Lúc hoàng hôn, Vưu thiếu gia thấp thỏm lái chiếc Ferrari đời mới nhất ra khỏi dinh thự, bảo là muốn thử nghiệm tính năng của chiếc xe mới, nhưng Chu Á Luân không hề thấy Vưu Liên Thành hứng thú với việc thử xe chút nào. Khi chạy đến khu Tottenham, Vưu Liên Thành bỗng buột miệng thốt ra một câu: Lâm Mộ Mai ở gần đây, có muốn đến xem nhà cô ấy rốt cuộc là cái nơi quỷ quái nào không?
Kết quả là họ bị ý tưởng đó xui khiến, mang đến không ít phiền toái. Đầu tiên là phải gọi cho tài xế Vưu gia hỏi địa chỉ, sau đó phải nhờ thiết bị dẫn đường trong xe và cuối cùng là sử dụng luôn cả công cụ tìm kiếm Google, vất vả lắm mới đến được khu này.
Phố xá chật hẹp, họ loay hoay mãi mới tìm được chỗ đỗ xe, vừa mới dừng xe lại thì tự dưng xuất hiện hơn mười đứa con nít vây quanh.
Trong mắt đám trẻ kia, ai lái xe Ferrari đều siêu ngầu. Khi họ bị quấn lấy sắp sửa chóng mặt thì một cô bé hô to lên: "Vưu thiếu gia, là Vưu thiếu gia đấy, tuyệt quá đi mất, mình đã được gặp Vưu thiếu gia ngoài đời rồi", sau đó là chạy ào đến chỗ họ.
Cô bé Katy kia vừa tự giới thiệu bản thân vừa đưa họ đến nhà Lâm Mộ Mai. Phía trước là một căn nhà rất bình thường, không hề xập xệ như họ tưởng tượng. Có điều khi vừa đẩy cửa ra đã bắt gặp ngay cảnh Lâm Mộ Mai đang đùa giỡn với một tên con trai cao lớn nào đó trong bếp. Cô tạt nước anh ta, anh ta giơ muôi phòng thủ, cảnh tượng hệt như mấy đôi tình nhân đang chơi mấy trò trẻ con với nhau trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt vậy.
Chu Á Luân đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Vưu thiếu gia trở nên rét lạnh, còn Lâm Mộ Mai thì sau phút chốc bối rối đã xốc lại tinh thần, tiếp đãi mời họ ngồi trên sofa phòng khách, rót cà phê hòa tan mua ở siêu thị cho họ. Còn chàng trai đùa giỡn với Lâm Mộ Mai khi nãy thì thu dọn phòng bếp, trông có vẻ rất quen tay, vô cùng phù hợp với hình tượng người hàng xóm tốt bụng mà Lâm Mộ Mai đã nói.
"Liên Thành, sao hai người đến đây." Mộ Mai lấy bánh bích quy từ lò nướng để vào đĩa, rồi đặt trước mặt Vưu Liên Thành.
"Bọn tôi không thể đến đây sao? Trong nhà em có cất giấu bí mật gì không muốn cho bọn tôi biết à?" Ánh mắt Vưu Liên Thành châm biếm liếc về phía phòng bếp.
Mộ Mai không trả lời, chỉ cúi đầu gọt táo. Từ bé đến giờ thói quen thích ăn táo của Vưu Liên Thành vẫn không thay đổi, sau này dần dần cậu chỉ thích ăn táo do cô gọt thôi, theo như lời cậu nói thì táo Mộ Mai gọt mới giòn và ngọt nhất.
Triệu Cẩm Thư dọn dẹp phòng bếp xong đi đến trước mặt Vưu Liên Thành, nhìn Mộ Mai im thin thít, anh cất giọng giải vây: "Tôi và Mộ Mai là hàng xóm bảy năm rồi, lúc tôi mới dọn đến đây một tháng đã quen cô ấy." Trong lòng thầm thở dài chua chát, rồi anh lại nở nụ cười tự cho là thân thiện, "Tôi là con út trong nhà, có những bốn người chị, nên luôn muốn có một đứa em gái. Tôi chỉ coi Mộ Mai như em gái của mình thôi."
Mẹ Xuân luôn nhắc khéo với anh, khi chưa mãn hợp đồng Lâm Mộ Mai không thể yêu đương. Vì vậy hai năm trước, Triệu Cẩm Thư đã quyết định kéo dài thời gian học của mình, làm như vậy để khi Lâm Mộ Mai hết hạn hợp đồng, anh có thể đưa cô cùng về Bắc Kinh với mình, về nơi mà vừa nhắc đến đã khiến cô cười cong cong đôi mắt.
Có lẽ vì biểu cảm của anh khá thành thật, Vưu Liên Thành không chú ý đến Cẩm Thư nữa, bắt đầu đánh giá ngôi nhà bảy mươi mét vuông này. Tay cậu miết một đường lên chiếc bàn thủy tinh trước mặt, thấy ngón tay sạch sẽ, vẻ mặt mới dịu đi đôi chút.
"Mẹ nuôi em đâu?" Vưu Liên Thành thờ ơ hỏi, lấy khăn giấy lau ngón tay mình, "Trễ thế này sao bà không ở nhà?"
"Bà đi Manchester thăm bạn rồi." Mộ Mai đưa táo đã gọt xong cho Vưu Liên Thành.
Cậu nhìn nĩa xiên trái cây đặt gọn gàng trước mặt rồi cầm lên một cái, lúc vừa cắm vào miếng táo chợt nhớ đến gì đó, mày cau lại: "Nói vậy tối nay bà không về à?"
Mộ Mai gật đầu. Vưu Liên Thành bỏ nĩa xuống, không có hứng ăn nữa; càng nhìn gã hàng xóm đang lần lượt bỏ đồ vào tủ lạnh và bộ trang phục quái gở của Mộ Mai càng khiến cậu khó chịu.
Cậu đứng dậy, cầm chìa khóa xe, cau có liếc nhìn Mộ Mai: "Lâm Mộ Mai, xem lại người ngợm của em hiện giờ đi, giống như đám dân tị nạn vậy, mau thay bộ đồ theo tôi về."
Mộ Mai lúng túng cúi đầu nhìn chiếc quần lửng trên gối mình đang mặc. Thật ra cô thích mặc kiểu quần này hơn mấy cái váy kia nhiều, nó khiến cô năng động và còn tự do thoải mái nữa.
Triệu Cẩm Thư nhét chai sữa cuối cùng vào tủ lạnh, rồi đi đến trước mặt Mộ Mai, nắm lấy tay cô.
"Vưu...”. Triệu Cẩm Thư không biết nên gọi cậu ấm London này là gì, cuối cùng cố gượng, "Cậu Vưu, tôi thấy Mộ Mai mặc vậy rất ổn, tôi cho rằng cái từ hình dung "người ngợm" kia của cậu không thỏa đáng đâu."
"Không thỏa đáng?" Vưu Liên Thành nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm lấy nhau của họ, "Lâm Mộ Mai, có phải em cũng cảm thấy không thỏa đáng giống như gã hàng xóm của em, cũng chính là kẻ thường thích phá rối người khác bằng cách gọi điện thoại vào lúc nửa đêm đã nói hay không?"
Mộ Mai nhẹ giật tay mình khỏi tay Triệu Cẩm Thư, quay sang nhìn anh. Triệu Cẩm Thư luôn luôn ôn hòa vậy mà giờ đây lại đang nổi giận, cô thở hắt một hơi, đối mặt với Vưu Liên Thành: "Vưu thiếu gia, trong hợp đồng của chúng ta có ghi rõ, cậu không có quyền can thiệp vào mọi chuyện trong ngày nghỉ của tôi. Vì vậy tôi sẽ không thay bộ đồ này ra, hơn nữa tôi cũng rất thích trang phục bây giờ của mình, tôi không cho rằng tôi mặc như vậy là dở hơi."
"Lâm..." Vưu Liên Thành giận quá hóa cười, "Lâm Mộ Mai, cánh em cứng cáp rồi nhỉ. Em biết em vừa nói gì với tôi không?"
"Tôi biết." Mộ Mai lạnh lùng trả lời.
"Thật ra tôi cảm thấy Lâm Mộ Mai mặc như vậy cũng không tệ lắm, thân thiện giống cô em nhà bên vậy." Chu Á Luân cười hì hì, còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ nhà bên.
"Được, được, được, không tệ, ai cũng bảo không tệ thì không phải thay nữa." Vưu Liên Thành khẽ vỗ đầu mình, hiện giờ ngay cả cậu cũng không biết cảm xúc lạ kì này chui ra từ đâu nữa.
Lâm Mộ Mai đứng trong ngôi nhà đơn sơ, ăn mặc tềnh toàng, ánh mắc sắc bén quật cường khiến cậu thấy quá đỗi xa lạ, cô không còn biết điều và cũng không giảo hoạt quyến rũ như trước nữa.
Ngay lúc này Vưu Liên Thành chỉ muốn mang Lâm Mộ Mai về nhà mình thôi, thậm chí cậu còn tin chắc rằng chỉ cần đưa Lâm Mộ Mai cách xa nơi này thì cô sẽ trở lại là Lâm Mộ Mai mà mình quen thuộc kia.
"Vậy Lâm Mộ Mai..." Vưu Liên Thành chìa tay ra với cô, "Bây giờ em lập tức theo tôi về nhà."
"Về nhà?" Đây quả thật là một từ vô cùng ấm áp nhưng đáng tiếc dinh thự họ Vưu mãi mãi không thể trở thành nhà của Lâm Mộ Mai, cô lùi lại vài bước.
Vưu Liên Thành chờ hồi lâu không nắm được tay Lâm Mộ Mai liền cau mày lại.
Mộ Mai lắc đầu: "Liên Thành, trên hợp đồng của chúng ta có một mục, cậu không có quyền can thiệp vào bất cứ thời gian nào trong ngày nghỉ của tôi. Vì vậy hiện tại tôi không muốn trở về với cậu. Còn nữa, mười phút sau tôi và Cẩm Thư phải đi tham gia một buổi tiệc, sợ rằng không có thời gian tiếp cậu nữa."
Mộ Mai nghiêng người, tỏ ý tiễn khách.
Trong buổi tối lạ lùng này, Vưu Liên Thành cũng không hiểu mình bị sao nữa. Đầu tiên cậu nổi hứng muốn đi gặp hầu học của mình, tiếp theo là trong mười mấy phút ngắn ngủi vừa qua, hầu học của cậu lại khiến cậu giận đến điên người. Cậu muốn cưỡng ép mang cô đi, thậm chí còn muốn trừng phạt cô bằng cách quái lạ là hôn cô cho đến khi cô xuống nước mới thôi.
Tiến lên mấy bước, Vưu Liên Thành cưỡng chế kéo tay Mộ Mai, song Triệu Cẩm Thư cũng không thể nào để Vưu Liên Thành đối xử với Lâm Mộ Mai yêu quý của mình như vậy.
Thế là Chu Á Luân đã chứng kiến được một màn đặc sắc. Ngay thời khắc Vưu Liên Thành kéo tay Lâm Mộ Mai, Triệu Cẩm Thư cũng túm lấy tay Vưu Liên Thành. Trong lòng anh ta thầm cười thích thú, không ngờ Lâm Mộ Mai có thể tái diễn được cái cảnh sến rện trong phim tình cảm ra ngoài đời thực, hay thật đấy.
"Tiệc á? Tiểu thư Tess, hình như cô quên rằng trong hợp đồng có ghi rõ, trong lúc cô làm hầu học cho tôi không được phép lằng nhằng với tên khác thì phải." Vưu Liên Thành cất lời lạnh lùng, ánh mắt sắc lẻm nhìn xoáy vào Triệu Cẩm Thư.
Cho đến nay, Triệu Cẩm Thư chỉ biết về Vưu Liên Thành qua báo chí và tin tức trên mạng. Thỉnh thoảng, anh phải thừa nhận rằng Vưu Liên Thành quả thật là được tạo hóa ưu ái, tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này đều trao gửi hết vào cậu ta. Mà nguyên nhân duy nhất khiến Triệu Cẩm Thư chú ý đến Vưu Liên Thành là vì cậu ta phát lương cho Lâm Mộ Mai, một tháng ba mươi ngày thì cô phải ở với cậu ta hết hai mươi chín ngày.
Lâm Mộ Mai cũng rất ít khi nhắc đến Vưu Liên Thành với Triệu Cẩm Thư... À không, phải nói là không một lời mới đúng. Anh chưa bao giờ quan tâm đến những lời nói khó nghe của đám truyền thông về cô, nên cô không nói đến cậu ta, anh cũng không hỏi. Vì anh tôn trọng cô, tin tưởng cô, và việc này chính là tình yêu thương và sự bảo vệ của anh dành cho người mình yêu.
"Vưu Liên Thành." Triệu Cẩm Thư siết mạnh tay cậu, "Những người đó gọi cậu là thiên thần, khen cậu là người lịch sự, nhân hậu. Bây giờ xem ra, tôi lại cảm thấy cậu chỉ là một đứa bé bị mọi người chiều hư, ỷ thế hiếp người, bốc đồng tùy hứng, không hề có tố chất và chỉ luôn làm bộ làm tịch mà thôi."
Hai chữ "đứa bé" thốt ra từ một tên đàn ông hai sáu, hai bảy tuổi trưởng thành như đâm vào tai Vưu Liên Thành.
Cậu gật đầu, thả tay Lâm Mộ Mai ra, đồng thời cũng gạt luôn tay Triệu Cẩm Thư rồi mỉm cười. Thật ra vóc dáng của cậu tương đương với Triệu Cẩm Thư, hơn nữa còn cao hơn anh một chút, chẳng qua bả vai không rắn chắc như Triệu Cẩm Thư thôi.
"Tốt lắm. Triệu Cẩm Thư đúng không? Tôi nghĩ cứ tiếp tục như vậy, anh có thể gợi lên chút hứng thú của tôi đấy." Cậu quay đầu đối mặt với Lâm Mộ Mai, "Mộ Mai, cô nói xem tôi có nên có hứng thú với anh bạn hàng xóm của cô không?"
Post sớm cho mọi người đi chơi tối cuối tuần, không phải ở nhà chờ chương mới. Happy weekend everyone!