Cô và Thẩm Bẫn đi về phía thang máy.
Anh ta ấn số thang máy trước.
Cổ Tư mỉm cười, tùy tiện ấn số trên anh ta hai tầng.
Khi thang máy đi lên, Thẩm Bán hỏi Cổ Tư định ở đây bao lâu.
Cổ Tư suy nghĩ một lát lại nói dối, “Tôi cũng sắp đi rồi.
Bạn tôi hẹn tôi tới chỗ khác.”
Thẩm Bán có hơi tiếc nuối, “Nhanh vậy à?”
Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Không sao, sau này chúng ta có thể thường xuyên liên hệ.
Thang máy dừng lại ở tầng của Thẩm Bân.
Khi anh ta ra ngoài, Cổ Tư vẫy tay chào.
Chờ thang máy đóng lại, cô ấn số tầng trên.
Cô dựa người vào trong thang máy và thở dài.
Cười với một người lạ đúng là cực hình.
Thật ra cô đã cười không nổi rồi.
Chờ thang máy mở ra, Cổ Tư quay về phòng mình.
Cô ném điện thoại lên giường và vội vàng đi tắm.
Cả người dính nhớp, rất khó chịu.
Khi tắm, Cổ Tư cúi đầu nhìn hông của mình, hai bên có vài vết máu bám.
Ban nãy, thằng nhóc Trì Uyên này thật sự không nương tay.
Cô rất mệt, tắm nhanh rồi thay quần áo đi ra.
Cô vốn chỉ ăn ít trái cây trước khi đi.
Vừa rồi hoạt động tổn thể lực một trận, chắc trong bụng bây giờ cũng rỗng rồi.
Cố Tư gọi phục vụ phòng tới, đặt rất nhiều đồ ăn.
Kết quả cô chờ rất lâu vẫn không thấy đồ mình gọi được mang lên.
Cổ Tư lăn từ trên giường dậy.
Đi ra ngoài.
Hàng lang bên này rất vắng vẻ, không thấy có nhân viên phục vụ.
Cô đi về phía thang máy, muốn xem thử đồ ăn có được đưa lên ngay không?
Kết quả khi cô đi tới thang máy bên kia thì cửa thang máy mở ra, nhưng người bước ra không phải là người giao thức ăn.
Cố Tư sửng sốt, “Sao lại là các anh?”
Trì Uyên không nói gì, chỉ liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía phòng mình.
Tử Thư đứng ở cửa thang máy, “Chúng tôi cũng ở tầng này”
Cổ Tư đờ ra trong giây lát rồi cười.
Đúng rồi, Tử Thư có thể đặt chỗ cho cô và Trì Uyên ngồi sát nhau, giờ thuê phòng cùng một tầng thật sự không tính là gì cả.
Cổ Tư gật đầu, “Được rồi.”
Cô quay đầu, nhìn theo bóng lưng của Trì Uyên.
Phòng Trì Uyên đi vào không gần phòng mình, ở giữa còn cách mấy phòng.
Tử Thư vẫn đứng yên nhìn Cố Tư, “Ngày mai cô có hoạt động à? Đi cùng người đàn ông kia sao?”
Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng, sao vậy?”
Tử Thư nhếch mép, “Cô gái à, cô to gan thật đấy! Cô chỉ mới quen người đàn ông đó mà lại dám ra ngoài chơi với anh ta à?”
Cổ Tư cũng cười, “Không ra ngoài chơi thì vĩnh viễn chỉ là mới quen.
Tử Thư nhìn Cố Tư một lúc lâu.
Dường như không biết phải làm sao.
Anh ta hạ giọng nói, “Cô nói thật với tôi đi, cô thật sự không có ý gì với chồng cũ à? Có lẽ cô cố gắng thêm một chút.”
Cổ Tư cười “Ha ha, ngắt lời Tử Thư, “Anh nghĩ gì thế, thật là “
Cô xoay người đi về phía phòng mình.
Nhưng trên mặt đã chẳng còn cười nữa.
Vẻ mặt cô lạnh lùng.
Sao cứ muốn cô phải cố gắng hơn? Lúc trước cô cố gắng còn chưa đủ sao?
Dựa vào đâu mà cứ bắt cô phải cố gắng.
Cô phải quỳ liếm Trì Uyên mãi à?
Thật buồn cười.
Cố Tư quay về phòng và đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa.
Cô cảm thấy trong lòng buồn bực, khó chịu.
Nhưng cô vừa tức giận thì lại nhớ tới một chuyện quan trọng.
Bây giờ không phải là thời kỳ an toàn của cô.
Vừa rồi Trì Uyên giày vò cô một trận, cũng không dùng các biện pháp phòng ngừa.
Cố Tư nhắm mắt lại.
Mẹ kiếp.
Mình còn phải uống thuốc.
Hại sức khỏe như vậy.
Rốt cuộc là cô trêu ai ghẹo ai hả?
Một lát sau phục vụ phòng mới tới.
Lúc Cố Tư ngồi xuống ăn cơm, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Cô gọi điện thoại cho Tử Thư.
Anh ta nghe máy rất nhanh, “Sao vậy?”
Cố Tư hỏi trước một câu, “Anh đang ở trong phòng mình đúng không?”
Tử Thư im lặng một lát mới nói, “Ừ, đúng.
Sao vậy?”
Cố Tư thở hắt ra một hơi, “Anh đi mua thuốc ngừa thai giúp tôi.
Mấy ngày này, tôi không an toàn.”
Tử Thư chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh rồi “Ừ” một tiếng, “Thuốc ngừa thai à?”
Cố Tư ở bên kia không hay biết gì, “Anh đi đi, làm ra mạng người thì không tốt đâu.”
- ---------------------------.