Tô Minh ra roi thúc ngựa đi Giang Nam, bốn gã thuộc hạ theo sát sau lưng.
Một tháng trước vợ chồng cách phủ Tô Thu Lâm tới kinh thành thăm hắn, không ngờ tới mới đến liền nhận được tin tức trong phủ đưa tới, nói tiểu thư tự mình rời nhà, hành tung không rõ; hai lão Đại vội vàng bảo Tô Minh xuôi nam tìm.
Tô Minh ưu tâm lo lắng, tiểu muội Tô Ngữ Nhu cá tính ôn hòa, cộng thêm thân thể cũng không phải là rất khỏe mạnh, sao lại đột nhiên rời nhà trốn đi như thế?
Tin tức trong phủ truyền tới kinh thành cũng không đầy đủ, chỉ nói là tiểu thư để thư lại nói phải ra bên ngoài làm việc, về phần nàng đi nơi nào, làm chuyện gì, hoàn toàn không nói tới, cho nên bọn họ cũng không biết.
Vì muốn mau chóng tìm được muội muội, hắn thông qua quan hệ với Tam hoàng tử xin Đường Vân Bằng giúp đỡ, bây giờ hắn đang đuổi theo hướng Đường Vân Bằng đã chỉ.
Tô Minh ghìm ngựa trước nhà trọ, nhanh chóng xuống ngựa đi vào, bốn gã thuộc hạ cũng theo đuôi hắn tiến vào.
Tiểu nhị gặp khách, lập tức tới chào hỏi: “Khách quan cần gì?”
” Rượu Vân Lộ Cam.” Tô Minh nói ra mật mã.
Tiểu nhị nghe vậy lập tức cung kính nói: “Khách quan xin chờ, lập tức đưa qua.”
Hắn bước nhanh về phía chưởng quỹ, ghé vào tai nói mấy câu, chưởng quỹ lập tức tới ngay khom người nói: “Đại gia, rượu Vân Lộ Cam để ở trong Mai viện.”
“Mai viện?” Trong lòng Tô Minh hiện lên dự cảm bất thường.
“Hiện tại là một trong những tửu lâu náo nhiệt nhất Giang Nam.”
Tô Minh nghe vậy sắc mặt thay đổi, đột nhiên hắn đứng dậy, chắp tay chào chưởng quỹ sau đó nhanh chóng rời đi.
Trước cửa Mai viện yết thị, hôm nay Phù Vân lại biểu diễn ở đại đường.
Lý Duy Hiếu tính toán , hắn rời kinh đã lâu, cũng nên đi về, chẳng qua là hắn không muốn rời đi như vậy, lại càng không muốn quan hệ giữa hắn và Phù Vân tiếp tục như hiện tại.
Hắn đã cho Phù Vân không ít ngày giờ để suy nghĩ, hôm nay cũng nên kết thúc tình huống ái muội này. Hắn muốn mang nàng hồi kinh, đây là lần đầu tiên trong đời hắn không bỏ được một cô gái.
Chẳng qua là. . . . . . Nàng sẽ cam tâm tình nguyện đi cùng hắn sao?
Trải qua mấy ngày nay, hắn từng nhiều lần phái người dò xét lai lịch của Phù Vân , nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không phát hiện được.
Hắn biết thân phận Phù Vân không đơn giản, bởi vì cô gái tầm thường sẽ không mang theo bốn gã cận vệ. Chẳng qua là hắn không hiểu, tại sao nàng phải ở Mai viện ra chiêu bài? Điều duy nhất có thể xác định chính là, trong đó tất có ý gì đó.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ sau lưng Phù Vân có bí mật gì, hắn chắc chắn sẽ tra được, không để cho nàng có điều giấu giếm ở trước mặt hắn.
Sauk hi quyết định, Lý Duy hiếu khôi phục vẻ nhẹ nhõm, miễn cưỡng quan sát tình huống quanh mình. Bất chợt, một thân ảnh giống như đã từng quen biết lọt vào tầm mắt của hắn.
Là tô minh! Hắn thế nào cũng đến Giang Nam?
Hắn nhớ Tô Minh không phải là bởi vì chức quan của hắn, mà là bởi vì hắn là bằng hữu tốt của Tam hoàng huynh, cũng là biểu ca của Tam Hoàng tẩu, ngoài ra còn giống như có chút gì đó, chẳng qua là hắn nhất thời không nghĩ ra. (Thiên Di: Là anh vợ của ngài đó =.= )
“Tô huynh!”
Tô Minh theo tiếng nhìn thấy Lý Duy Hiếu, liền vội vàng tiến lên bái kiến.”Ra mắt Ngũ Gia.” Sự bất thường trong lòng hắn từ từ sâu hơn, Ngũ hoàng tử đang ở nơi này, chẳng lẽ việc tiểu muội rời nhà có liên quan đến hắn?
“Tô huynh sao lại đến chỗ này?” Lý Duy Hiếu mời Tô Minh ngồi, cười hỏi.
Tô Minh sợ vô ý nói ra sự thật, đáp: “Đi ra ngoài tìm người.”
Mặc dù Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có hôn ước, nhưng là việc Thánh thượng gả dù sao cũng đã là chuyện của năm năm trước, nếu Ngũ hoàng tử không vô ý hỏi, hắn cần gì phải nhắc tới? Huống chi. . . . . . Hắn đoán Ngũ hoàng tử tám phần đã quên mình có một vị hôn thê, mà Tô Minh hắn chính là huynh trưởng của vị hôn thê đó.
Lý Duy hiếu có chút kinh ngạc hỏi: “Người nào mất tích?”
“Việc rất nhỏ, không nhọc Ngũ Gia quan tâm. Chẳng qua là Ngũ Gia rời kinh đã lâu, tất cả mọi người hy vọng Ngũ Gia có thể mau sớm hồi kinh.” Tô Minh chuyển đề tài về Lý Duy Hiếu, giục hắn hồi kinh.
Lý Duy Hiếu nghe đượcgiọng miễn cưỡng của Tô Minh, cũng không miễn cưỡng nữa.”Tô huynh cứ yên tâm đi, ta cũng sắp hồi kinh.” Hắn chú ý tới việc Tô Ngữ Nhu đã xuất phát hiện, cười tủm tỉm nhìn Tô Minh nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, nhìn kìa! Vị kia là thanh quan nổi danh nhất Giang Nam bây giờ Phù Vân.”
Tô Minh nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thiếu chút nữa tức đến ngất đi; cũng trong lúc đó, Tô Ngữ Nhu cũng đã thấy Tô Minh, cả người cứng lại.
Lý Duy Hiếu phát giác tình huống giữa hai người không đúng lắm, hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm Tô Minh, nhưng lại thấy Phù Vân vội vội vàng vàng xoay người lui lại.
Chẳng qua là mặc dù nàng thoát được quá mau, Tô Minh vẫn đuổi theo nhanh hơn, hắn phi thân ngăn cản của đường lui Phù Vân , trừng mắt nhìn nàng. Hắn không biết nói chút, chỉ thấy đầu Phù Vân càng lúc càng thấp, mà bốn gã hộ vệ cùng nha hoàn tùy thân của nàng câm như hến, không dám nói nửa câu.
Kế tiếp, Phù Vân nhào cả người vào lòng Tô Minh khóc thút thít, rồi theo hắn rời khỏi đại đường.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Lý Duy Hiếu không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng mà thấy tình cảnh trước mắt đã đủ khiến hắn trở nên giận dữ.
Người Tô Minh muốn tìm là Phù Vân sao?
Mà bí mật sau lưng Phù Vân chính là Tô Minh?
Đây chính là lý do hắn vẫn bị từ chối?
Lý Duy Hiếu nắm chặt chén rượu, lòng tràn đầy khổ sở cùng thất bại, liều mạng đem một chén chén rượu đưa vào trong miệng.
Thừa dịp say rượu, hắn quyết định, bất kể có trở ngại đều phải có được Phù Vân.
Ai cũng không cản được quyết tâm của hắn.
Nàng nhất định làcủa hắn.
Ai cũng không cản được.
Tô Minh trợn mắt nhìn muội muội mềm mại trước mắt, muốn mắng lại mắng không được. Từ lúc ở đại đường nhìn thấy nàng lần đầu tiên, đến khi bị nàng dụ dỗ vào Tiểu Lâu này, lửa giận của hắn vẫn chưa giảm xuống.
Đối với cái này tiểu muội muội duy nhất của hắn, từ trước đến nay sủng ái có thừa, so với Nhị lão trong nhà chỉ có hơn chớ không kém; nhưng chính là bởi vì quá mức thương yêu, cho nên nàng phạm phải sai lầm hoang đường như vậy, hắn cũng không biết nên mắng từ đâu.
Ngay cả lớn tiếng nói với nàng hắn cũng không nói được, huống chi là lên tiếng trách mắng?
Chuyện này thật muốn truy cứu tới cùng, nhưng chỉ có thể trách hắn và cha mẹ cùng làm hư Nhu nhi mà thôi!
Tô Ngữ Nhu nhẹ giọng nói: “Đại ca, thật xin lỗi.”
Nàng vừa mở miệng, tính khí đè nén đã lâu của Tô Minh cũng bộc phát ra.”Muội nói rõ rang cho ta! Tại sao lại rời nhà trốn đi? Tại sao lại đi tới nơi gió trăng này?” Hắn còn không thể nào tin nổi, muội muội bảo bối của hắn lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn ra chiêu bài gặp khách!
Đây đối với Tô gia mà nói là đại sỉ nhục! Nếu bị người khác phát hiện, sau này nàng phải làm thế nào? Hơn nữa thân thể của nàng yếu ớt như vậy, nàng lại dám không để ý tới sự sống chết mà rời nhà trốn đi, chẳng lẽ nàng không sợ bệnh cũ tái phát, đi đời nhà ma sao?
“Đại ca, ta biết mình đang làm những gì.” Tô Ngữ Nhu nhìn hắn, ngữ khí kiên định nói.
“Nhu nhi, cùng ca ca về nhà đi, tất cả mọi chuyện ta coi như không có xảy ra.” Tô Minh không muốn suy nghĩ sâu xa dụng tâm của muội muội làm gì, ra lệnh như chém đinh chặt sắt .
“Không! Ta thật vất vả mới đến tới đây, ta sẽ không buông ra dễ dàng như vậy!” Cũng đã đi tới bước này, nàng sẽ không để cho củi ba năm thiêu một giờ.
“Nhu nhi, đừng làm việc ngốc nữa, cùng ca ca trở về, tất cả mọi chuyện ca ca sẽ thay ngươi làm chủ.” Hắn biết muội muội khổ, biết cửa hôn sự này khiến cho nàng bị ủy khuất, nhưng là đủ loại cố kỵ khiến cho hắn và cha mẹ không dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị tổn thương.
Chuyện ngày hôm nay khiến cho hắn hiểu, muội muội trong cứng ngoài mềm này cuối cùng cũng quyết tâm không chờ đợi nữa.
Hắn cũng không nên im lặng nữa.
“Đại ca, ngươi không làm chủ được .”
“Cùng ta trở về, ta sẽ đi tìm Tam hoàng tử, xin hắn thay muội làm chủ.”
“Đại ca ——”
Tô Minh cắt đứt lời của nàng.”Đừng tưởng rằng ta không hiểu. Nhiều năm qua muội vẫn phái người dò xét tung tích Ngũ hoàng tử , tâm tư như thế ta còn không hiểu sao? Ta sẽ xin Tam hoàng tử bẩm rõ hoàng thượng, xin hoàng thượng hạ chỉ thành hôn.”
“Đại ca! Ngươi không hiểu, ta giận hắn đối xử với ta như vậy, nhưng ta cũng không có ý định sống cùng hắn cả đời! Bộ dáng hắn như vậy không đáng giá để ta phó thác chung thân, ta sẽ không gả cho hắn !” Tô Ngữ Nhu ngoài đau lòng cũng chỉ còn là đau lòng. Nàng hiểu rõ mình đã động tâm với Lý Duy Hiếu, hơn nữa lại hiểu sự tan nát cõi lòng lại bắt đầu.
“Nhu nhi! Đừng nói nói thế.”
“Ta nói nghiêm túc. Không cần phải phiền toái Tam hoàng tử cùng hoàng thượng, tính tình ta cùng Ngũ hoàng tử không hợp, cho dù miễn cưỡng lập gia đình, ta có thể chịu được hắn phong lưu bao lâu? Không, ta không muốn cùng hắn kết làm vợ chồng, ta chỉ muốn lấy lại công bằng, chẳng qua ta chỉ còn một hơi, còn có thể làm cái gì! Đại ca, người hiểu chưa?”
“Cho dù là vì lấy lại công bằng, làm như vậy đáng giá không?”
“Ta không quan tâm! Năm năm thanh xuân lãng phí giao cho một người không không đáng giá, ta không thể nào chịu thương hơn nữa.” Trên mặt của nàng toát ra sự đau đớn.
Tô Minh trầm mặc. Hắn làm ca mà tới hôm nay mới nhìn rõ Nhu nhi bị tổn thương sâu như vậy. . . . . .
Tô Ngữ Nhu chợt nhớ tới một chuyện, khẩn trương hỏi: “Đại ca, ta nhìn thấy Ngũ hoàng tử nói chuyện cùng người, người không có nói ra ta là ai đi?”
“Không có cơ hội nói.”
“Đại ca, ta cầu xin ngươi đừng phơi bày thân phận của ta, đừng nói cho hắn mọi chuyện, ta cầu xin ngươi.” Nàng đột nhiên quỳ gối xuống đất, khổ sởcầu khẩn .
Tô Minh đau lòng nhìn nàng.”Nói cho đại ca biết muội định làm gì.”
“Đại ca, đừng hỏi ta.” Nếu để cho đại ca biết kế hoạch của nàng, tất cả liền vô vọng.
“Nhu nhi, ta là ca ca của muội, chẳng lẽ ngay cả ca ca muội cũng không tin sao?”
Nàng bị hỏi khiến cho mắt đỏ lên, nước mắt rớt xuống.”Đại ca, van cầu ngươi.”
Tô Minh thấy thế, hiểu được rằng hỏi nữa cũng không ra cái gì, hắn bất đắc dĩ thở dài một cái.”Nhu nhi, muội thật là khờ!”
“Chỉ cầu đại ca thành toàn tâm nguyện của ta.”
“Ngay cả danh tiếng của mình muội cũng không để ý sao? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, muội phải làm như thế nào?”
Tô Ngữ Nhu không trả lời, chỉ đáng thương nhìn hắn.
Tô Minh không nhìn nàng.”Muội đang làm khó ta.”
Tô Ngữ Nhu cắn răng, nói: “Đại ca, người coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Nhu nhi đi, chẳng lẽ người nhẫn tâm để cho Nhu nhi ôm hận mà ——”
“Im miệng!” Tô Minh lên tiếng quát bắt nàng ngừng lại, lòng rất đau.
Nhu nhi vốn hoạt bát khỏe mạnh, ai biết vừa qua sáu tuổi liền bị bệnh triền miên, biến thành bộ dạng ốm yếu này. Mười mấy năm qua, bệnh của nàng vẫn chưa được trừ tận gốc, chẳng qua chỉ co thể nhờ dược vật áp chế , năm ngoái đại phu đã kết luận nàng không sống được quá hai mươi tuổi. Đây cũng là nguyên nhân Tô gia không dám thỉnh cầu Ngũ hoàng tử sớm ngày thành hôn .
Tô Minh hít sâu một hơi, làm ra vẻ nhượng bộ.”Bảy ngày, ta sẽ cho muội thời gian bảy ngày, đến lúc đó bất kể chuyện có trở nên như thế nào, ta muốn muội phải theo ta về nhà. Chính muội cũng hiểu, thân thể của muội cần phải tĩnh dưỡng.”
“Bảy ngày? Ta ——”
“Không cho phép cò kè mặc cả.”
“Được” nàng biết thời gian bảy ngày không đủ để nàng hoàn thành tất cả kế hoạch, nhưng mà đi bước nào hay bước đấy, nàng sẽ dùng hết tất cả biện pháp hoàn thành mục đích.
Đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng ở kiếp nầy.
Nàng nhất định phải hoàn thành.
Phu canh đánh thức Lý Duy Hiếu đang ngủ mê .
Canh ba? Không ngờ giờ phút này đã là canh ba!
Nhớ tới cảnh tượng trước khi uống rượu say, nụ cười luôn nở trên gương mặt hắn cũng phải tăt ngúm, nhường chỗ cho lửa giận cùng ghen tức trong long trào lên không ngừng.
Phù Vân dám thân mặt với Tô Minh trước mặt hắn, cùng hắn ta rời đi, thậm chí hủy bỏ cả buổi diễn tối nay.
Dường như trong long nàng, tầm quan trọng của Tô Minh hơn tất cả mọi người tối nay—— bao gồm hắn.
Nhận thấy tâm tình của mình đang không bình thường, hắn uống rượu giải sầu như điên, sau đó. . . . . . Hắn say.
Lý Duy Hiếu đứng dậy xuống giường, đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng hắn lúc còn trong Mai viện, mama thấy hắn còn đang rối loạn, cho nên tìm một phòng trống cho hắn!
Hắn lặng lẽ đến gần Tiểu Lâu nàng ở, phát hiện bên trong nhà vẫn còn sang đèn.
Đêm đã khuya cũng không nghỉ ngơi, điều này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ Tô Minh còn chưa đi? !
Chỉ mới nghĩ như vậy, liền thấy ánh đèn bên trong đột nhiên tắt đi, hắn nghiêng người ẩn giấu mình, cẩn thận quan sát động tĩnh trong Tiểu Lâu. Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Tô Minh đẩy cửa ra.
Lý Duy Hiếu liều mạng muốn giết người. Tô Minh đáng chết! Dám cùng Phù Vân. . . . . . Món nợ này sớm muộn gì hắn cũng sẽ đòi lại!
Hắn nhỏ giọng lẻn vào Tiểu Lâu, muốn biết nàng bây giờ như thế nào. Khi nhìn thấy miệng nàng đang lộ ra một nụ cười trong lúc ngủ thì hắn cảm thấy như bị người khác đánh một cái.
Từ lúc hắn biết Phù Vân cho đến bây giờ, chưa bao giờ thấy nàng cười tươi đến như vậy.
Đây là chỉ vì một nụ cười của Tô Minh sao?
Không! Hắn không cho phép!
Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi Phù Vân của hắn!
Từ lúc hai người mới gặp gỡ, tim của hắn đã bị nàng lấy được , hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi hắn.
Cho dù nàng đã từng thuộc về Tô Minh, từ nay về sau này cũng chỉ có thể là của một mình hắn .
Hắn sẽ không để cho nữ nhân đã trộm tim của hắn chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn như vậy.
Hắn nhẹ nhàng đụng chạm khuôn mặt mềm mại của nàng, không kìm hãm được cúi đầu chạm môi anh đào của nàng, tràn đầy trìu mến hôn nàng.
Tô Ngữ Nhu bị hành động thân mật bất thình lình khiến cho tỉnh giấc, nàng giật mình trừng mắt nhìn Lý Duy Hiếu, muốn gọi lại không thể lên tiếng, chỉ có thể mặc cho hắn đoạt hơi thở của mình.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng đang thở hỗn hển ra, đổi hướng tấn công đến mi, mắt, lỗ mũi, gương mặt của nàng.
Hắn thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu, muốn tra hỏi nàng cũng có hơi men say.
“Buông ta ra!” Nàng dùng sức muốn đẩy ra hắn, nhưng lục bất tòng tâm.
Hắn cao ngạo yêu cầu nàng.”Nói cho ta biết, giữa nàng cùng Tô Minh không có gì cả.”
Tô Ngữ Nhu từ chối mong muốn của hắn, nàng mở miệng nói: “Nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi người tới.” Đường đường là Ngũ hoàng tử lại làm ra chuyện đêm khuya xông vào phòng khuê nữa, thật là ghê tởm!
“Nói! Nàng với Tô Minh có quan hệ gì?” Hắn lại tiến tới gần một chút nữa, khiến cho hai thân thể nóng bỏng dán chặt hơn.
” Chuyện giữa ta với hắn không cần ngươi quản !” Tô Ngữ Nhu xấu hổ dùng tay đánh hắn. Tại sao hắn lại tự tiện xông vào phòng của nàng, tại sao ép hỏi nàng như vậy? Tại sao!
Ngay sau khi hắn đối xử với nàng như vậy, thì không có tư cách yêu cầu nàng nữa.
“Chỉ cần ta muốn biết, thì ta có quyền biết!”
“Tại sao?” Nàng không phục hỏi ngược lại.
“Chỉ bằng cái này!” Không có báo động trước, hắn che đôi môi anh đào của nàng lại.
Lý trí của hắn thoáng chốc tan thành mây khói, hắn bị dục vọng còn sót khống chế được, chỉ muốn chiếm được người con gái của mình.
Một phòng sắc xuân, đang chậm rãi triển khai.
Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt Tô Ngữ Nhu. Nàng không thể nào tin nổi chuyện như vậy sẽ xảy ra với nàng —— nàng lại bị vị hôn phu mình không muốn cưỡng đoạt sự trong sạch!
Lúc này Lý Duy Hiếu cũng đã tỉnh rượu, đối mặt với người yêu đang rơi nước mắt như mưa , hắn cảm thấy hốt hoảng phải không biết làm sao. Ỷ vào men say cưỡng chiếm trong sạch cô nương nhà người ta, loại hành vi này thật đúng là không thể tha thứ được! Hắn quá lỗ mãng .
Bình tĩnh mà xem xét, hắn thấy không hối hận cho lắm về hành động của mình.
Ít nhất Phù Vân cũng đã thành người của hắn, còn lạc hồng trên giường chứng minh nàng cùng Tô Minh trong sạch .
“Phù Vân, cùng ta hồi kinh đi, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng .” Hắn không để ý Tô Ngữ Nhu đang giãy giụa và kháng nghị, ôm nàng.
“Tại sao muốn ta hồi kinh với ngươi?” Nước mắt tràn đầy, nàng hỏi hắn.
“Chúng ta đã là vợ chồng thực sự, dĩ nhiên là ta muốn nàng đi cùng ta.”
Nàng lạnh lùng nói: “Như vậy dọc theo đường đi ta sẽ có thêm bao nhiêu vị tỷ tỷ để làm bạn?”
Hắn sửng sốt một lát mới hiểu được ý của nàng.”Cho tới bây giờ, người ta muốn mang về kinh chỉ có một.”
Cho tới bây giờ? Tâm nàng nhói đau quá. Nàng cũng biết, trong lòng hắn chẳng qua nàng cũng chỉ là một trong đông đảo các nữ nhân khác , không có bất kỳ địa vị gì.
“Phù Vân?” Thấy nàng buồn bực không lên tiếng, tim của hắn giống như bị ai đó nhéo, đau đớn vô cùng.
“Phù Vân có tài đức gì, có thể có may mắn cùng Lý công tử lên kinh.”
“Nàng không muốn đi cùng ta?”
“Phải!’’
Tính tình của hắn đột nhiên phát tác, giận dữ hét: “Tại sao? !”
“Lý công tử không hiểu sao? Ngươi xông vào phòng của ta, làm mất sự trong sạch của ta, chẳng lẽ ta đã chịu hết ủy khuất còn phải nghe lời ngươi sao? Không! Ta không đi theo ngươi, tuyệt đối không!” Nàng không dễ dàng nghe theo hắn.
“Sự trong sạch của nàng đã thuộc về ta, không đi theo ta, chẳng lẽ còn muốn theo Tô Minh sao?” Hắn nheo mắt để lộ sự nguy hiểm, không tin rằng chuyện đã tới mức này mà nàng còn từ chối hắn.
“Muốn theo người nào sẽ do ta làm chủ, không liên quan đến ngươi.”
“Phải không?” Hắn cắn nha hỏi.
“Ngươi chớ quên, nơi này là địa bàn của ta, ta có thể gọi người tới bất cứ lúc nào.” Nàng uy hiếp hắn, mở miệng cảnh cáo hắn không được làm loạn.
“Nàng thật sự không muốn đi cùng ta?’’
“Đúng, ta tuyệt đối không đi theo ngươi.”
“Cho dù ta là người đàn ông đầu tiên của nàng?”
“Đúng.” Nàng trả lời chắc như chém đinh chặt sắt .
Hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.”Được, ta xem nàng có bản lãnh gì ngăn cản bổn công tử dẫn nàng đi.” Hắn mặc thêm áo khoác, dù bận vẫn ung dung mặc áo lót ngay ngắn cho nàng, không tin nàng có can đảm gọi người đến.
Nếu như cùng hắn rời đi, chẳng phải là nàng sẽ mất hết tất cả? Tô Ngữ Nhu cắn răng một cái, há mồm hô: “Tới ——”
Lý Duy Hiếu điểm thật nhanh huyệt đạo của nàng : huyệt câm. Vào giờ phút này hắn mới hiểu được nàng không giống vẻ bề ngoài nhu nhược như vậy.
Xem ra sau khi hồi kinh, chắc chắn hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán.