Sáng hôm sau, trong lúc Tiêu Hữu vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, mẹ cô – Lăng Nguyệt Hồng đã gọi cô dậy ăn bữa sáng, sau đó ba cô lại nói là muốn cùng cả nhà đi chơi. Cô định nói với ba mẹ là muốn ở lại nghỉ ngơi một ngày cho tinh thần phấn chấn hơn, cô thật sự rất là mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi. Thế nên cô chui sâu vào trong chăn lắc lắc đầu nói “Ưm… con đi đâu… con muốn ngủ thôi. Mẹ cùng ba và cậu đi với nhaulà được rồi, con sẽ ở nhà ngủ…” Mẹ Tiêu Hữu nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của cô nên đành tha cho “Được rồi, được rồi. Con ngủ một chút nhớ dậy ăn sáng đấy!” Mẹ cô nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng cô. Ở bên ngoài, ba cô cùng với Lăng Việt Nhiên đã chờ sẵn.
“Mạc Mạc vẫn còn đang ngủ sao?” Khuôn mặt như ngọc của Lăng Việt Nhiên thoáng nở lên một nụ cười, sóng mũi cao tạo cho khuôn mặt dáng vẻ dịu dàng mà cương nghị, ánh mắt luôn nhàn nhạt không quan tâm, cả người toát ra sự trầm ổn mà đầy thu hút người khác.
Lăng Nguyệt Hồng cười cười “Cứ kệ con bé, để cho nó ngủ thêm chút nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi”
Lăng Việt Nhiên do dự một chút, liếc mắt nhìn qua cửa phòng của Tiêu Hữu, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài cùng chị mình và anh rể. Còn Mạc Mạc vẫn là ngủ rất thoải mái, không hề muốn tỉnh lại. Thậm chí cô còn có một giấc mộng rất đẹp. Cô mơ thấy khuôn mặt tuấn tú như họa của Giản Chiến Nam, ngũ quan đều rõ ràng, tuấn mỹ. Đôi mắt sáng đen nhìn cô chăm chú giống như muốn nuốt chửng lấy cô vào bụng. Anh giang hai cánh tay, chờ đợi cô chạy đến ngả đầu vào trong lồng ngực rắn chắc nhưng đầy ấm áp của mình. Chỉ có điều lúc cô chạy đến chỗ anh, Giản Chiến Nam lại chơi xấu cô, cả thân mình vững trãi của anh chợt biến mất khiến cô chụp hụt. Cô hoảng hốt vì chẳng thấy anh đâu, nhưng một lúc sau, anh đã đứng ở phía sau cô cười thật tươi, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, rất mê người. Tiêu Hữu vẫn đang còn chìm đắm trong giấc mơ thì đúng lúc đó di động vang lên khiến cô tỉnh giấc vì bị quấy rầy. Tiêu Hữu không muốn tỉnh lại thế nhưng cơn buồn ngủ vẫn nhanh chóng bị xua tan bởi tiếng chuông đáng ghét kéo cô trở về thực tại. Cô nhíu mày, lấy tay quờ quạng di động đang đặt trên đầu giường. “Ai thế?” Tiêu Hữu nhắm hai mắt mơ mơ màng màng nói “Mặc kệ ngươi là ai, làm phiền nửa tiếng sau hãy gọi lại…” Cô muốn tiếp tục nằm mơ. “Mạc Tiêu Hữu, em dám tắt điện thoại?” Bên kia di động vang lên giọng nói đầy uy hiếp cùng lửa giận của Giản Chiến Nam.
“Anh Nam?” Tiêu Hữu nghe thấy tiếng của Giản Chiến Nam liền tỉnh ngủ hẳn, cặp mắt đang lim dim cũng trừng mở to, đôi môi mọng đỏ hiện ra nụ cười lười biếng.
“Xuống giường, ra ngoài này” Giọng nói của Giản Chiến Nam như ra lệnh khiến cô không thể không nghe theo.
“Cái gì?” Tiêu Hữu nhất thời không kịp tiêu hóa. Làm sao anh biết là cô vẫn đang nằm trên giường, mà đi ra ngoài để làm gì?
Giản Chiến Nam trầm giọng nói “Ngoài cửa, có quà tặng cho em, nhanh lên”
Cái gì? Ngoài cửa? Tiêu Hữu lồm cồm ngồi dậy, anh nói đùa sao? Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng cô vẫn bước xuống giường, dép cũng chẳng kịp mang, cứ thế chân trần gấp gáp chạy ra ngoài.
Đi tới trước cửa, Tiêu Hữu liền thấy có một cái túi rất đẹp, phía trên gim một chiếc nơ hình con bướm. Là Giản Chiến Nam gọi điện thoại đặt hàng mang đến cho cô hay sao? Tiêu Hữu nghi hoặc mở cửa, chưa kịp thấy rõ người đang đứng bên ngoài thì cả người đã bay lên không, rơi vào một vòng ngực rắn chắc. Từ trên cao cô có thể cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt đầy quen thuộc.
“Anh Nam!” Tiêu Hữu không dám tin nhìn Giản Chiến Nam đột nhiên đang xuất hiện trước mặt mình. Mắt mở thật to, gương mặt kinh ngạc. Rõ ràng tối hôm qua Giản Chiến Nam vẫn còn ở thành phố, thế nào trong một đêm liền đứng trước mặt cô thế này? Không phải là cô đang nằm mơ đấy chứ?
Tiêu Hữu vương tay vuốt ve trên gương mặt Giản Chiến Nam, khuôn mặt tuấn tú, đầy ấm áp. Rõ ràng đây không phải là một giấc mơ
“Anh!… Sao anh lại tới đây?… Tại sao anh lại ở chỗ này?” Tiêu Hữu kích động hỏi, câu văn vì run run mà trở nên ấp úng lộn xộn.
Cửa bị đá ra, Giản Chiến Nam hôn lên cánh môi mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp, mị hoặc nỉ non trên môi cô “Không hoan nghênh anh à? Là ai nói nhớ anh, chẳng lẽ là nói dối?”
Hơi thở nam tính bao phủ lấy cô, bàn tay nhỏ bé níu lấy cà vạt hắn, khuôn mặt ửng hồng như muốn thừa nhận bản thân bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng. Thân thể cô bị Giản Chiến Nam ôm chặt trong ngực anh, tư niệm cùng khát vọng có lẫn nhau cứ thế giờ phút này thi nhau bùng phát. Lòng Mạc Mạc tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ còn có ngọt ngào.
Ngày hôm qua cô nói là nhớ anh, cho nên hôm nay anh đến đây. Anh không quản cả đêm chạy xe đến đây chỉ bởi vì một câu nói của cô. Khóe mắt Tiêu Hữu chợt ẩm ướt, nhanh chóng cứ thế khóc lên, cánh tay mảnh khảnh vóng tới ôm chặt lấy eo Giản Chiến Nam không muốn buông.
Giản Chiến Nam hôn lên khóe mắt cô, hấp lấy hai hàng nước mắt mằn mặn nhưng cũng chất chứa ngọt ngào. Đáy lòng anh chợt rung động một nhịp, hơi thở gấp gáp, đôi môi mỏng lại rơi trên môi Tiêu Hữu, day dưa trên môi cô nhẹ giọng nỉ non “Mạc Mạc…”
Đang lúc Tiêu Hữu trầm mê trong nụ hôn của Giản Chiến Nam thì từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân, hình như là mẹ cô đang cùng ba nói chuyện. Tiêu Hữu đang mê muội ngay lập tức thanh tỉnh. Nếu như ba mẹ cô nhìn thấy Giản Chiến Nam ở đây thì cô chết chắc.
Cô vội vàng đẩy Giản Chiến Nam ra, né tránh nụ hôn của anh. Giản Chiến Nam hơi thở hổn hển lưu luyến buông lỏng cô, trong mắt chỉ toàn là dục vọng. Tiêu Hữu đỏ cả mặt, níu lấy cánh tay Giản Chiến Nam hốt hoảng chạy vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì chột dạ.
…
Cửa bên ngoài đẩy ra, Lăng Nguyệt Hồng, Lăng Việt Nhiên cùng với ba Tiêu Hữu lần lượt đi vào nhà. Mẹ cô nói to “Em đi xem nha đầu kia thức dậy chưa” Nói xong chân cũng hướng phòng cô mà đi. Lúc bà đang chuẩn bị mở cửa thì Tiêu Hữu vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại có chút hốt hoảng “Mẹ, cả nhà đã ăn sáng rồi sao?”
Lăng Nguyệt Hồng đưa tay rờ lên trán cô “Có bị sốt không? Sao mặt con lại đỏ lên như thế?”
A? Trời đất! Mặt Tiêu Hữu lại càng đỏ hơn nữa, vội vã lắc đầu “Không có, không có, có thể là do nằm ở trong chăn lâu quá đấy mà. Một lát còn phải đi ra ngoài, con đi rửa mặt đây”
“Thôi. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi. Con mau mau rửa mặt rồi còn ra ngoài ăn sáng. Để mẹ đi hâm nóng lại đồ ăn cho con”
A? Không đi ra ngoài nữa? Vậy Giản Chiến Nam ở trong phòng thì làm sao bây giờ? Sửng sốt một chút, cô vội nói “Được ạ, con đi ngay đây”
Tiêu Hữu nói xong lại vào trong phòng của mình, đóng cửa, khóa lại. Cô còn chưa kịp thả lỏng tâm tình thì cả người đã bị Giản Chiến Nam ôm thật chặt trong ngực. Cô nhìn mặt Giản Chiến Nam thì chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt không vui nữa. Anh tức giận.
Giản Chiến Nam tăng thêm lực ở cánh tay đang ôm lấy eo Tiêu Hữu, mặt thâm trầm, lạnh giọng hỏi “Anh không thể ra mặt gặp ba mẹ em sao?”
Tiêu Hữu ôm lại eo Giản Chiến Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ngực anh, nhẹ giọng làm nũng “Không có, không phải đâu. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Em vẫn chưa có nói cho ba mẹ biết chuyện hai chúng mình. Chờ đến khi em tốt nghiệp có được không?”
Tiêu Hữu không muốn nói cho Giản Chiến Nam biết chuyện ba mẹ cô kịch liệt phản đối bọn họ ở chung một chỗ, chỉ bảo là ba mẹ không muốn cho cô yêu sớm. Cô cũng không dám nói cho ba mẹ biết cô đang kết giao với Giản Chiến Nam. Chỉ hy vọng đợi đến lúc tốt nghiệp, thi lên đại học rồi đi làm, lúc ấy ba mẹ sẽ không lo lắng chuyện cô bỏ bê học hành, nếu như có các vấn đề khác phát sinh thì sẽ từ từ giải quyết.
Giản Chiến Nam nhìn Tiêu Hữu, trong lòng là một đống cảm giác chán nản. Hắn – Giản Chiến Nam chưa từng uất ức yêu đương vụng trộm như thế này bao giờ. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng sợ hãi của cô thì cũng đành phải thỏa hiệp, vỗ vỗ lưng của cô “Được rồi, nhanh đi rửa mặt đi”
“Tuân lệnh” Tiêu Hữu vội vàng gật đầu, cầm lấy quần áo để thay, chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh. Cô rửa mặt đánh răng và thay quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc bước ra ngoài, Giản Chiến Nam vẫn đang nằm an tĩnh trên giường, mắt lạnh nhìn cô, điệu bộ thản nhiên, chẳng hề lo lắng chuyện gì sẽ phát sinh nếu như bị phát hiện.
Tiêu Hữu đi tới giường, thấp giọng nói “Một lát em sẽ đưa ba mẹ ra ngoài, anh nhân cơ hội đó đi ra, biết không?” Điệu bộ của cô cứ như là đang đi do thám không bằng.
“Ừ hử” Giản Chiến Nam lạnh lùng dùng giọng mũi trả lời cô.
“Mạc Mạc, tiểu nha đầu lề mề, loay hoay cái gì mà lâu thế? Bữa sáng sắp biến thành cơm trưa rồi… Cái gì, lại còn khóa trái cửa nữa. Mạc Mạc! Con đang làm cái gì bên trong thế…?” Bên ngoài truyền đến thanh âm của mẹ cô, nằm cửa cũng chuyển động không ngừng. Tiêu Hữu hoảng hốt muốn đi ra ngoài thì eo lại bị Giản Chiến Nam ôm lấy, miệng anh áp chặt lên môi cô thật mạnh mẽ cũng thật nhanh chóng.