Chương : Em kết hôn với Hoắc Anh Tuấn sao?
“Làm sao có thể, không thể nào!” Đường Hoa Nguyệt nhìn dòng chữ viết trên tờ báo cáo xét nghiệm “Xác suất quan hệ máu mủ là ,%”, cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Đứa trẻ này không thể nào là của cô, cô hiểu rõ hơn ai hết!
Cô bỗng nhiên nhìn về phía Lục Xuyên Mạn, vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh và dịu dàng, trong tay anh ta cũng cầm một bản báo cáo.
Những gì viết bên trên cũng giống hệt như trong tờ báo cáo trên tay cô.
Đầu cô đột nhiên như muốn nổ tung, Lục Xuyên Mạn rốt cục đã làm vậy bằng cách nào!
Anh ta vừa mới tỉnh dậy lại có thể nhúng tay vào bệnh viện tư nhân của tập đoàn Hoäc Huyễn?
Anh ta thật đáng sợ!
“Hoäc Anh Tuấn, chuyện này có điểm kỳ lạ, anh phải tin tôi, đứa nhỏ thật sự không phải của tôi! Chúng ta kiểm tra lại một lẫn nữa, kiểm tra lại một lần nữa, có được không?”
Hoäc Anh Tuấn còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nghe tiếng Từ Uyến Nhan thất vọng nói: “Đường Hoa Nguyệt, chị luôn cho rằng em ngay từ đầu đã phản bội Hoắc Anh Tuấn, nhưng chị không ngờ rằng, đến cả con của người khác em cũng sinh rồi! Em như vậy bảo.
Hoäc Anh Tuấn phải làm sao, làm bố dượng sao?”
Đường Hoa Nguyệt lòng dạ rối bời: Uyển Nhan, cô câm miệng cho tôi!”
Lục Xuyên Mạn nhíu mày: “Con của tôi, đương nhiên tôi sẽ nuôi, nhưng bố dượng là có ý gì chứ?”
Anh ta liếc nhìn Hoäc Anh Tuấn, sau đó lại nhìn Đường Hoa Nguyệt: “Hoa Nguyệt, em kết hôn với Hoắc Anh Tuấn sao?”
Nghe vậy, sự phẫn nộ và ghen tức trong lồng ngực của Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn cuộn trào cao lên vạn trượng, bàn tay buông thống bên hông nằm chặt kêu thành tiếng rắc rắc.
Đúng vậy, anh đã kết hôn với Đường Hoa Nguyệt.
Vốn dĩ định giày vò cô, không ngờ lại bị cô giày vò đến nỗi muốn chết!
Anh không nhìn Lục Xuyên Mạn, mà dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chảm Đường Hoa Nguyệt, nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc nhưng lại rất thu hút người ta của cô, anh căn răng bật cười thành tiếng.
“Đường Hoa Nguyệt, được! Xem ra cô thật muốn nhà tan cửa nát!”
Nói xong, anh đột nhiên quay người sải chân rời đi, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ này!
““Hoắc Anh Tuấn…” Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt càng biến trằng hơn, ánh mắt vừa rồi của anh như muốn giết chết cô. Cô vốn muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn Lục Xuyên Mạn Cô vẫn như ngày trước, vẫn rất sợ Lục Xuyên Mạn, con người này là thứ ma quỷ có thể móc tim người ta ra, nhưng cô vẫn nói ra những lời bao năm qua đã giấu tận đáy lòng Tôi không biết anh đã làm gì, nhưng Lục Xuyên Mạn! Không ai làm điều xấu có thể sống bình yên mãi mãi, quả báo của anh sẽ sớm đến thôi!”
Lời nói vừa dứt, cõ không thèm nhìn lại mà xoay người rời đi, đuổi theo Hoắc Anh Tuấn đã đi về phía xa.
Lục Xuyên Mạn híp mắt cười, con ngươi đen thăm thẳm như chứa đây những vì sao rất chói mắt.
Anh ta dường như không để tâm đến những gì Đường Hoa Nguyệt nói, ánh mắt nhìn về phía Từ Uyển Nhan.
Cô ta đang nhìn anh ta và cười nhẹ Sau đó cũng theo Đường Hoa Nguyệt rời đi.
Lục Xuyên Mạn nhìn bóng lưng của cô, nụ cười trên khóe môi càng rõ.
Thực ra, suy đoán của Đường Hoa Nguyệt là rất đúng, sự việc ngày hôm nay toàn bộ là một tay anh ta sắp xếp, từ việc đứa trẻ xuất hiện, đến xét nghiệm DNA, mỗi một việc đều do anh ta làm cả.
Dù sao cũng là quà gặp mặt cho Hoắc.
Anh Tuấn, đương nhiên món quà đó phải đủ lớn mới có thể gây bất ngờ.
Tuy nhiên, Đường Hoa Nguyệt đã mắng thiếu một người.
Đó là Từ Uyển Nhan.
Người phụ nữ này sáng nay gặp anh ta và chủ động lôi kéo mối quan hệ, sau đó anh ta đưa đứa trẻ vào tay cô ta và cuối cùng là gửi đến biệt thự của Hoäc Anh Tuấn.
Còn cả việc kiểm tra DNA, Từ Uyển Nhan cũng chung tay vào.
Nếu không có bàn tay của Từ Uyển Nhan, mọi chuyện hôm nay có lẽ đã không suôn sẻ như vậy, không hoàn hảo như vậy!
Nghĩ đến đây, Lục Xuyên Mạn cảm thấy Hoäc Anh Tuấn thật tức cười.
Đối với người đâm sau lưng mình, Hoắc Anh Tuấn lại nâng niu trên lòng bàn tay.
Đối với người một lòng một dạ yêu Hoắc.
Anh Tuấn lại bị anh giày vò đến nỗi chỉ muốn chết đi.
Anh ta thật muốn biết Hoắc Anh Tuấn sẽ có biểu cảm gì khi biết được tất cả chân tướng sự thật.
Kế hoạch bước đầu đã thành công, Lục Xuyên Mạn xoa đầu đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan, sau này bố sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nghe thấy lời nói này, một nụ cười hiện trên khuôn mặt Lục Bạch Ngôn.
Cuối cùng thì nó cũng có bố rồi, nhưng…
Lục Bạch Ngôn nhìn người ra người vào bệnh viện, không còn nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt nữa.
Đôi mắt nó không khỏi có chút u ám.
Nếu mẹ cũng quay trở lại, cả nhà đều đoàn tụ thì càng tốt hơn rồi.
Lục Xuyên Mạn thấy đứa nhỏ vui mừng, cũng mềm lòng, anh ta nhìn hai người già kia đã luôn im lặng không nói lời nào, Bố, mẹ, trong thời gian con hôn mê, hai người đã vất vả rồi”
Bà Lục vội nói: “Không vất vả, đứa trẻ Bạch Ngôn này rất ngoan, rất hiểu chuyện. Có nó bên cạnh, mẹ và bố con cũng coi như có hy vọng. Bây giờ con tỉnh lại rồi, những tháng ngày sau này sẽ ngày càng tốt lên thôi. “
Ông Lục liếc nhìn Lục Bạch Ngôn, hạ giọng xuống nói thầm vào tai Lục Xuyên Mạn: “Nhưng cô gái tên Đường Hoa Nguyệt kia, chúng ta đã tính kế với cô ấy như vậy, cô ấy thật sự có thể tự nguyện đi theo con sao? Cô ấy đúng là trông rất giống với Nhã. Nhưng suy cho cùng cũng không phải mẹ ruột Bạch Ngôn, cô ấy sẽ đối tốt với Bạch Ngôn nhà chúng ta chứ? “
“Cô ấy sẽ như vậy” Lục Xuyên Mạn vô cùng tự tin nói, như thể đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Bố mẹ nuôi không biết sự tự tin đến mù quáng ấy của Lục Xuyên Mạn từ đâu mà có, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn tin tưởng anh ta, lặng lẽ chờ đợi kết quả mà anh ta đã nói…
Khi Hoắc Anh Tuấn trở về nhà, nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt theo sát phía sau, khuôn mặt tuấn tú ấy vẫn tái mét.
Anh không nghe lọt tai một lời nào từ miệng Đường Hoa Nguyệt, trực tiếp nhốt Đường Hoa Nguyệt trong phòng, hoàn toàn không cho cô có cơ hội giải thích.
Và chính đúng lúc này, Hoäc Anh Tuấn nhận được một cuộc gọi.
“Giám đốc Hoäc, chúng tôi đã tra ra lý do tại sao Lục Xuyên Mạn đột nhiên tỉnh lại. Bác sĩ mà anh sắp xếp “chăm sóc” cho anh ta bị một kẻ nào đó mua chuộc rồi. Bác sĩ cũng đã chạy mất”
“Còn nữa, chúng tôi cũng đã điều tra thấy một số chỉ tiết liên quan đến vụ tai nạn giao thông ban đầu của anh. Báo cáo với anh một chút. Chuyện đó có khả năng là Lục Xuyên Mạn và…và bà chủ bắt tay với nhau tính kế.”
Nghe vậy, Hoäc Anh Tuấn vốn dĩ đã tức giận vì bản báo cáo giám định người thân, giờ đây phản nộ đến mức ngược lại bật cười thành tiếng!
Vào lúc đó, điều hiện lên trong đầu là anh sự căm ghét đối với Đường Hoa Nguyệt và nỗi thất vọng không tài nào che giấu!
Điều hoang đường nhất trong cuộc đời anh là yêu Đường Hoa Nguyệt, chính là yêu một người phụ nữ bề ngoài nhu mì nhẹ nhàng đến thế nhưng tâm địa lại độc ác đến vậy!
Chỉ nhìn độ tuổi của Lục Bạch Ngôn thôi, ít cũng đã năm sáu tuổi! Chứng minh rãng Đường Hoa Nguyệt đã cấu kết với Lục Xuyên Mạn trước cả khi anh vào tù rồi.
Còn sinh cho anh ta một đứa con!
Thậm chí còn trù tính kế hoạch khiến anh xảy ra sự cố đâm chết người! Đưa thẳng anh vào nhà tù, ngồi tù hắn bốn năm trời!
Đường Hoa Nguyệt! Đường Hoa Nguyệt!
Hoäc Anh Tuấn tức giận đến mức những đốt ngón tay kêu thành tiếng rác rắc, đôi mắt đen sâu thăm thảm đỏ như máu, chứa đựng nỗi căm thù sâu sắc.