nghe lời đấy, bọn họ đều là dùng máy tính khi dễ chú xấu xa ở trên mạng, không hề gặp mặt, cách chú đó xa vạn dặm đây này!”
Đường Hoa Nguyệt “Phốc phốc” cười một tiếng, lập tức thẳng thắn thành khẩn nói: “Ba đứa nhỏ này, còn nhớ hay không lời Mummy nói, giữa chúng ta vĩnh viên đều không được tồn tại bí mật?”
Ba đứa nhỏ gật đầu ngay ngắn.
“Ngoan, Mummy bây giờ sẽ nói cho con biết nhóm: đám người —~ lúc trước ta không cho các con tiếp cận chính là chú xấu xa, anh ta thật sự là ba ba của các con. Hơn nữa, anh ta đã biết rõ ta là ai rồi”
Ba anh em, anh nhìn em,em nhìn anh, bọn họ biết rõ Đường Hoa Nguyệt không nói ra khỏi miệng trong lời nói có áy náy, trăm miệng một lời nói: “Mummy, kỳ thật chúng con đã biết rồi! ~ “
Huynh muội ba người từ nhỏ đã biết rõ chính mình chỉ có Mummy, không có cha, nhưng bọn họ cho tới bây giờ đều không có bởi vì chuyện này ồn ào qua, bởi vì Mummy của họ, là Mummy tốt nhất trên đời! Hơn nữa Mummy một mình nuôi bọn họ lớn lên, rất vất vả, nếu như không phải có việc quan trọng cần phải hoàn thành, Mummy sẽ không mang theo bọn họ xa vạn dặm mà trở lại Thành phố Hà Nội, còn sửa lại họ tên, thay đổi ngoại hình!
Cho nên dù cho họ Hoắc thật sự là ba của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không có chút nào dao động, ba ba nhất định-là người xấu nên Mummy mới rời đi hắn, trốn tránh hắn!
Đường Cận Minh thấy Đường Hoa Nguyệt trầm mặc, lập tức nói ra: Mummy chúng ta chỉ cần có ngài là đủ rồi, khoảng thời gian không có ba ba chúng ta cũng trồi qua rất vui vẻ mà! Ba ba gì đó, hoàn toàn không hề cần thiết!”