Chương
Trang Dật Thần hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng đến cùng vẫn có chút đố ky, trong lời nói đã tôn trọng hơn rất nhiều.
“Cậu hai nhà họ Trang cũng có thể lấy được một cô gái xinh đẹp, việc gì cứ phải chọn Châu Tư Dĩnh?” Tôi cũng không khỏi phản công lại, tôi có vào nhà họ Trang hay không thì Liêu quan gì tới hắn.
Trang Dật Thần bật cười, cười rất lớn, bộ mặt này lần đầu tôi nhìn thấy.
Thực ra dáng dấp hắn cũng không tệ, nhưng làm người lại quá mức đen tối, khiến ai gặp cũng thấy không thoải mái.
“Chỉ cần là đồ của Trang Dật Dương, tôi đều muốn có được! Châu Tư Dĩnh, và cả cô cũng vậy, phụ nữ thích nhất không phải là dan díu với đàn ông hay sao?” Sau khi Trang Dật Thần cười xong, liền nhìn chăm chằm vào mắt tôi, chính là dáng vẻ sói đang rình con mồi.
Khiến tôi đột nhiên thấy ớn lạnh, đây là những suy nghĩ, những hành động kiểu gì vậy?
“Cậu không sợ Châu Tư Dĩnh sẽ biết cậu như thế này sao?” Rõ ràng nhìn thấy dáng vẻ si tĩnh của hắn dành cho Châu tư Dĩnh, tôi vẫn không tin những điều này là giả vờ.
“Lâm Tĩnh Văn, nếu cô đã chọn vào phòng phát triển, vậy thì hãy từ từ mà hưởng thủ! Nếu không chịu nổi, thì hãy đi sớm một chút! Tôi không có thời gian để cười đùa với cô! Trang Dật Thần trốn tránh không đáp, khiến tôi càng thêm tin vào suy đoán của bản thân.
Đương nhiên tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại đây, để cho bọn họ đều thấy được, phụ nữ không dễ dàng ức hiếp như thế.
“Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé!” Tôi nhận được lời mời của Trang Dật Dương lúc tan làm, có vẻ như sau lần tôi rời đi, thái độ của anh ta đối với tôi đã có sự thay đổi.
Bây giờ giống như con đường bình thường mà một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, không hề xem tôi như vật sở hữu của anh ta.
Hơn nữa, trước mặt mọi người, anh †a đã thực sự làm được, để tôi trở thành bạn gái, trực tiếp giới thiệu như vậy với mọi người.
Chúng tôi ra vào có nhau, tôi không khỏi nghĩ đến Châu Tư Dĩnh sẽ lại thế nào nữa? Sẽ đau lòng tiếp tục ủ mưu, hay sẽ từ bỏ Trang Dật Dương.
Nếu cô ta từ bỏ, màn kịch này tôi nên tiếp tục diễn thế nào đây?
“Tĩnh Văn, em đang nghĩ gì thế? Sao không gọi món!” Giọng nói của Trang Dật Dương làm rối ren những suy nghĩ trong tôi, nhìn dáng vẻ quan tâm của anh ấy, tôi cười cười tỏ ra không sao cả.
Chúng tôi dùng bữa trực tiếp tại đại sảnh, anh ấy dùng cách như vậy, khiến tôi tin vào những lời nói của anh ấy, sẽ không giấu tôi ở phía sau làm một tình nhân nhỏ bé nữa.
Ánh mắt thăm dò của đám người lui tới khiến tôi có chút không thoải mái, chắc trong mắt những người này, một người phụ nữ đã li hôn như tôi vẫn còn thành công lên chức tình nhân, thủ đoạn quả rất lợi hại. Bản tính của phụ nữa đều căm thù sự tồn tại của kẻ thứ ba.
Nhìn thấy Trang Dật Dương chào hỏi với người quen, cũng không quên giới thiệu tôi, tôi đứng dậy cười có chút gượng gạo.
Cách như vậy, tôi cũng không thích lắm, cho đến khi tôi nhìn thấy Châu Tư Dĩnh khoác tay một ông chủ trẻ tuổi bước vào, tôi mới thấy không uổng phí.
“Chị họ!” Tôi đứng dậy chào, nếu mọi người đều ít nhiều biết đến mối quan hệ máu mủ hi hữu này, vậy thì không cần câu nệ việc xưng hô thế này.