*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả thực Cổ Tư đói rồi, vừa nãy ở nhà kia, cô chỉ uống một ngụm nước, còn chút điểm tâm đó cô không hề ăn.
Ngồi xuống ghế, cô cũng chẳng muốn nhìn bà Trì hay Tùy Mị gì.
Cô muốn lấp đầy cái bụng của cô trước.
Trì Uyên diễn kịch nên diễn cho tới, cứ cách một lúc lại gắp thức ăn cho Cố Tư.
Còn sáp đến thấp giọng nói, “Em ăn chậm một chút, lát nữa dạ dày lại khó chịu Đúng lúc bà cụ ngẩng đầu nhìn sang, “A Tư, bà hẹn bác sĩ giúp con rồi, đợi A Uyên nghỉ phép rồi bảo nó đưa con đi khám, bệnh dạ dày phải chữa sớm.
Cổ Tư ngẩng đầu nhìn bà cụ.
Vốn dĩ cô tưởng lần trước bà cụ chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện này thôi.
Không ngờ bà cụ lại hành động nhanh như vậy.Trì Uyên ở bên cạnh tiếp lời, “Vâng, con biết rồi.”
Tùy Mị ngẩng đầu nhìn Cổ Tư rồi lại nhìn Trì Uyên, sau đó vẻ mặt cô ta nghiêm lại.
Trong tất cả mọi người ở đây cũng bao gồm cả Trì Uyên.
Trì Uyên nhìn thứ bên miệng, sau đó nhìn Cổ Tư.
Cổ Tư cũng đang nhìn anh với ánh mắt rất vô tội.
Nhưng phía sau ánh mắt vô tội này đều là vẻ đắc ý sau khi mưu kế thành công.
Trì Uyên há miệng ăn thịt trên đũa.
Cổ Tư rất hài lòng, còn đưa tay lau vết dầu không hề tồn tại trên khóe miệng anh, “Bây giờ chồng em trở nên vô cùng ấm áp rồi, tốt thật”
Trì Uyên tỉnh bơ gắp một miếng thịt, anh cắn phần mỡ đi rồi đưa phần còn lại đến bên miệng Cố Tư, “Nên làm mà, nào, ăn đi.”Động tác của Cổ Tư khựng lại, cô chớp mắt, nhưng vẫn há miệng ăn thịt.
Hai người nhai vài cái rồi vội nuốt xuống.
Có qua có lại, xem như hòa rồi.
Nhưng vẻ mặt của bà Trì và Tùy Mị ở đối diện, đáng để suy ngẫm.
Bà Trì tức giận trông mặt dài hơn bình thường, bà ta cũng chẳng có tâm tư nói chuyện nữa mà cúi đầu ăn cơm.
Tùy Mị mím môi, sắc mặt hơi khó chịu, ăn được hai miếng thì không kìm được ngẩng đầu nhìn Trì Uyên.
Lúc Trì Uyên ăn cơm, hầu như anh chẳng có biểu cảm gì.
Nhưng vừa rồi, dường như Tùy Mị thấy anh cười.
Nụ cười này khác với nụ cười trước đó lúc anh ngồi trên sofa nhìn Cổ Tư.
Nụ cười vừa rồi trồng tự nhiên và khônggò bó hơn.
Tùy Mị hít thở sâu để mình bình tĩnh lại.
Thời gian ăn bữa cơm này không dài.
Bà cụ buông đũa, mọi người cũng buông đũa.
Mọi người lại đến sofa ngồi một lát.
Bên ngoài trời đã tối, Tùy Mị cũng đứng lên chào tạm biệt.
Bà Trì vội đứng lên, “A Uyên, con đưa Tùy Mị về đi, muộn thế này rồi.
Bà cụ nhìn bà Trì một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Bà Trì hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn Trì Uyên.
Đã nói thế rồi, tất nhiên Trì Uyên cũng không thể từ chối.
Anh đáp ‘vâng.
Tùy Mị cười với Trì Uyên, sau đó hai người đi ra ngoài Cố Tư đứng lên, sờ bụng nói: “Ăn no quả, con đi nghỉ đây.”
Cô đi lên đến đầu cầu thang tầng hai thì dừng lại Quả nhiên, ngay sau đó dưới tầng truyền đến giọng của bà cụ, “Con không:có thứ gọi là não à.”
Bình thường bà cụ sẽ không nói những lời như vậy.
Bà cụ luôn sống rất quy tác.
Cho dù không vui cũng sẽ không nói những lời cay nghiệt thế này.
Rõ ràng bà Trì sửng sốt, “Mẹ, sao vậy ậ?
Trong giọng bà cụ đều là bất lực, “Bây giờ con còn âm thầm giúp Tùy Mị, con sợ chuyện của A Uyên và Cố Tư không bị lộ nên vạch áo cho người xem lưng có phải không?”
Bà Trì nhỏ giọng nói ‘con không cớ.
Sau đó nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Con thích Tùy Mị, mẹ Xem con bé tốt hơn Cố Tư biết bao nhiêu, vừa rồi mẹ cũng thấy ở trên bàn ăn cơm Cố Tư khiến người ta buồn nôn thế nào mà.”
Giọng bà cụ hờ hững, “Cũng đâu phải bảo con ăn, con buồn nôn gì chứ.
Hai vợ chồng người ta muốn thế, con xen vào làm gì”
Cố Tư hơi hài lòng với thái độ của bà cụ, cô cười tít mát quay về phòng.
- ---------------------------.