Chương : Mang theo cảm giác tội lỗi mà sống sót
Trái tim Đường Hoa Nguyệt kịch liệt run rẩy, không thể tin nối nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn! Tôi là vợ của anh!”
Giọng cô chứa đầy sự tức giận và bất an mãnh liệt. Chúng nặng nề in sâu vào đáy mắt Hoắc Anh Tuấn khiến anh lạnh lùng hừ một tiếng, không biết đang chế nhạo điều gì.
“Đường Hoa Nguyệt, cô chỉ là kẻ thù của tôi Mười ngón tay Đường Hoa Nguyệt trắng bệch, khuôn mặt thanh tú càng trở nên tái nhợt.
Đúng lúc này, một gã đàn ông đầu trọc, bụng phệ ngồi trong phòng cười tủm tim đứng dậy: “Giám đốc Hoắc”
“Chăm sóc cô ta cho tốt” Hoắc Anh Tuấn buông tay Đường Hoa Nguyệt ra, một tay đút vào túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn dọc theo sườn má cô.
“Được, nhất định tôi sẽ khiến giám đốc Hoắc vừa lòng” Nụ cười trên mặt gã hói càng thêm nịnh nọt.
Cách đây không lâu, hắn ta nhận được một cuộc điện thoại từ phía Hoắc Anh Tuấn, nói rằng sẽ đưa cho hẳn ta một cô em xinh đẹp, hắn ta còn tưởng Hoắc Anh Tuấn nói đùa, dù sao Hoắc Anh Tuấn cũng chưa từng đụng tới những thứ này, nhưng không ngờ anh thật sự đưa người tới Mặc dù nhìn qua có vẻ ốm yếu, nhưng nhan sắc quả thực không tồi, dáng người cũng chuẩn.
Hãn ta túm lấy Đường Hoa Nguyệt đang bối rối muốn chạy trốn, lôi vào phòng riêng: “Em gái nhỏ, chạy đi đâu!”
“Buông tôi ra!” Đường Hoa Nguyệt bị bàn tay cứng đờ của hắn kéo vào trong phòng, cô liều mạng giấy giụa, đầu ngón tay mảnh khảnh.
liều chết nắm chặt lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn.
“Hoắc Anh Tuấn, tôi cầu xin anh đừng làm chuyện này với tôi, tôi cầu xin anh.”
Lần đầu tiên trên gương mặt tái nhợt của cô hiện lên vẻ hèn mọn, cũng là lần đầu tiên hạ mình cầu xin ai đó.
Cô thực sự hoảng sợ, thực sự sợ hãi, bởi trong lòng cô biết rõ kết quả nếu như bị kéo vào.
Anh cho rằng cô đã để người ta xâm phạm Hoắc Cao Lãng, cho nên anh muốn dùng cách thức tương tự để trả thù cô.
Khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được.
của Hoắc Anh Tuấn không hề dao động, mười ngón tay thon dài từ từ mà quyết liệt gỡ mạnh tay cô ra, từng ngón từng ngón một.
Trái tim Đường Hoa Nguyệt cứ thế bị xé nát theo từng ngón tay dần dần bị buông lỏng.
Trong đôi mắt đã từng sáng ngời nay tràn ngập những tia máu đỏ sậm.
“Đường Hoa Nguyệt.” Cuối cùng, cô nghe thấy người mình từng yêu, nói với mình những lời tàn nhẫn nhất: “Đời này kiếp này, hãy cứ mang theo cảm giác tội lỗi nặng nề này mà.
sống sót đi, vĩnh viễn không bao giờ được cười, vĩnh viễn không bao giờ được hạnh phúc, bởi vì cô không xứng!”
Nước mắt Đường Hoa Nguyệt bỗng chốc lăn dài.
Khoảnh khắc cô nhìn anh khi ấy, mờ ảo mà bi thương, thậm chí là tuyệt vọng.
Hoắc Anh Tuấn vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới, những gì mình nói ra hôm nay, về sau sẽ khiến anh đau khổ tới tột cùng, có muốn hối tiếc cũng không còn kịp nữa!
Khi ngày đó tới, Đường Hoa Nguyệt cũng lạnh lùng cong môi, từ trên cao nhìn xuống.
mà nói với anh rằng: “Hoắc Anh Tuấn, anh hãy mang theo cảm giác tội lỗi nặng nề này mà sống sót đi, vĩnh viễn không bao giờ được cười, vĩnh viên không bao giờ được hạnh phúc, cười một lần, tôi để người đánh gãy một cây xương sườn của anh!”
Đến lúc ấy, cho dù anh có bị chính tay cô bóp cổ giết chết, anh cũng cam lòng.
Nhưng tất cả mọi thứ đều là chuyện ngày sau Lúc này Đường Hoa Nguyệt đã bị người đàn ông đầu trọc kéo vào trong phòng, đè lên ghế sô pha dài.
Thấy vài gã trong phòng đang tiến lại gần, cô liền liều mạng chống cự, cầm cái gạt tàn đập vào đầu một người đàn ông thấp bé: “Cút!
Cút ngay, đừng đụng vào tôi!”
Gã đàn ông thấp bé lập tức nổi khùng, dẫn theo vài anh em khác nhanh chóng giam cầm cô gái yếu ớt là Đường Hoa Nguyệt.
Tay chân của cô đều bị những người này.
giữ chặt Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng ở cửa phòng, một tay đút túi quần.
Anh nhìn quần áo của Đường Hoa Nguyệt bị xé toạc, tròng mắt như đông cứng lại, gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể kiềm chế cảm giác muốn nói ra bất cứ lời nào.
Không, đây là những gì Đường Hoa Nguyệt đáng phải chịu.
Anh sẽ không bao giờ và cũng không thể mềm lòng.
Hoắc Anh Tuấn xoay người, năm chặt vật nhỏ trong túi quần, định quay bước chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói hung bạo đột nhiên vang lên sau lưng: “Con đàn bà khốn nạn này, tởm chết đi được!”
Anh đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đám người vốn đang vây quanh Đường Hoa Nguyệt bỗng lùi bước, Đường Hoa Nguyệt đang nắm chặt ghế sô pha cùng bộ quần áo rách nát trên người, nôn đến mức trời đất quay cuồng Trên mặt những người đàn ông xung quanh đều hiện lên vẻ kinh tởm, ngay cả những người phụ nữ ăn mặc hở hang bên cạnh cũng nhíu mày, cười nhạo Đường Hoa Nguyệt.
Dạ dày Đường Hoa Nguyệt lúc này như trời long đất lở, làm sao có thể quan tâm người khác nói gì.
Những người này tuy đã buông lỏng tay chân cô nhưng vẫn không ai rời đi.
Bởi vì họ không dám làm trái lời Hoắc Anh Tuấn “Mang cô ta ra ngoài tắm qua đi, bây giờ nhìn bẩn chết đi được!” Gã đầu trọc lại nắm lấy tay cô, lôi ra ngoài.
Cảm giác khó chịu trong người Đường Hoa Nguyệt càng trở nên rõ ràng hơn, cô ôm chặt lấy ghế sô pha sống chết không chịu rời đi.
“Con khốn này, còn không mau buông tay!”
Thấy Đường Hoa Nguyệt không chịu hợp tác, gã đầu trọc lập tức nổi giận, vươn tay định tát cho cô một cái.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài mạnh mẽ siết chặt lấy cổ tay mập mạp của hẳn.
“Tất cả cút hết ra ngoài!”