Chương : Cho nên là muốn xử lý anh ta
Cái gì? Lộ Tuấn hoàn toàn bất ngờ, ông trời ơi, vì sao vậy?
Hoäc Anh Tuấn nhìn thấy anh ta hơi cứng ngắc, còn ra vẻ làm người tốt cười dọa anh ta, dọa đến mức Lộ Tuấn đổ mồ hôi lạnh cả người… Vị Hoắc tổng này, thực sự không có vấn đề gì chứ ?
Làm sao lại đột nhiên quỷ dị với anh ta như vậy chứ! Thầy ơi, cứu mạng!
Nhưng trước tiên Lộ Tuấn vẫn mang cái tin tức “Tốt” này đến thông báo cho thầy anh ta.
Đường Cận Minh lúc này đang ở cùng một chỗ với hai đứa trẻ ngồi ở bên ngoài trường học, đẳng trước bên trái chính là Vân Thư và Lục Bạch Ngôn, bọn chúng vừa mới ngồi cùng nhau ăn xong cơm trưa.
Nhìn thấy tin tức của Lộ Tuấn, Đường Cận Minh để khuỷu tay phải lên trên bàn đá, tay còn lại chống lấy cằm của mình, ngón trỏ thỉnh thoảng hơi chuyển động.
Như vậy nhìn qua hiển nhiên là một phiên bản thu nhỏ của Hoắc Anh Tuấn.
Cử động ngón tay, cậu bé nhắn lại cho Lộ Tuấn: “Được rồi, anh cẩn thận hơn là được’“
Lộ Tuấn thực sự không nhịn được nữa, hỏi vấn đề đã thắc mắc từ lâu: “Thầy ơi, Đường Hoa Nguyệt là ai vậy ?”
Miệng nhỏ Đường Cận Minh hơi giật giật, trả lời một câu: “Là người phụ nữ mà tôi yêu nhất”
Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng làm cho Lộ Tuấn đứng im như sấm sét giữa trời quang trong ba phút, tay run run, hỏi: Cho nên… Đường Hoa Nguyệt chính là K?”
“Ừ”
Tay run run của Lộ Tuấn kín miệng của mình, để tránh cho mình khóc thành tiếng. Cho nên tới bây giờ, anh ta vẫn đang đi làm ở công ty của tình địch, thật sao? Cho nên Hoắc Anh Tuấn điều anh ta đến bên cạnh làm việc, căn bản không phải là “Chiếu cố” anh ta, mà chỉ là yên lặng không một tiếng động giải quyết anh ta sao, chính là như vậy Sao?
Cận Minh im lặng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lộ Tuấn, lúc này hai đứa trẻ chạy tới, nói với cậu bé: “Anh ơi nói với anh ấy đừng có buồn nha, nói cho anh ấy biết, sau này em sẽ viết tiếp kịch bản, trở về cũng được!”
Nói xong, hai đứa trẻ lại ngồi xuống tiếp tục chơi điện thoại di động của cậu, thật ra cũng không phải là đang chơi, mà là đang sửa lại những tấm ảnh chật vật dưới trời mưa của Hoắc Anh Tuấn, chuẩn bị gửi lên trên mạng!
Kịch bản đặc sắc như vậy, sao chỉ có mấy người bọn chúng nhìn thầy được, đồ tốt như vậy phải chia sẻ cho mọi người nữa chứ!
Hai đứa trẻ cắt toàn bộ hình ảnh có mặt của mẹ và chú bác sĩ trong video, chỉ giữ lại mặt của Hoắc Anh Tuấn.
Cậu bé còn giữ lại hình ảnh có người đi qua nói câu:”Chật vật giống như chó vậy”, trừ cái đó ra, toàn bộ âm thanh trong video đều xóa hết.
Đường Cận Khánh mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là một đứa trẻ có thiên phú về biên kịch, vô cùng am hiểu cách thức marketing tinh túy để thu hút được nhiều người xem, lập tức lấy ngay cái tiêu đê vô cùng máu chó, làm cho video nhanh chóng nổi tiếng.
Không đến mười phút, sau khi video được tung ra, thậm chí còn có cả tác giả của mấy tiểu thuyết mạng đăng lại, cảnh này rất giống như được xảy ra trong tiểu thuyết.
Hai đứa trẻ thỏa mãn nhìn vào thành quả lao động của mình, cực kỳ tự hào, đây chính là hiệu quả mà hai đứa muốn! Đường Cận Minh cũng đi theo nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng những chuyện này, em gái Vân Thư là hoàn toàn không biết, con bé chỉ trò chuyện với Lục Bạch Ngôn.
Mặc dù trong nhà trẻ Vân Thư cũng rất thích các bạn nhỏ bằng tuổi, nhưng cô bé luôn cảm thấy bọn họ có chút ngây thơ, ngoại trừ hai người anh trai, thì cô bé vẫn hay đi cùng anh Bạch Ngôn nhất!
Ngoại hình của anh Bạch Ngôn rất đẹp mắt, làm toán cũng tốt, cho dù cô bé có nói cái gì, anh Lục Bạch Ngôn cũng sẽ không chê cười cô bé!
Lục Bạch Ngôn nhìn vào Đường Vân Thư ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhạt, cảm thấy cô em gái này giống như là thiên sứ nhỏ, làm cho cuộc sống nhạt như hồ nước của cậu bé gợn sóng.
Cậu bé nhếch khóe miệng, muốn sờ thử bím tóc trên đỉnh đầu Vận Thư, lại thấy người đàn ông ở phía xa đi tới, trong phút chốc cứng đờ động tác trên tay.