Chương
Đây mới là mục đích thực sự của ông Trang, tôi còn tưởng ông ta đến vì thực sự quan tâm đến Trang Dật Dương, làm loạn một hồi hóa ra muốn anh ấy làm “lợn giống”, những người phụ nữ kia, chuẩn bị để cho Trang Dật Dương gieo giống, để cho ông ta bế được nhiều chắt nội hơn sao?
Trang Dật Dương thực sự chưa từng động chạm với người phụ nữ khác sao?
Trước đây anh ấy nói, tôi còn không tin, bây giờ coi như tin rồi. Đây cũng là lí do VÌ sao ông Trang dung túng cho tôi, hoàn toàn là chọn người cho cháu trai mình trên một phương diện nào đó.
Tôi cảm thấy may mắn xen chút buồn, buồn cho tôi và cả Trang Dật Dương, cho dù chúng tôi không còn yêu nhau nữa, thậm chí đến bạn bè còn miễn cưỡng.
“Ông nội, ông đừng ép cháu, bây giờ Quả Quả như vậy, cháu thực sự không có tâm trạng. Cùng lắm thì cháu đồng ý với ông, giữ lại tinh trùng trước, ông đang nghỉ ngờ về khả năng của cháu sao? Sau này chúng cháu sẽ sinh thêm cho ông chất nội, Tĩnh Văn cũng đã nói ít nhất sẽ sinh ba đứa!” Trang Dật Dương nói có chút ngại ngùng, có lẽ anh ấy cũng không ngờ ông Trang lại yêu cầu như vậy trước mặt tôi.
Bây giờ tìm người đẻ thuê, không phải muốn tuyên bố rằng Trang Dật Dương không có khả năng sao? Chuyện mất mặt như vậy, anh ấy đồng ý mới lạ.
Nghe đến chuyện sinh ba đứa, ánh mắt của ông Trang lập tức hướng về phía tôi, tôi gật đầu ngay. Tôi không ngốc, bây giờ vì bệnh tình của Quả Quả, dù Trang Dật Dương có nói sinh mười đứa, tôi cũng sẽ gật đầu.
Không gì quan trọng hơn bệnh tình của Quả Quả, nếu ông Trang thực sự lấy tính mạng ra để uy hiếp, Trang Dật Dương đúng là không dễ dàng gì. Nếu anh ấy đồng ý với ông Trang, có nghĩa là con gái tôi lại nguy hiểm thêm muôn phần.
“Đừng lừa ông, nó sinh mổ, muốn sinh thêm cũng phải đợi hai năm nữa.
Ông không sống được đến lúc đấy!”
Ông Trang lập tức lắc đầu không đồng ý.
“Những ngôi sao thần tượng năm năm bốn đứa kia, chúng cháu cũng có thể! Trong vòng hai năm cho ông được bế chät, như vậy được chứ! Bây giờ chuyện liên quan đến tính mạng của Quả Quả, không ai được nói!” Trang Dật Dương dỗ ông nội ra ngoài, một mình tôi ngẩn người ra nhìn con mình.
Thành công hay thất bại, chỉ có thể đợi mà thôi.
Đứa bé lớn dần, nó bắt đầu biết nhận thức, ngoại trừ tôi và Trang Dật Dương, hầu như không cho ai khác bế, dù cho bảo mẫu cũng không bế được quá nửa tiếng. Đây chính là nỗi lo của bảo mẫu, chị ta sợ mất việc.
Ngược lại khiến thời gian tôi và Trang Dật Dương ở bên nhau càng ngày càng nhiều, vì phải lấy máu, nên ngày nào ở nhà tôi cũng sẽ nấu canh bổ máu, sợ anh ấy đột ngột về nhà ăn cơm, dù có không về ăn cơm cũng sẽ uống hai bát.
Vốn là một người cực kỳ ghét canh, bây giờ mỗi ngày đều uống ít nhất hai bát, nếu nói tôi không cảm động thì là nói dối. Nhưng chúng tôi cũng không thể hàn gắn lại được, mỗi người một ngả, khiến cho khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn.
Tôi không biết rốt cuộc anh ấy đã nói những gì với ông Trang, nếu anh ấy đã không muốn tôi biết, vậy thì tôi cũng không cần biết. Bây giờ bệnh tình của con bé cứ hết cái nọ đến cái kia, anh ấy không nhắc đến vấn đề con bé thuộc về ai, cũng không đuổi tôi đi.
Mà tôi đương nhiên cũng không thể nhắc đến, ở bên con tôi là việc duy nhất một người mẹ như tôi có thể làm.
Vốn tưởng đợi hai tháng là có thể làm phẫu thuật cho con bé, nhưng ông trời dường như chưa bao giờ thương xót tôi, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Lần này không phải con tôi, mà là Trang Dật Dương có chuyện.