Chương : Truy đuổi
“Đường Hoa Nguyệt, tôi cảnh cáo lần cuối, nếu dám bỏ trốn, tôi sẽ tự mình đạp gấy hai chân này của cô!” Hoắc Anh Tuấn trói hai tay Đường Hoa Nguyệt vào góc giường bệnh, bước ra ngoài không ngước mắt.
Đường Hoa Nguyệt giấy dụa, giảng co một hồi, cuối cùng cũng chỉ đành chịu thua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn tái nhợt, nẵm trên giường thở hổn hển.
Sau đó, ánh mắt cô nhìn đống đồ ăn rơi vãi lộn xộn dưới đất, đó đều là những món ăn thanh đạm, nhưng nguyên liệu thì… toàn những món cô thích ăn.
Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt nhất thời trở nên vô cùng phức tạp và bối rối.
Hoäắc Anh Tuấn rời khỏi phòng bệnh, gọi cho La Cơ Vị Y, vệ sĩ điều tra tin tức: “Lục Xuyên Mạn đang ở đâu?”
Hôm nay anh không lột da của tên kia ra thì anh sẽ cùng họ với Đường Hoa Nguyệt luôn!
La Cơ Vị Y ở đầu kia điện thoại trả lời rất nhanh: “Giám đốc Hoäc, Lục Xuyên Mạn bây giờ đang…”
Trên đường lái xe.
Lục Xuyên Mạn gọi điện về nhà họ Lục hỏi thăm tình hình của Lục Bạch Ngôn cũng như an ủi con mình rằng anh ta sẽ sớm đưa mẹ nó về.
Lục Bạch Ngôn kích động nói: “Bố, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ, bố nhớ đưa mẹ về với con nha”
Lục Xuyên Mạn mỉm cười, nói với Lục Bạch Ngôn thêm mấy câu, chợt thấy một chiếc xe màu đen như điên mà đuổi theo phía sau.
Anh ta biết chủ nhân của chiếc xe đó không ai khác ngoài Hoắc Anh Tuấn.
Không ngờ lại đuổi theo anh…
Lục Xuyên Mạn kéo khóe môi, tạm biệt Lục Bạch Ngôn rồi cúp điện thoại.
Anh ta vốn là một tay đua chuyên nghiệp, hơn nữa nghe nói tay của Hoắc Anh Tuấn còn bị thương, bây giờ lại còn dám thách thức bằng sở trường mà Lục Xuyên Mạn thân thuộc nhất, đúng là ngu ngốc.
Xe của Lục Xuyên Mạn đột nhiên tăng tốc, Hoäc Anh Tuấn phía sau vẫn vô cùng lạnh lùng, đạp chân ga phóng lên.
Hai chiếc ô tô đua nhau lượn qua lượn lại trên đường, cũng may là lúc này không phải thời điểm có nhiều phương tiện giao thông di chuyển.
Nhiều tài xế đang lái xe còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một trắng một đen phi lên rồi không hề thấy bóng dáng đâu nữa!
Trong đó còn có một tài xế trẻ tuổi chứng kiến một màn này mà trợn mắt, há hốc mồm: “Đây là… đang trên đường đua à?”
Sao lái xe thôi mà cũng điên cuồng như vậy cơ chứ?
Không muốn sống nữa à?
Nhưng bọn họ không biết, phía sau vẫn còn chuyện hấp dẫn hơn, trước mắt có ba cái ngã ba, ở giữa là đường dạng gấp khúc, bên phải là sườn đồi, bên trái là hàng rào bảo vệ, phía sau hàng rào kia chính là biển!
Người bình thường đến đây chắc chẵn sẽ giảm tốc độ, kể cả chiếc ô tô màu trắng vốn đang dẫn đầu cũng quyết định giảm tốc một chút.
Nhưng không ngờ chiếc xe đen vẫn tiếp tục tăng tốc, lao về phía trước nhanh như tên lửa, trực tiếp xông lên thực hiện một cú cua hoàn mỹ rồi đánh lái quay lại ngắm vào chiếc xe trắng phía sau.
Lục Xuyên Mạn trơ mắt nhìn đầu xe của Hoäc Anh Tuấn phi tới.
Anh ta thậm chí còn nhìn rõ đôi mắt lạnh lùng và u ám của Hoắc Anh Tuấn.
‘Âm”
Hai đầu xe hung hãn va vào nhau.
Thân xe chiếc ô tô trắng ngay lập tức bị đâm về phía sườn đồi bên phải!
Cơ thể Lục Xuyên Mạn đập vào cửa sổ bên trái, cánh tay và đầu đập mạnh, chất lỏng ấm áp trên trán nhanh chóng chảy xuống Anh ta phanh gấp, choáng váng một hồi lâu mới tỉnh táo lại được, tay vô thức sờ lên trán liền thấy trên tay dính đầy máu €ó lẽ anh ta đã đánh giá thấp Hoắc Anh Tuấn rồi, hóa ra khả năng đua xe của tên nay cũng không hề tệ.
Vẻ bất cần trên mặt Lục Xuyên Mạn đã hoàn toàn biến mất, hai mắt lạnh lùng đảo qua.
Anh ta nghiêng đầu nhìn, đem cửa kính dính máu hạ xuống Xe của Hoắc Anh Tuấn vô cùng vững vàng dừng lại ở một bên, đầu xe bị lõm xuống trông vô cùng kinh khủng, anh nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng đến thấu xương “Giám đốc Hoắc” Lục Xuyên Mạn cười cười đặt tay lên thành cửa xe: “Là ai chọc anh tức giận đến mức đi đâm tôi sứt đầu mẻ chán như vậy hả?”
Tay phải của Hoäc Anh Tuấn từng bị thương do một vụ tai nạn xe cộ nên không được linh hoạt lắm, vừa rồi lái xe quá nhanh, trán anh giờ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, tay phải cũng có biểu hiện hơi run.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn như thường lệ khắc nghiệt và sắc bén “Lục Xuyên Mạn, mày nhớ kỹ, rồi có ngày mày sẽ chết ở trong tay tao.”
Tai nạn năm đó anh gặp phải, kẻ chủ mưu không ai khác ngoài Lục Xuyên Mạn.
Những gì xảy ra với Hoắc Cao Lãng cũng liên quan đến tên này.
Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho Lục Xuyên Mạn!
Lục Xuyên Mạn đột nhiên nhếch môi cười, lấy giấy lau đi máu đang chảy trên trán “Anh Hoắc, tôi biết anh thích Hoa Nguyệt, nhưng Hoa Nguyệt lại luôn một lòng với tôi, tôi cũng không làm gì được, anh vì chuyện này mà tới sống mái với tôi thì cũng quá không quân tử rồi. Anh phải biết..”
Anh ta nhìn Hoäc Anh Tuấn, giọng điệu đầy khiêu khích “Hoa Nguyệt không chỉ thích tôi, lần đầu tiên của chúng tôi cũng là do cô ấy chủ động, nhiệt tình như lửa, gấp gáp ôm tôi vào lòng và dành chọn tình yêu cho tôi, còn chấp nhận sinh cho tôi một đứa con. Giám đốc Hoäắc, anh thấy đấy tình cảm của anh khó mà có thể so với tôi, chỉ bằng vậy thôi, thử nghĩ xem liệu anh tranh nổi với tôi không?”
Trong lòng đột nhiên đau nhói, hai mắt Hoäắc Anh Tuấn đỏ bừng!
Giọng anh dường như bật ra khỏi cổ họng, gẫn mạnh từng chữ như muốn bóp cổ người trước mặt: “Lục, Xuyên, Mạn!”