Yêu Lại Từ Đầu 2

chương 224

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không nghĩ là Cố Tư lại có mặt ở đây, ông cụ Tùy đi vào đầu tiên, sau đó ngây người.

Theo sau là ông Tùy và Tùy Mị, thậm chí Trì Chúc, đều lần lượt lộ ra những biểu cảm giống nhau.

Cố Tư ngược lại rất vui, giơ tay chào: “Helo, chào mọi người.”

Cô đoán những người này vẫn còn chưa đi, quả nhiên là như vậy.

Phản ứng Tùy Mị vẫn nhanh, chỉ là sững sờ rồi mỉm cười, đầu tiên nhìn Cố Tư, rồi lại nhìn Trì Uyên: “Đã đến trưa rồi, hợp đồng bên này đã kí xong, muốn hỏi anh, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Trì Uyên đứng dậy, anh nhìn Trì Chúc.

Trì Chúc gật đầu: “được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, xem ra thật đúng lúc, tiểu Tư trùng hợp qua đây, vậy cả nhà cùng nhau đi, lần trước ăn cơm, Tiểu Tư không đi, lần này đúng lúc rồi.”

Cố Tư cũng không chối từ, cười đồng ý: “Vâng.”

Trì Uyên đi qua, nhìn Cố Tư: “Vậy cùng nhau đi.”

Ánh mắt Tùy Mị liếc nhìn hai người một cái, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.

Trì Uyên thu dọn một chút, cùng Cố Tư và những người kia đi ra ngoài.

Sau khi vào thang máy, Trì Uyên và Cố Tư đi đến đứng ở cuối cùng.

Trì Chúc và ông cụ Tùy đứng ở ngưỡng cửa hàn huyên, đề cập đến chuyện hợp tác.

Cố Tư là nghe không hiểu, cô sát lại gần Trì Uyên, thấp giọng nói: “Anh buổi sáng khi nào đi ra ngoài vậy, em mệt quá, cũng không chú ý.”

Vốn dĩ chuyện tối hôm qua, Cố Tư vẫn còn hơi khó xử.

Hai người đã ly hôn, trước đây thực sự đã xảy ra vài lần.

Những cũng không thể tránh khỏi một số yếu tố bên ngoài.

Nhưng đêm hôm qua, đó là thật sự, cả hai người đều tỉnh táo, trong lòng rất rõ ràng.

Vì thế trong lòng Cố Tư vẫn còn hơi khó xử, không biết nên biểu hiện như thế nào đối với Trì Uyên.

Nhưng bây giờ tốt rồi, Tùy Mị ở bên cạnh, cô không còn quan tâm đến khó xử hay không khó xử, cô bây giờ là muốn Tùy Mị khó xử.

Mặc dù Cố Tư nhỏ giọng, nhưng Tùy Mị lại đứng bên kia Trì Uyên, Trì Uyên nghe thấy, đương nhiên Tùy Mị cũng nghe.

Trì Uyên hơi nghiêng người, đối diện với Cố Tư, khi nhìn xuống liền nhìn thấy những dấu vết trên cổ Cố Tư.

Nói thật, đêm qua anh quả thực cố ý.

Anh nhìn chằm chằm cổ Cố Tư, ngay lập tức liền nghĩ đến những chuyện trên giường hôm qua.

Hôm qua quá tỉnh táo, lại bật đền, tất cả chi tiết, anh đều nhớ rõ.

Trì Uyên bĩu môi, giọng càng hạ thấp: “Lúc sáng anh có xem qua vết thương của em, em một chút cũng không phát hiện.”

Cố Tư cười ngốc nghếch: “Vậy là anh buổi sáng băng lại cho em?”

Trì Uyên “ừ” một tiếng.

Thang máy xuống lầu mở cửa, Tùy Mị thẳng lưng đi theo người phía trước cùng nhau đi xuống.

Cố Tư cười nhìn theo bóng lưng Tùy Mị, cảm thấy không thoải mái.

Ra ngoài lên xe, Cố Tư cũng không hỏi đi nơi nào.

.

ngôn tình sủng

Tùy Mị không đi cùng xe Cố Tư Trì Uyên, cô cũng không diễn nữa.

Cô dựa vào ghế, mệt mỏi muốn ngủ.

Thật sự cô một chút cũng không đói, vừa mới ăn xong, cô liền tới đây, chỉ là để làm cho một số người không thể ăn bữa ăn này.

Nếu lần này bà Trì cũng có mặt, vậy thì càng tốt.

Đã một thời gian dài rồi chưa gặp bà, Cố Tự thật sự có chút nhớ.

Xe đi một hồi, đi đến khách sạn năm sao.

Cố Tư đợi xe dừng lại, mơi mở mắt ra.

Cô từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài,im lặng cười.

Hôm nay là ngày hai nhà kí hợp đồng, đương nhiên là phải chú trọng đến hình thức, ăn cơm đương nhiên phải chọn nơi tốt.

Giống như việc cô và Trì Uyên ly hôn, sự kiện trọng đây, đương nhiên cũng phải chú trọng.

Nhớ lúc đó, hai người đã ăn bữa cơm chia tay tại nơi này.

Duyên phận này, thần kì không thể nói.

Trì Uyên ngược lại không phản ứng, xuống xe trực tiếp dẫn Cố Tư đi vào.

Phục vụ dẫn họ tới phòng riêng.

Cố Tư vươn vai đi vào, thái độ tùy ý: “Ôi chao, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, Trì Uyên, lần trước chúng ta là tới đây, anh còn nhớ không.”

Trì Uyên không nặng không nhẹ nhìn Cố Tư, không biết cô đề cập đến chuyện này làm gì.

Cố Tư là nói một chút, sợ là Trì Uyên đã quên chuyện quan trọng như vậy rồi.

Vẻ mặt những người nhà họ Tùy rất nghiêm túc, mỗi người tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.

Trì Uyên ngồi kề bên Trì Chúc, Cố Tư liền ngồi bên cạnh anh.

Tùy Mị ngồi bên cạnh ông Tùy, đối mặt với Cố Tư, hai người ngước đầu liền nhìn thấy nhau.

Chỗ ngồi này hơi giống với trong phòng ăn nhà họ Trì.

Lúc gọi món, Trì Uyên đưa menu qua, nói là ưu tiên các cô gái.

Ưu tiên hay không ưu tiên, Cố Tư cũng không quan tâm, dù sao cô cũng mới ăn xong, bây giờ một chút cũng không đói.

Cố Tư cầm menu, không biết chọn món gì.

Trì Uyên bên cạnh nhìn, cầm lấy menu, anh gần như biết tình huống của Cố Tư, vì thế liền nói: “Để anh, anh biết em thích món nào.”

Ánh mắt Tùy Mị từ menu chuyển qua, nhìn chằm chằm Trì Uyên.

Ông Tùy bên cạnh ho một tiếng: “Mị Mị, muốn ăn gì?”

Tùy Mị trong chốc lát hoàn hồn, nhanh chóng rũ mắt xuống: “Con xem một chút, những món này con cũng khá thích.”

“Thích thì gọi, thích hết thì gọi hết.” Giọng điệu ông Tùy rất thoải mái.

Tùy Mị ngước đầu nhìn ông, gật đầu: “Vâng.”

Cố Tư bên cạnh nhíu mày, cười cũng không cười, hai cha con này, đang chơi đồ thách đố à, nghĩ cô nghe không hiểu sao?

Menu chuyển một vòng, dường như mỗi người đều chọn, sau đó phục vụ đi ra.

Ông cụ Tùy nhìn chằm chằm Cố Tư nửa ngày.

Thực sự Cố Tư có nhận ra, ánh mắt ông già này sắc bén như vậy, cô muốn không biết, trừ khi cô bị mù.

Chỉ là Cố Tư không để ý ông ta, chỉ quay đầu nói chuyện với Trì Uyên về việc mở cửa hàng của mình.

Mấy ngày nay có thể xác nhận bản vẻ trang trí, sắp tới cuối tháng, hợp đồng thuê nhà liền có hiệu lực.

Hôm qua Mạnh Sướng cũng gởi tin nhắn cho cô, nói rằng mấy ngày hôm nay món tráng miệng sẽ được xử lí, để cô ấy đưa nhân viên xây dựng qua xem.

Những người nhân viên xây dựng này, Cố Tư vẫn định tìm Tử Thư giúp đỡ.

Dựa vào cây to hóng mát.

Có Tử Thư, hoặc nói chính xác, có Trì Uyên, cô mới không sợ bị lỗ.

Sau khi bên này Trì Uyên cùng Cố Tư nói vài câu, ông cụ Tùy bên kia liền mở miệng: “Tôi nghe nói Cố tiểu thư cùng A Uyên đang sống bên ngoài, không sống bên nhà tổ.”

Cố Tư ngước đầu nhìn ông cụ Tùy, “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, nhà tổ bên kia cách xa công ty, Trì Uyên thường có xã giao, cháu không muốn anh ấy quá vất vả.”

Cách nói này, Cố Tư từ sớm đã nghĩ ra.

Ông cụ cười: “Như vậy sao, nhưng tôi thấy những người khác nhà họ Trì…..”

Ông cụ Trì vẫn chưa nói xong, Cố Tư lập tức mở miệng: “Những người khác nhà họ Trì, cháu không quan tâm, cháu chỉ đau lòng cho chồng con, những người khác sẵn sàng đi sớm về tối, sẵn sàng mỗi ngày đi qua đi lại, đó là quyền tự do của bọn họ, cháu không đồng ý Trì Uyên mỗi ngày mệt như thế, muốn sống trong thành phố, cũng giống như tự do của cháu.”

Về nội dung lời nói này của Cố Tư, thực sự không được khách sáo lắm, nhưng may mắn là giọng điệu cô tốt, biểu cảm tốt, luôn luôn mỉm cười.

Ngoài ra người này đẹp, nhìn khôn khéo.

Vì vậy loạt lời nói được nói ra, ngược lại không biểu hiện ra sự bất lịch sự nào.

Ông cụ Trì dùng bữa, hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn Cố Tư trở nên lạnh lùng hơn.

Chưa có người nào, dám ngắt lời ông.

Quả nhiên con nhóc quê mùa này, không được giáo dục tốt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio