*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên kia, Phương Tố đang ngồi trong xe hơi nhíu mày, một lúc sau dường như chịu không nổi, bà nói: “Hai đứa nói xem, cốc nước Tùy Mị chuẩn bị cho Tiểu Tư lúc nãy thật ra có thêm thứ gì sao?.
"
Cố Tư nghe vậy thì mỉm cười, "Chắc là có, nhưng con nghĩ nó không có vẻ gì là to tát.
Có thể chỉ là một thứ thuốc nhuận tràng thôi.
Con nghĩ Tùy Mị sẽ không ngốc như vậy.
Có thể làm chuyện gì đó ngay tại lúc đó."
Dù sao, nghĩ cẩn thận một chút có thể hoài nghi là cô ta.
Trì Uyên ừ một tiếng, "Con cũng nghĩ chỉ là chơi khăm gì đó thôi." Tùy Mị hôm nay tựa hồ rốt cuộc đang nghĩ thoáng hơn, tựa hồ sẽ không giở trò tàn nhẫn.
Phương Tố Á, "Tốt rồi."
Xe chầm chậm lái trở về ngôi nhà cũ.
Sau khi xuống xe, liền nhìn thấy Trì Chúc đứng ở bên kia hoa viên, gọi điện thoại.
Cố Tư đẩy cánh tay Phương Tố, "Qua đi, có lẽ là đang đợi cô đấy."
Sau đó, cô duỗi tay cẩn thận duỗi eo, "Ăn no xong muốn ngủ, buồn ngủ rồi."
Trì Uyên đi tới, đè tay cô xuống, cầm trong tay cô, "Đi thôi, chúng ta lên lầu ngủ."!Phương Tố nghĩ đến đây, đứng ngồi không yên.
Trì Chúc sau vài giây, quay đầu lại, nhìn thấy Phương Tố.
Phương Tố có chút ngượng ngùng, bất đắc dĩ cười nói.
Trì Chúc vội vàng nói vài câu, liền cúp điện thoại.
Ông chậm rãi đi tới, "Anh nghĩ còn lâu em mới quay lại."
Phương Tố hừ một tiếng, "Ăn tối cũng khá nhanh, Tiểu Tư cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, mọi người nhanh chóng trở về."
Trì Chúc cũng không có đi tòa nhà chính, cùng Phương Tố nói là đi dạo một vòng.
Thật ra, trong biệt thự này, hai người đã ở gần 30 năm, cũng không có gì xa lạ.
Bình thường, không có cái gọi là đi dạo nhàn nhã.
Nhưng bây giờ thân phận của hai người đã thay đổi, bầu không khí lúc này cũng tốt hơn một cách không thể giải thích được, Phương Tố không muốn cứ như vậy trở về phòng.
Vì vậy bà gật đầu, "Cũng được, vừa mới ăn xong, đi dạo cho tiêu thức ăn."
Hai người đi về phía sân sau.
Nếu đi theo con đường này, hai người họ sẽ đi qua nhà hai.
Khi hai người bước sang một bên, vừa vặn nhìn thấy Trì Cảnh đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Trì Chúc và Phương Tố đi qua, Trì Cảnh hơi kinh ngạc, liền gọi chú cả, bác cả.
Trì Chúc trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, Phương Tố có chút không thoải mái.
Câu này chú cả bác cả sự làm cho mặt bà nóng lên một chút.
Khi Tùy Mị về đến Tùy gia, thì ông cụ đã ở đó chờ cô.
Ông ngồi trên sô pha nhìn Tùy Mị, con không phải có hẹn đi ăn sao?"
“Cháu ăn rồi.” Tùy Mị đặt túi xuống, ngồi trên sô pha, duỗi người, “
Ông cụ Tùy nhìn cô, "Không phải con bảo là đã đặt đồ ăn ở nhà Nhật Bản sao?"
Tùy Mị nói: "Không ạ, con có hỏi Trì Uyên về chỗ đó.
Họ nói không muốn đến, cho nên vẫn dùng bữa tại chỗ đặt ban đầu."
Cô giả vờ nhìn ông lão, "Có chuyện gì sao ông? Con thấy ông cứ băn khoăn về vấn đề này."
Ông cụ như cũ nói không sao cả, chỉ là liền không nói gì thêm nữa.
Tùy Mị dựa vào sô pha, có chút buồn ngủ.
Ông cụ nhìn cô nói:” con cũng nên lên nghĩ ngơi đi, hôm nay con đã bận nhiều rồi."
Tùy Mị dạ rồi từ từ đứng lên.
Chỉ là lúc trước khi lên cầu thang, Tùy Tĩnh đã từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt không được tốt lắm, lúc bước vào liền ném cặp lên ghế sô pha.
Tùy Mị mím môi, côn vốn muốn tiến tới để dỗ dành nhưng nghe xong lời nói của Tùy Tĩnh liền dừng lại.
Tùy Tĩnh quả thực rất mệt, cô hiểu quá rõ, còn mệt hơn cả cô.
Người lớn vẫn có thể có chút không gian cho mình, còn thời gian cho bản thân của Tùy Tĩnh thật sự quá eo hẹp.
Ông cụ nhìn chằm chằm, ngày thường tính tình của ông cũng không phải quá tốt nhưng chung quy vẫn khá ôn hòa, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, vậy mà lại giơ tay tát cho đứa cháu trai một cái và la lên, "Lại nói nhảm."
Tùy Tĩnh nghiêng đầu khi bị ông tát, Tùy Mị sửng sốt, vội vàng chạy tới, "Ông ơi, ông làm sao vậy."
.