Chương : Ra chiến thư!
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn khuôn mặt của Tần Dương, người hiện vừa trên bản tin tức tối hôm qua, cả người anh lập tức sôi sục, lửa giận dâng trào bao trùm bâu không khí chung quanh.
Anh nhớ rằng cách đây không lâu, trong tin nhắn K còn thề thốt với anh rằng trong vòng một tuân anh ta sẽ ra nhập Công ty, nhưng ai ngờ rằng anh ta lại đi đầu quân cho Công ty khác!
Hoắc Anh Tuấn đem vẻ bộ mặt xanh lét bước vào văn phòng, kết nối tất cả các sự kiện gần đây lại với nhau.
Tốt lắm… Xem ra tin đồn mà La Cơ Vị Y nói ngày hôm qua là sự thật.
Một Công ty do một nhà quý tộc nước ngoài đầu tư đột nhiên muốn tham gia vào ngành game, nếu không phải tên họ Tần kia bị Đường Hoa Nguyệt xúi giục, thì làm sao có thể năm lần bảy lượt chống lại anh được?
Vài hôm trước, anh đã thông báo với ban giám đốc Công ty tin tức rằng anh K sắp gia nhập GS. Hôm qua còn được Công ty Tân Á đưa đi đến xem khoa học kỹ thuật của Tập đoàn Đường Khuyết, mà hôm nay cô ta đã đem tình nhân đi để vả mặt anh!
Hoắc Tuấn Anh hít một hơi thật sâu, nhếch mép cười, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn chằm chằm La Cơ Vị Y, hỏi từng chữ một: “Hôm qua tôi yêu cầu anh đi kiểm tra địa chỉ, đúng không?”
Chân La Cơ Vị Y mềm nhũn ra, nhịp tim bị khí thế chấn động của hắn tăng nhanh: “Tôi xin lỗi Tổng giám đốc Hoắc… Cái này, cô ấy, hơi khó tìm, tôi…
Hoắc Tuấn Anh dứt khoát nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút- Đường Hoa Nguyệt tự tin quay lại với Thành phố Hà Nội, lần này cô trở về tên tuổi và thân phận hoàn toàn mới, vậy nên cô không sợ bị bất kỳ ai kiếm tra ra, kể cả Lục Xuyên Mạn.
Trợ lý của Lục Xuyên Mạn cùng La Cơ Vị Y gần như cùng một lúc đưa thông tin của cô ấy lên.
Không giống như sự tức giận của Hoắc Anh Tuấn, Lục Xuyên Mạn thậm chí có thể nói là đọc xong thì mỉm cười.
Hoa Nguyệt thật lợi hại… Anh ta cong môi rồi vuốt ve bức ảnh của Đàm Ngôn Năm đó, anh ta không đợi Đường Hoa Nguyệt nên đã cho người của mình kiểm tra tung tích của Đường Hoa Nguyệt. Anh ta đi vào từ cửa sau của nhà kho, khi nó phát nổ, anh ta liêu mạng cứu Đường Hoa Nguyệt mà muốn đưa cô ra ngoài.
Sao Đường Hoa Nguyệt có thể làm được? Cô lợi dụng anh ta bị thương nặng đấy ngã anh ta, trán anh ta đạp mạnh vào cục đá, sau đó cô bỏ chạy không thèm nhìn lại, vứt bỏ anh ta một mình ở lê đường.
Lục Xuyên Mạn đưa tay sờ lên vết sẹo trên trán, nơi đã được vài sợi tóc che khuất, ánh mắt khiến người khác nhìn vào là sởn tóc gáy, nếu lúc đó anh ta bị phát hiện chậm thêm chút nữa thì sẽ chết vì mất máu.
Nhưng ông trời đã để anh ta sống sót, và cũng để Đường Hoa Nguyệt sống sót… Điều này nói rằng, cô nên quay về bên cạnh anh ta.
“Đã điều tra ra cô ấy sống ở đâu chưa?”
“Ô, xin lỗi, Tổng giám đốc Lục, còn chưa…”
Giọng Trợ lý run run đáp. Từ trước đến nay, Lục Xuyên Mạn đều ra tay rất tàn nhãn, tính tình lại không ổn định, anh ta sợ lỡ mình làm sai điều gì thì sẽ bị Tổng giám đốc Lục bắt đi.
Nhưng Lục Xuyên Mạn không nói gì, chỉ bảo anh ta tiếp tục điều tra, sau đó gọi Lục Bạch Ngôn vẫn luôn đợi sẵn ngoài cửa vào.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước cái bàn to lớn nhìn Lụe Xuyên Mạn, hỏi: ‘Mấy ngày nay học thêm tiết học ngoài giờ, có gặp thêm người bạn mới nào không?”
“Không” Lục Bạch Ngôn trả lời dứt khoát, nhưng hai tay cậu bé dưới bàn đã xoắn quýt áo quần lại. Cậu muốn nói với bố rằng cậu đã gặp mẹ mình, nhưng cậu đã hứa là không nói…
Lục Xuyên Mạn không nghi ngờ gì, chỉ nói với cậu ấy câu vè chuyện học hành sau đó kêu cậu ấy đi ra.
Trở về căn phòng nhỏ của mình, Lục Bạch Ngôn vui vẻ lấy điện thoại di động ra, nhìn những bức ảnh của mẹ đã được cậu cất giữ từ lâu, cậu cảm thấy vừa vui vừa buồn.
Sau bao lâu, cuối cùng cậu cũng có thể nói chuyện với mẹ mình;nhưng tại sao mẹ cậu luôn không tình nguyện nhận cậu ấy là con? Có phải cậu ấy làm không đủ tốt không? Hơn nữa, mẹ cậu còn có thêm ba đứa em trai em:gái xinh xắn, mẹ cậu có gia đình mới… Chẳng lẽ mẹ sẽ không bao giờ làm hòa với bố nữa sao?
Vào ban đêm, đèn đuốc trong Công ty GS vẫn sáng trưng. Vào buổi sáng, Công ty Tân Á đã tuyên bố ra oai đánh đòn phủ đầu với bọn anh.
Ngành công nghiệp của thế giới đang chờ GS và K hợp lực, nhưng không may lại bị đứt gánh giữa đường.
Trong trường hợp này, chiến lược phải được điều chỉnh lại, và trò chơi chiến đấu TDT phải nhanh chóng được đưa sớm ra thị trường!
Sau khi bận rộn cả ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn cũng có thể ngồi xuống ghế sô pha trong phòng làm việc nghỉ ngơi.
Nhưng không bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần văn phòng của mình.
Không lầu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Tào Văn Thành cùng trưởng phòng kỹ thuật đi vào: “Tổng giám đốc Hoắc, A lại xuất hiện rồi! Hiện tại mọi máy tính trong Công ty đều là chiến thư của anh tai”
Vẻ mặt Tổng giám đốc Hoắc lạnh lẽo, lập tức.
ngồi xuống trước máy vi tính.
Toàn bộ màn hình không phải là màu đen tuyền mà Hacker thường sử dụng mà là màu hồng nhạt cùng màu xanh da trời. Ai không biết còn nghĩ rằng mình vào một trang web mới cũng nên.
Cao thủ A đã gửi đến thời gian chiến đấu, chính là tối ngày mail Hoắc Anh Tuấn xoay Gổ tay, trò chơi lần này anh nhất định phải thắng.
Đồng thời lúc đó, ở nhà họ Đường Cận Khánh nhìn thấy câu trả lời của Hoắc Anh Tuấn dành cho Đường Cận Minh.
Đôi tay mập mạp xoa xoa khuôn mặt, hưng phấn đóng câu trả lời lại, sau đó mở ra giao diện trò chơi phát triển độc lập của Đường Cận Minh ra.
“Anh trai, nói không chừng mẹ đã bị chú xấu xa phát hiện ra rồi! Ngày mai chúng ta có nên làm một chút gì đó kích thích không?”