Ba ngày sau
Tô Ngữ Nhu đứng ở Tiểu Lâu, kinh ngạc nhìn ra ngoài.
Hắn thật sự biến Thanh Trúc thành Tử Trúc.
Nàng cố ý gây khó khăn chohắn hắn lại không chút do dự hoàn thành cái yêu cầu này.
Nàng nhắm hai mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng dù làm thế nào cũng không đè nén được sự cảm động.
Hoang phí như vậy, tất cả đều là. . . . . . Vì nàng.
“Thích không?” Lý Duy Hiếu lặng lẽ đi tới phía sau nàng, để mặc cho gió đem mùi thơm trên người nàng phả vào mũi hắn, khí tức của nàng làm hắn không uống mà say.
“Ngũ hoàng tử có tiền, làm chuyện như vậy chắc là dễ như trở bàn tay!” Nàng biết rõ tâm ý của hắn, lại cố ý nói như thể không đáng giá một đồng.
Hắn khẽ cười khổ.”Chỉ cần ngươi thích, bất kể chuyện gì ta cũng sẽ đem hết toàn lực đi làm.”
“Không ngờ rằng một cô gái thanh lâu như ta còn có giá trị như vậy, có thể để cho Ngũ hoàng tử vì ta mà hoang phí vô kể.” Trong giọng nói của nàng nồng nặc sự tự giễu.
Lý Duy Hiếu ôm nàng vào ngực, bất đắc dĩ nói: “Không! Không nên hạ thấp mình như vậy. Phù Vân, nàng là đặc biệt, đối với ta mà nói, nàng là ngàn vàng khó mua!”
“Ngàn vàng khó mua, vạn lạng vàng không phải là có thể mua sao? Cho dù như thế nào, ta cũng có thể dùng tiền mua được, có phải hay không?” Tô Ngữ Nhu bị lời của hắn làm thương tâm.
Hắn siết chặt cánh tay, đem gương mặt tuấn tú chôn sâu trong gáy nàng, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, ta không có ý này.”
“Có phải hay không cũng được, dù sao ta xuất từ thanh lâu là chuyện thực.”
“Phù Vân!” Hắn không có cách nào phản bác lời của nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng.
Tô Ngữ Nhu dùng giọng khinh thường nói lên yêu cầu lần nữa.”Ngươi không phải nói có thể thay ta làm bất cứ chuyện gì sao? Được! Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành ba điều kiện, ta liền ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi không còn quan tâm ta mới thôi.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy liền cười thật tươi.”Có điều kiện gì nàng cứ việc nói ra, đừng nói ba, cho dù là ba mươi ta cũng có thể đáp ứng.”
“Đừng tự mãn sớm như vậy Ngươi nghe cho rõ, nếu ngươi không hoàn thành bất kỳ một điều kiện nào trong đó, thì phải cam tâm tình nguyện để cho ta rời đi, hơn nữa không được đòi hỏi gì.” Nàng nói như chém đinh chặt sắt, giống như kết luận rằng khi Lý Duy Hiếu không hoàn thành điều kiện, nàng rời đi là tất nhiên.
“Đồng ý!” Cho dù không chừa thủ đoạn nào hắn cũng sẽ hoàn thành điều kiện của Phù Vân , không để cho nàng rời khỏi hắn.
“Vậy ngươi phải nghe cẩn thận , điều kiện thứ nhất của ta chính là —— giải trừ hôn ước của ngươi cùng Tô gia .” Nàng đè nén chua xót trong lòng, chậm rãi nói ra nguyện vọng nhiều năm qua.
Sau khi nàng được cứu tỉnh bằng nhân sâm ngàn năm, vô tình từ trong miệng nha hoàn biết được Lý Duy Hiếu đã ở chuẩn bị hôn lễ, định cuối năm trước cưới tiểu thư Tô gia.
Tin tức này khiến cho nàng vừa chua xót, vừa mừng rỡ.
Đứng ở lập trường của Tô Ngữ Nhu, nàng cho là cuối cùng thì lương tâm của Lý Duy Hiếu cũng trỗi dậy, cho nên muốn cưới nàng nhập môn; nhưng đứng ở lập trường
của Phù Vân, nàng lại đau lòng khi hắn sẽ nhanh chóng đem nàng biếm lãnh cung. Loại mâu thuẫn này khiến nàng rất đau đớn.
Nếu như hắn tính toán lạnh đạm với nàng, cần gì phải hoang phí đem Thanh Trúc đổi thành Tử Trúc?
Nàng không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, lại càng không hiểu vì sao hắn đột nhiên muốn cưới Tô Ngữ Nhu làm vợ.
Chẳng lẽ chuyện này có nguyên nhân khác?
Thấy Lý Duy Hiếu trầm mặc không nói, chẳng biết tại sao, nhưng nàng lại khẩn trương lên. Trong nháy mắt, nàng thậm chí còn hi vọng hắn sẽ vĩnh viễn không nói ra đáp án, bởi vì cho dù là đáp án nào, cũng sẽ làm nàng tổn thương trong lòng.
Nàng cố ý khiêu khích hỏi: “Thế nào, không làm được sao?”
Lý Duy Hiếu khó xử, không biết trả lời như thế nào.
Nếu không phải phụ hoàng lấy thành hôn làm điều kiện trao đổi nhân sâm ngàn năm, chỉ sợ đến bây giờ hắn vẫn không nhớ tới sự tồn tại của vị hôn thê này ;nhưng phụ hoàng đã nhắc nhở nhiều lần, hắn bắt đầu cảm thấy thẹn với vị hôn thê bị hắn lạnh lùng nhiều năm.
Từ trước đến nay hắn chưa từng giấu giếm hành động phong lưu của mình, nếu vậy Tô Ngữ Nhu cũng có nghe thấy, điều này đối với nàng mà nói nhất định là một loại sỉ nhục tương đối lớn, hắn cũng cảm thấy đau lòng.
Sau khi đáp ứng phụ hoàng về việc thành hôn, hắn vẫn mang ý nghĩ chuộc tội.
Tim của hắn chỉ có Phù Vân, mặc dù không thể cho nàng danh phận chánh thất, nhưng nàng có thể có tất cả tình yêu của hắn; về phần Tô Ngữ Nhu. . . . . . Hắn chỉ có thể dùng danh phận thất chính của Ngũ hoàng tử để đền bù cho nàng.
Thành hôn là chuyện hắn cam kết với phụ hoàng, hơn nữa giữa danh phận hắn và Tô Ngữ Nhu đã sớm định, nếu cố chấp hủy hôn, chẳng phải là cả đời nàng bị phá hủy?
Nhưng nếu không hủy hôn, Phù Vân sẽ phải rời khỏi hắn!
“Người đâu! Chuẩn bị kiệu!” Tô Ngữ Nhu coi sự của trầm mặc hắn không ra gì, ra lệnh cho nha hoàn chuẩn bị kiệu đưa nàng rời đi. Không nghĩ rằng sự nhiệt tình của hắn biến mất nhanh như vậy, nàng vẫn còn ở trước mắt hắn, hắn liền đã nghĩ đến “Những nữ nhân khác” .
Nàng đã sớm nên giác ngộ, khi nàng đoạt lấy hắn từ trong tay Vưu Mộng Tiên thì nàng nên biết sẽ có kết cục như vậy.
“Khoan đã !” Lý Duy Hiếu bị dọa cho sợ hô to, không muốn cùng nàng chia lìa.
“Ngũ hoàng tử, nguyện thua cuộc cơ mà!” Nàng không dám nhìn hắn, không dám bị xao động chuyện thực. Cho dù trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng tình ý đối với hắn vẫn không ngớt được.
Có lẽ nàng nên cảm thấy an ủi, bởi vì coi như hắn phụ”Phù Vân” , ít nhất hắn có đem”Tô Ngữ Nhu” để ở trong lòng.
“Ta. . . . . . được, nếu như đây là điều nàng muốn, ta sẽ giải trừ hôn ước.” Hắn đáp ứng nàng, cảm giác nặng nề đau lòng đè ở trong tim.
Tô Ngữ Nhu như gặp phải sét đánh, đứng im không nhúc nhích. Hắn lại dám đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy! Nàng vì bản thân là Phù Vân nên cảm thấy cao hứng, bởi vì hắn quan tâm nàng.
Nhưng, khi bản thân nàng là Tô Ngữ Nhu lại đau lòng không dứt.
Thì ra là vị hôn thê ở trong lòng hắn chẳng có chút giá trị nào, cho nên hắn có thể vì một cô gái thanh lâu dễ dàng hủy hôn. Nàng nén lửa giận cùng nước mắt nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nàng là vị hôn thê của ngươi, năm năm trước đã cùng ngươi ước định, nếu ngươi làm như vậy, không phải là nàng ấy sẽ … thất vọng sao?”
“Nếu như phải lựa chọn giữa nàng ấy cùng nàng, nhất định ta chọn nàng.” Hắn nói kiên định.
“Phải không?” Cuối cùng nước mắt của Tô Ngữ Nhu cũng rơi xuống.”Không nên nói những lời như vậy, làm được rồi hãy nói!” Nàng xoay người rời đi, không dám lưu lại một khắc, chỉ sợ mình sẽ chịu đựng không nổi sự đau đớn đó.
Lý Duy Hiếu nhìn bóng lưng nàng đi xa, thở dài thật sâu. Kiếp nầy hắn đành phụ Tô Ngữ Nhu, chẳng qua là. . . . . . cửa ải Phụ hoàng có qua được không?
Phù Vân ơi Phù Vân, nàng có biết mình đã cho ta bao nhiêu vấn đề khó khăn hay không?
Nhưng chỉ cần là vì nàng, cái gì ta cũng có thể.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Ngũ hoàng tử. . . . . . đã quỳ ở bên ngoài ngự thư phòng ba ngày ba đêm.” Lão thái giám lo lắng đề phòng góp lời, lần nữa, chỉ sợ không cẩn thận chọc cho hoàng thượng giận tím mặt.
Ai, lão thái giám hắn có thể nói là đã ở bên cạnh phục vụ Hoàng thượng từ lâu, hai, ba mươi năm rồi từng có chuyện như vậy!
Mặc dù Ngũ hoàng tử từng phong lưu không kềm chế, nhưng cũng chưa bao giờ từng làm chuyện gì quá đáng, ai biết được rằng lần này lại thật động tâm, vì một cô gái thanh lâu làm hoàng thượng giận, cố ý muốn hủy hôn sự cùng Tô gia .
Hoàng thượng nghe chuyện liền giận dữ, không muốn đáp ứng thỉnh cầu hoang đường của Ngũ hoàng tử, cho nên từ đó trở đi Ngũ hoàng tử liền quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng, cho tới bây giờ.
Ba ngày ba đêm đã qua, đối với cặp phụ tử không có ý định nhường nhau này, khiến cho lão thái giám hắn cũng cảm thấy sốt ruột. Ngũ hoàng tử đã mấy ngày khogn ăn uống, nếu tin tức này truyền đến tai Hoàng hậu nương nương, hắn không biết phải làm sao.
“Cứ để cho hắn quỳ!” Hoàng thượng vẫn còn tức giận, không đời nào tha thứ cho đứa con dám nói ra lời từ hôn như vậy. Năm năm trước đã ra thánh chỉ gả, trước đó vài ngày lại thông báo rõ cho Tô gia chuẩn bị thành hôn, nếu giờ lại nói bỏ, làm sao ăn nói với Tô gia?
“Hoàng thượng, Ngũ hoàng tử. . . . . . đã ba ngày rồi không ăn uống!”
Hoàng thượng nghe vậy không khỏi cau mày. Ngũ hoàng tử bình thường cà lơ phất phơ, ở trước mặt bất kỳ người nào cũng trưng một bộ vẻ mặt cợt nhả, chuyện trọng đại cũng không thể khiến hắn nhăn mặt nhăn mày, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn nghiêm túc trong bất cứ chuyện gì, hôm nay. . . . . . Ai, chẳng lẽ hắn không lo lắng chuyện gì khác?
Cùng hôn sự với Tô gia đã được định từ năm trước, nếu hủy hôn vào lúc này, đối với Tô Ngữ Nhu mà nói tất nhiên là sự vũ nhục, sao hắn có thể để cho nữ oa nhi có lúm đồng tiền như hoa năm đó bị ủy khuất được!
“Nếu Hoàng hậu nương nương biết được chuyện này ——”
“Truyền ý chỉ của trẫm, nghiêm cấm bất luận kẻ nào để lộ tin tức.”
“Hoàng thượng ——”
“Không phải nhắc lại chuyện này, nếu không đừng trách trẫm không niệm tình cũ.” Hoàng thượng giận tái mặt quát lên, lão thái giám thấy thế chỉ có thể đứng yên ở một bên, không dám nói thêm nửa câu.
Cho dù hoàng thượng phong tỏa tin tức thế nào đi nữa, cũng giấu không được Hoàng hậu nương nương bao lâu!
Đến ngày thứ năm, quả nhiên hoàng hậu đã biết chuyện. Thấy khuôn mặt tươi cười nghênh ngang từ trước đến nay cảu Ngũ hoàng tử đã gầy đi không ít chỉ trong năm ngày, nàng vừa tức vừa đau lòng.”Đứa nhỏ ngốc, ngươi làm cái gì vậy?”
“Xin mẫu hậu giúp nhi thần.” Lý Duy Hiếu biết chuyện này cũng không dễ dàng, Thứ nhất năm đó là do hoàng thượng chủ động gả, Thứ hai thanh xuân của Tô gia tiểu thư đã bị hắn làm uổng phí mất năm năm, hắn không có tư cách hủy hôn, nhưng hắn thật sự không thể để cho Phù Vân rời đi.
Đứa con yêu quý biến thành bộ dáng này, từ đáy lòng hoàng hậu có biết bao khổ sở, nàng dịu dàng hỏi: ” Tại sao ngươi lại khăng khăng muốn giải trừ hôn ước?”
Lý Duy Hiếu trả lời theo tình hình thực tế: “Mẫu hậu, nhi thần động tâm với thanh quan Phù Vân, không còn cách nào khác, xin mẫu hậu thành toàn cho nhi thần.”
“Thanh quan. . . . . . Phù Vân?” Hoàng hậu khiếp sợ, không thể nào tin nổi từ trước đến nay Ngũ hoàng tử không coi cô gái nào ra gì lại có thể vì một cô gái làm như vậy.
“Mẫu hậu ——”
Hoàng hậu phục hồi tinh thần lại, trấn an nói: “Chuyện này mẫu hậu sẽ vì ngươi làm chủ, ngươi về phủ nghỉ ngơi trước đi.” Nàng không thể để cho ái tử quỳ nữa.
Lý Duy Hiếu lắc đầu một cái, “Nhi thần chờ ở chỗ này .”
Hoàng hậu biết khuyên hắn cũng không được, chỉ đành phải xoay người tiến vào ngự thư phòng, thay hắn cầu xin Hoàng thượng tha thứ.
“Nô tì ra mắt hoàng thượng.”
“Hoàng hậu miễn lễ.” Hoàng thượng ở bên trong ngự thư phòng sớm nhận được tin tức, bất đắc dĩ đành phải chờ hành động kế tiếp của hoàng hậu.
Hoàng hậu trầm mặc một hồi, đột nhiên không báo động trước quỳ xuống.”Nô tì cả gan cầu xin hoàng thượng đáp ứng yêu cầu của Hiếu nhi.”
Hoàng thượng nhìn nàng, không khỏi thở dài một cái.”Hoàng hậu, ngươi đang làm khó trẫm!”
“Hoàng thượng nên biết tính tình Hiếu nhi, hắn nhìn như phong lưu, nhưng một khi động lòng thật sự, cũng cố chấp, nếu là hoàng thượng không đồng ý, nô tì chỉ sợ. . . . . .”
“Hoàng hậu sợ cái gì?”
“Nô tì sợ Hiếu nhi sẽ có ý nghĩ quẩn, hắn. . . . . . Nó đã tiều tụy lắm rồi. . . . . .” Hoàng hậu nghẹn ngào, không nói thêm được gì nữa.
“Trẫm hiểu. Chẳng qua là nếu đáp ứng việc từ hôn, trẫm không biết nên đối mặt như thế nào với Tô gia! Năm năm chờ lại đổi lấy kết quả như vậy, trẫm lo lắng sẽ có chuyện không may.”
“Nếu hoàng thượng không đồng ý, không cần chờ lúc Tô gia phát sinh chuyện, chúng ta nhất định sẽ có chuyện trước mất! Nếu Hoàng thượng cảm thấy hổ thẹn với Tô gia, không bằng phong cho Tô Ngữ Nhu làm công chúa, vì nàng chọn ra phò mã khác.”
“Cũng được, theo ý của hoàng hậu đi!”
Lý Duy Hiếu hào hứng chạy như bay trở về phủ, định đem tin tức tốt này nói cho giai nhân nhiều ngày không thấy . Hắn vọt vào Trúc Hiên, liền nhìn thấy Tô Ngữ Nhu tỷ ở cửa sổ, nhìn về phương xa như có điều suy nghĩ, giống như đang đợi người khác trở về.
“Phù Vân.” Hắn khẽ gọi một tiếng, trong giọng nói nồng nặc vị tương tư.
Tô Ngữ Nhu chậm rãi quay đầu nhìn về hắn.
Hắn nhanh chóng lấy ra thánh chỉ đặt ở trên bàn, “Nàng xem! Ta đã hoàn thành điều kiện thứ nhất của nàng, phụ hoàng đã đồng ý bỏ hôn ước của ta với Tô gia .”
Lòng Tô Ngữ Nhu thoáng chốc giống như bị ngàn vạn lần cây kim đâm phải, nước mắt rớt xuống. Nàng xem thánh chỉ trên bàn, cười khổ. Thật là chọc ghẹo người! Nàng bị một đạo thánh chỉ trói buộc năm năm, mang trên người danh hiệu Ngũ hoàng tử phi tương lai để bị người nhạo báng, hôm nay lại có thêm một đạo thánh chỉ, nàng trở thành công chúa, đồng thời cũng bị chồng ruồng bỏ.
Điều này. . . . . . Rốt cuộc được xem như là gì!
Lý Duy Hiếu bị nước mắt của nàng làm cho tay chân luống cuống, hắn không hiểu vì sao nàng rơi lệ, đây không phải là kết quả nàng muốn hay sao? Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, hỏi: “Khóc cái gì? Đây không phải là điều nàng muốn sao?”
Đúng nha! Đây không phải là điều nàng muốn sao? Nhưng không biết tại sao, nàng cảm thấy lòng chua xót không dứt, không ngăn được nước mắt của mình.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Lau đi nước mắt không ngừng rơi của nàng, Lý Duy Hiếu dứt khoát ôm nàng vào lòng, để cho nàng tận tình khóc cái đủ.
Rốt cuộc là tại sao nàng lại thương tâm như vậy? Đây không phải là điều nàng mong muốn sao? Chẳng lẽ có người thừa dịp hắn không có ở đây khi dễ nàng?”Phù vân, có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Không có gì.” Nàng lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn.”Tại sao lại gầy nhiều như vậy?” Nàng có chút đau lòng khẽ vuốt mặt của hắn.
Lý Duy Hiếu cảm thấy vui mừng khi lần đầu tiên nàng chủ động quan tâm, hắn nói.”Không có gì, nàng đừng quan tâm.”
“Ngươi chịu khổ .” Vì cầu xin đạo thánh chỉ, nhất định là hắn tổn hao không ít lời, cũng phải chịu không ít khổ.
“Tất cả đều đáng giá, không phải sao?” Chỉ cần có thể hoàn thành hai điều kiện còn lại, hắn có thể cùng nàng dắt tay nhau đi hết nửa đời sau. . . . . . Đến lúc răng long đầu bạc.
Lời của hắn khiến cho Tô Ngữ Nhu cảm thấy buồn .
Có . . . . . Đáng giá không?
Sau khi nhận lấy thánh chỉ Tô Minh ngớ cả người.
Hắn không biết nên nói tin tức này như thế nào với Nhị lão trong nhà, càng không biết cùng muội muội nói thế nào về cái sự thật tàn khốc này—— nếu như hắn tìm nàng. Năm năm chờ đợi, rốt cục đến khi có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời, lại bị đánh vào lãnh cung. Thân phận cảu Nhu nhi từ vị hôn thê Ngũ hoàng tử chuyển thành nghĩa nữ của hoàng thượng, phụng chỉ vài ngày nữa vào kinh bái kiến hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Tô Minh cười khổ. Hắn tìm đâu ra một muội muội vào kinh bái kiến hoàng thượng hoàng hậu đây? Nhu nhi đã mất tích ước chừng một tháng, hắn. . . . . . Hắn nên làm thế nào cho phải đây?
Nếu như tìm được nàng, hắn nên nói như thế nào cho nàng biết đây?
Muội muội yếu đuối của hắn có thể chịu được sự đả kích này sao?
Không được! Dù thế nào thì hắn cũng phải đi hỏi cho rõ ràng!
Tô Minh cưỡi ngựa đi về phía phủ Tam hoàng tử, cùng Tam hoàng tử Lý Duy và Tam hoàng tử phi —— cũng chính là biểu muội của hắn Tĩnh Văn thương lượng chuyện này.
Lý Duy tin nghe xong, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: ” Chuyện Ngũ đệ muốn từ hôn ta cũng không biết nên làm thế nào, chuyện của lệnh muội ta sẽ nghĩ cách cho nàng ấy một sự công bằng. Nhưng mà . . . . . Tô Minh ngươi nên rõ ràng, thánh chỉ vừa hạ, rất nhiều chuyện sợ rằng đều đã thành định cục.”
“Phải không?” Tĩnh Văn khẽ mỉm cười, ám chỉ cho phu quân thấy hôn sự của hai người ngày xưa cũng cần năm đạo thánh chỉ, ba lượt gả mới hoàn thành, cho nên thánh chỉ cũng không phải là hoàn toàn không có cách. Huống chi. . . . . . Ngũ hoàng tử phong lưu đã khiến nàng có điểm bất mãn, hôm nay biết được hắn phụ biểu muội rất giống mình, cho dù nói gì nàng cũng muốn truy cứu một phen.
Lý Duy cười khổ, sau đó nghiêm nghị nói với Tô Minh: “Bất kể như thế nào, mau sớm tìm được tung tích lệnh muội mới là quan trọng nhất.”
》
Trải qua hơn nhiều ngày nghỉ ngơi, rốt cục Lý Duy Hiếu không nhịn được hỏi hai điều kiện khác là gì.
Tô Ngữ Nhu dùng ánh mắt buồn bã nhìn hắn, “Ngươi nguyện ý vì ta mà hy sinh thiên kim Tô gia sao? Ngươi thật đúng là ——”
“Ta đã nói rồi, ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì. Như vậy nàng sẽ nguyện ý lưu lại” Hắn nguyện vì nàng làm hết mọi việc, có phải là nàng có từng một chút cảm động?
“Hãy hoàn thành điều kiện của ta rồi nói.” Ánh mắt thâm tình của hắn nhìn làm nàng kinh hoàng, nàng vội vàng nói sang chuyện khác, đồng thời tránh né ánh mắt của hắn.
“Điều kiện thứ hai là cái gì?” Ngay cả việc khó khăn như từ hôn hắn cũng có thể làm được , còn có cái gì làm khó hắn?
“Dường như ngươi rất có tự tin.” Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo tự mãn của hắn, tâm Tô Ngữ Nhu đau. Việc từ hôn thành công đã khiến cho hắn cao hứng như vậy sao? Năm năm chờ đối với hắn mà nói một chút ý nghĩa cũng không có sao?
Hắn cười nói: “Ta chỉ là tin tưởng mình làm được.”
“Phải không?”
“Ta không dám nói rằng chuyện khó khăn khắp thiên hạ cũng không làm khó được ta, nhưng là điều kiện của nàngta tuyệt đối sẽ hoàn thành, bất luận nó khó khăn đến cỡ nào.”
” Mục đích cuối cùng khiến ngươi hoàn thành ba điều kiện chính là cùng ta ở chung một chỗ, nhưng ngươi phải hiểu được, ta là danh kỹ Giang Nam, phải mang danh này cả đời, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử không cảm thấy sẽ bị vũ nhục thân phận sao?”
“Cũng có sao đâu? Trong thiên hạ người nào sẽ biết đến tên danh kỹ Giang Nam Phù Vân, đã tiến vào phủ Ngũ hoàng tử được?”
Sắc mặt Tô Ngữ Nhu trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng trở nên sắc nhọn, “Ý của ngươi là, nếu như ngươi hoàn thành ba điều kiện, ta nhất định phải ẩn cư cả đời ở bên trong phủ Ngũ hoàng tử, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có phải hay không?”
“Đây là phương pháp tốt nhất, ta sẽ đối xử tử tế với nàng, coi ngươi như trân bảo nha!” Lý Duy Hiếu vươn tay muốn đụng chạm gò má bởi vì tức giận mà đỏ lên của nàng.
Nàng tránh tay của hắn, mắt sáng như đuốc trừng hắn, ” Phù Vân ta tuyệt đối sẽ không ẩn cư cả đời ở trong phủ Ngũ hoàng tử ngươi, làm một người không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Muốn cùng ta gần nhau cả đời, có thể, ta muốn quang minh chính đại được rước vào trong phủ, nếu không không bàn nữa!”
Lý Duy Hiếu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn nàng. Loại yêu cầu này đối với bất kỳ cô gái nào mà nói đều là hợp lý , duy chỉ có nàng. . . . . .
Sự tồn tại âm thầm của nàng đối với phụ hoàng mà nói đã là một sai lầm không thể tha thứ, huống chi là quang minh chính đại rước vào phủ hoàng tử?
Điều này. . . . . . Thật quá khó khăn!
Tô Ngữ Nhu yên lặng nhìn hắn, nội tâm trào dâng mãnh liệt.
Nếu hắn đồng ý, đối với Tô gia mà nói là vô cùng nhục nhã, đối với Tô Ngữ Nhu nàng mà nói càng là tổn thương khó bình phục. Nếu như hắn còn một tia tình cảm, sẽ không đồng ý, nàng nói ra cái điều kiện này, chủ yếu là vì muốn hắn chết tâm đi!
Nàng kềm chế cảm xúc sôi trào, lãnh đạm mà bình tĩnh nói: “Từ trước đến nay ta sẽ không làm khó người khác, nếu như không làm được coi như xong.”
Trên mặt hắn tràn ngập sự khó xử, “Ta cũng không có nói ta không làm được, chẳng qua là. . . . . .”
“Chỉ là thân phận của ta không xứng, có phải hay không?”
“Ta không phải là ý này!” Hắn không chịu nổi việc nàng tự chê bai mình, trong cảm nhận của hắn , nàng đáng quý hơn bất cứ kẻ nào.
“Vậy thì làm cho ta xem đi!”
“Ta. . . . . .” Vì từ hôn, hắn quỳ gối ngự bên ngoài thư phòng suốt năm ngày, nếu muốn quang minh chính đại rước nàng vào cửa, hắn không biết nên làm như thế nào mới có thể lay động phụ hoàng.
“Tâm ý của ngươi cũng chỉ có như vậy phải không?”
Hắn quả quyết mở miệng: “Được! Ta có thể quang minh chính đại cưới nàng làm vợ, nhưng chúng ta nhất định phải mai danh ẩn tích cả đời.”
Đây là phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra được, hắn nguyện ý từ bỏ thân phận hoàng tử, chỉ cần cùng nàng cùng kết tóc se duyên.
Nàng chậm rãi lắc đầu, “Ngươi không hiểu sao? Ta muốn được chính hoàng thượng tự mình hạ chỉ gả, dùng đại lễ cưới vợ. Ta không thể nào cùng ngươi mai danh ẩn tích cả đời, để cho người trong thiên hạ thóa mạ ta làm ngươi buông tha cho hết thảy, hai bàn tay trắng. Huống chi ta muốn danh chính ngôn thuận, nếu như ngay cả lễ tiết cũng không làm được, sao có thể cho ta hạnh phúc cả đời ?”
Lý Duy Hiếu như gặp phải sét đánh nhìn chăm chú nàng. Đúng vậy! Nếu như hắn ngay cả việc cưới hỏi đàng hoàng cũng không làm được, như vậy hắn có tư cách gì để nói muốn cho nàng hạnh phúc cả đời?
Trong đầu hắn chợt lóe, cười tủm tỉm nói: “Ta đồng ý!”
Tô Ngữ Nhu hơi chấn động, nàng sợ hãi.
“Ta có thể xin Tả tướng gia thu nàng làm nghĩa nữ, quang minh chính đại cưới vợ.” Hắn nói .
“Phải không?” Nàng lạnh lùng trừng hắn, “Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, muốn cưới ta làm vợ, sẽ phải tiếp nhận thân phận của ta, tên của ta, ta tuyệt đối sẽ không sửa tên đổi họ, càng không lạy bất luận kẻ nào làm nghĩa phụ. Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, ta muốn lấy thân phận danh kỹ Giang Nam để vào phủ Ngũ hoàng tử, nếu như ngươi làm không được, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!”
Lý Duy Hiếu kinh ngạc nhìn nàng, “Lấy thân phận danh kỹ Giang Nam?”
“Phải! Lấy thân phận danh kỹ Giang Nam!”