Chương
“Anh nói xem, bây giờ tôi nên làm những gì?” Tôi hoàn toàn coi Liêu Phàm như một người thầy trong cuộc sống, tôi rất thành kính nhờ anh ta giúp đỡ.
Bây giờ tôi không muốn ở lại Dương Thành nữa, nhưng lại phải để cho con tôi được sống tốt, quan trọng nhất là bệnh của con tôi phải được điều trị.
Liêu Phàm lại nói thêm nửa tiếng nữa, lúc này tôi mới yên tâm, cầm lấy tay anh ta, “Anh Phàm, cảm ơn anhI Tất cả đều nhờ anh!”
Anh ta võ võ mu bàn tay tôi, “Yên tâm, tôi sẽ giúp côi”
Anh ấy sẽ giúp tôi, tôi tin tưởng vững chắc, lòng tin mà tôi dành cho anh ta còn nhiều hơn Trang Dật Dương, sự tin tưởng này được tích lũy dân dân trong quá trình chúng tôi tiếp xúc, những lời anh ta từng nói, những chuyện anh ta từng làm dần dân đều ảnh hưởng đến trái tim tôi.
Mặc dù giữa chúng tôi không có tình yêu nhưng trong lòng tôi thực sự coi anh ta như anh trai mình.
Anh ta mở cửa ra, kinh ngạc nói một câu: “Chủ tịch Trang, hết bận rồi sao?”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Liêu đã đến thăm người nhà, nếu đã gặp nhau vậy thì chúng ta cùng đi ăn thôi! Ăn ở đây, tôi bảo người mang đồ ăn đến!”
Trang Dật Dương trông rất rã rời, vô cùng bất ngờ với sự ghé thăm của Liêu Phàm, nhưng lại không nói gì nhiều.
Tôi thấy anh ta không muốn nói gì nữa. Câu nói đơn giản này của Trang Dật Dương, theo tôi thấy, tràn đây mưu kế, tôi và anh ấy còn chưa kết hôn, người nhà gì chứ? Muốn ăn thì ra ngoài mà ăn, sao lại phải ăn trong phòng bệnh.
Chê tôi chưa đủ mệt sao? Hơn nữa, anh ấy quay lại tại sao lại đứng ngoài cửa nghe lén, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu? Tôi không tin anh ấy vừa mới quay lại, tóm lại tôi nghỉ ngờ anh ấy, ghét anh ấy nhưng lại không thể phản kháng.
Sự vướng bận này khiến tôi càng thêm khó chịu, thậm chí tôi còn muốn anh ấy mau cút đi.
“Thôi vậy, tối nay tôi còn có một cuộc họp qua điện thoại, hẹn hai người lần sau, chăm sóc tốt cho em gái Tĩnh Văn của tôi nhé!” Liêu Phàm cười với tôi, sau đó chào Trang Dật Dương và rời đi.
Trang Dật Dương cũng không níu kéo anh ta, đi đến trước mặt tôi, vẫn là mấy câu hỏi xem tôi ăn uống ngủ nghỉ như thế nào.
Câu trả lời của tôi đều là “vẫn ổn, vân ổn”, sau đó không nói thêm gì khác nữa, vừa rồi nói chuyện với Liêu Phàm khiến tôi mệt rã rời, bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn ngủ.
Tôi không muốn nói chuyện với anh ấy, thay vào đó anh ấy lại xoa đầu tôi, sau có áp mặt lên, “Không sốt nữa, sao lại muốn ngủ, Liêu Phàm tới rất lâu sao?”
Dường như anh ấy hỏi bừa nhưng lại nhìn tôi, muốn có một câu trả lời.
“Khoảng tiếng đồng hồ! Vì vậy bây giờ tôi rất mệt, tôi ngủ được rồi chứ?”
Cứ buộc phải hỏi, những lời này không hỏi Tiểu Tú được sao? Tiểu Tú luôn đứng trước cửa, có điều, có những chuyện cô ấy có biết cũng không mách lẻo, cũng sẽ không nghe lén, điểm này tôi đã kiểm nghiệm qua, đồng thời rất yên tâm.
“Được rồi, được rồi, em mau ngủ đi, đợi em dậy rồi chúng ta ăn sau! Hôm nay anh lại bảo mấy nhà hàng đưa món đặc sản của họ đến!” Dù sao để tôi ăn cơm, Trang Dật Dương đã sắp tìm đến tất cả các quán ăn ở Dương Thành rồi.
Nhưng tôi thực sự không thích đồ ăn mà anh ấy mang đến, đồ mẹ tôi làm tôi còn có thể ăn một chút, nhưng tôi không thể để mẹ tôi mệt suốt như vậy được.