*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên trở về nhà liền giục Cố Tư đi lên lầu nghỉ ngơi.
Còn anh lao ngay vào bếp bắt đầu nấu ăn.
Cố Tư đứng ở cửa phòng nhin Trì Uyên đang loay hoay tất bật trong bếp, cũng không chối bản thân được là trong lòng có chút rung động.
Anh lặn lội chạy tới đây, trong lòng Cố Tư kỳ thật đang rất dao động.
Cố Tư biết nơi này xa xôi hẻo lánh, nhất định Trì Uyên phải khó khăn lắm mới có thể tự mình tìm ra đường đến nơi này.Mặt trời đã lặn, đây đó các nhà đều đang nhóm lửa nấu cơm.
Cố Tư nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
Người trong thôn đều có một khu vườn nhỏ với đủ loại rau do chính mình trồng.
Cố Tư đến một nhà khác để hỏi xin một chút.
Họ lập tức niềm nở hái cho cô một mớ rau đem về.
Rau xanh ở nông thôn chính là thứ không đáng giá tiền, nên cũng không ai khó khăn khi cho đi cả.
Cố Tư lấy rau về, Trì Uyên liền tự động ra giếng trong sân rửa rau.
Nhìn cũng ra dáng nội trợ lắm.
Cố Tư lại đi đến quầy tạp hóa, ở đây cô có thể mua gạo.
Cô cân một ít mua về, bảo Trì Uyên bước sang một bên, cô bắt đầu tự mình nấu cơm xào rau.
Cố Tư cố nén cơn buồn nôn của mình trước mùi khói dầu, cô nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.
Trì Uyên từ phía sau đi tới, ôm lấy cô, "Hai ngày nay em không ở đó, anh rất nhớ em."
Động tác của Cố Tư đột ngột dừng lại, cô cũng không giãy dụa, chỉ là nói, "Trì Uyên, bởi vì anh không chiếm được nên mới không muốn buông tay sao?"
Cố Tư ngồi trên ghế, "Trước đây nhà em nghèo, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được cái gì Mỗi lần nghe nói có người nào có món gì ngon bọn em sẽ tụ tập với nhau lại rồi đi đến trong sân nhà người ta đứng đó.
Thực ra cũng không phải là muốn ăn, chỉ là muốn đi nhìn xem.
Xem họ ăn thôi cũng thấy vui rồi."
Trì Uyên chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, không biết phải khó khăn đến mức nào mới làm cho mấy đứa trẻ muốn đi xem người khác ăn cái gì.
Cố Tư bật cười sau khi nghĩ đến đây, "Em nói cái này làm gì chứ, nói ra anh cũng không hiểu.
Những người có tiền như anh ấy à, sẽ không bao giờ hiểu được bọn em đã có một cuộc sống khó khăn như thế nào."
Trì Uyên gật đầu, "Đúng là anh không hiểu lắm cho nên anh mới muốn biết.
Anh muốn hiểu em càng nhiều càng tốt.
Anh muốn biết những ngày anh chưa xuất hiện trong cuộc sống của em, em đã trải qua những chuyện gì."
Cố Tư bật cười, cười có chút bất đắc dĩ, "Trì Uyên, anh thực sự đã thay đổi."
"Đúng vậy” Trì Uyên vội vàng mở miệng nói, Đúng là anh đã thay đổi.
Em luôn cho rằng anh làm mọi chuyện là có mục đích, nhưng thật ra anh không hề có mục đích nào cả."
Cố Tư giơ một tay sờ bụng, "Được rồi, ăn cơm thôi." !Sau bữa tối, Cố Tư đến dọn dẹp giường của ông cụ Cố một chút định để cho bản thân nằm, bảo Trì Uyên đi ngủ ở giường của cô.
Cái giường mà người chết đã ngủ, cô sợ Trì Uyên sẽ không thích.
Ai ngờ Trì Uyên ngăn cô lại, "Không cần bày vẽ như vậy, để anh ngủ đây là được rồi."
Anh còn cảm thán một câu: "Đó là ông nội của em, cũng là ông nội của anh.
Anh không sợ."
Cố Tư cũng liền không nói thêm cái gì.
Hai cái phòng đóng cửa lại thì cũng không thể nhìn thấy nhau nữa.
Cố Tư nằm trằn trọc một lúc rồi cũng lăn ra ngủ.
Trì Uyên lại có chút không ngủ được.
Giường này nằm không thoải mái, quá cứng,hơn nữa còn có mùi ẩm mốc.
Đợi một lúc sau anh liền đứng dậy, mò mẫm đi qua chỗ Cố Tư đang nằm ngủ.
Cố Tư co người lại bên giường, ngủ một cách yên bình.
Trì Uyên đứng ở cửa nhìn cô ngủ.
Cố Tư hơi gầy, co lại một góc như vậy, chỉ nhìn thấy một cục nho nhỏ..
Trái tim Trì Uyên càng ngày càng mềm mại.
Nếu anh không đi theo qua đây lần này, cô gái này định sẽ sống như thế nào đây.
Trong nhà cái gì cũng không có.
Chỉ nghĩ đến vậy thôi anh đã cảm thấy lo lắng rồi.
Trì Uyên còn đứng nhìn một lúc trước khi quay trở lại chỗ của mình.
Giường Cố Tư nằm là giường đơn, nếu không anh nhất định sẽ da mặt dày mà chạy lại đây ngủ cùng Cô rồi.
Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc lâu.
Cố Tư alo vài lần, cô ấy mới đáp lại.
Giọng nói của cô ấy nghe giống như đang cố ý vui vẻ, "Thật vậy à.
Vậy Trì Uyên cũng thật sự rất đáng tin cậy đấy chứ.
Vậy mà anh ấy từ xa như vậy đuổi theo qua được luôn.
Tiểu Tư, chị cũng đừng để lỡ một người tốt như vậy, anh ấy đối với chị thật là tốt."
Cố Tư đương nhiên biết rằng Trì Uyên rất tốt với cô.
Nhưng cũng không thể chỉ bởi vì họ hơi tốt với mình một chút thì liền quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Cô cũng không phải là người có lòng khoan dung, ngược lại, kỳ thật cô rất hẹp hòi.
.