"Nhưng tôi không thể ở cùng với anh." Mộ Mai chỉ vào Vưu Liên Thành, "Tôi và cậu chủ đã có hiệp ước... À, phải gọi là hợp đồng lao động mới đúng. Trong hợp đồng lao động của tôi có ghi rõ, sau hai mươi bốn tuổi tôi mới có quyền yêu đương. Tôi có nghe mấy cô gái bảo cậu Jack nhà Benjamin là một bạn trai hào phóng. Hay là vậy đi, anh đi nói với Vưu thiếu gia, chỉ cần anh thuyết phục được cậu ấy, tôi sẽ lập tức sà vào lòng anh ngay."
Jack khựng lại, bàn tay chậm rãi rời khỏi eo Mộ Mai, nhún vai. Anh ta lấy hai ly rượu cocktail từ khay của người phục vụ, đưa một ly cho Mộ Mai rồi cụng ly với cô, tỏ rõ thái độ mình sẽ đợi tiểu thư Tess đến hai mươi bốn tuổi.
Những người này trông có vẻ ngông cuồng bất kham, coi trời bằng vung, nhưng thật ra họ đều được gia tộc mình tiêm nhiễm vào đầu những lề thói quý tộc, lúc nào cũng tuân theo răm rắp. Xưa nay trên thương trường, danh và lợi luôn tương trợ lẫn nhau.
Buổi tiệc trôi qua được một nửa thời gian, Vưu Liên Thành đã đẩy Elaine, người luôn được mệnh danh là công chúa của những bữa tiệc vào bể bơi. Theo tiếng "ầm" đột ngột vang lên, đèn bỗng sáng rực, soi cả khu rõ như ban ngày.
Vưu Liên Thành đứng khoanh tay bên bờ, lạnh lùng nhìn bể nước màu xanh nước biển còn đẹp hơn cả Địa Trung Hải. Công chúa của những bữa tiệc ngoi nửa người trong bể bơi, tựa như mỹ nhân ngư trồi lên mặt biển chơi đùa trong đêm khuya thanh vắng. Mỹ nhân ngư chầm chậm bơi về phía Vưu Liên Thành, sáp người vào thành bể, ngẩng cao đầu.
"Liên Thành, cậu không thích tôi à?"
Elaine và Vưu Liên Thành là bạn học, ông nội cô bé là quan chức cấp cao trong giới chính trị Anh. Elaine rất đẹp, tóc vàng mắt xanh, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã cơ thể đã dậy thì duyên dáng. Cô bé và Vưu Liên Thành thường được mọi người khen là một đôi trai tài gái sắc.
"Nếu bây giờ cậu không thích tôi thì cũng không sao, sau này chắc chắn cậu sẽ thích tôi thôi." Trước mắt bao nhiêu người, Elaine cất giọng lảnh lót mang theo sự tự tin đặc biệt của con gái phương Tây.
"Làm sao đây Elaine. Lúc tám tuổi thì tôi đã có người mình thích rồi, tôi muốn người tôi thích sẽ là bạn đời của tôi, cô ấy đang ở Trung Quốc, chờ tôi đến cưới cô ấy đấy."
Hôm đó, Mộ Mai mới biết được trong lòng Vưu Liên Thành đã có một cô bé mình muốn cưới từ hồi tám tuổi. Cô bé ấy đến từ Trung Quốc, cười lên có má lúm đồng tiền sâu hút, Vưu Liên Thành luôn nói nụ cười của cô ấy đẹp nhất trên thế giới này.
Đúng vậy, Đông Tiểu Quỳ có nụ cười đẹp nhất thế giới. Mãi sau, khi Mộ Mai gặp được cô gái Đông Tiểu Quỳ mười tám tuổi, mặt mũi thanh tú, không đẹp cho lắm nhưng nụ cười lại rực rỡ như đóa hoa quỳ. Hai lúm đồng tiền sâu hun hút kia như thể chứa đựng tất cả hạnh phúc, ngọt ngào và mọi thứ tốt đẹp trên cõi đời.
Hồi tám tuổi Vưu Liên Thành gặp được Đông Tiểu Quỳ, khi đó cô ấy mới bảy tuổi. Vào thời điểm Vưu Liên Thành trốn ra khỏi khu tị nạn của người Ấn Độ đã gặp được một người Trung Quốc tên là Đông Thanh, người đàn ông Trung Quốc đó đã cứu cậu. Lúc ấy, Vưu Liên Thành đã được ăn một món ngon nhất từ lúc sinh ra đến giờ, đó là món bánh tổ. Chiếc bánh hình con thỏ đến từ bàn tay nho nhỏ của Đông Tiểu Quỳ, cô bé nói với giọng non nớt, “Anh đừng lo, em sẽ bảo vệ anh, nếu anh ngất xỉu cũng không phải sợ, em sẽ truyền máu cho anh.”
Cô gái bé nhỏ ngây ngô an ủi vị hoàng tử gặp nạn, vừa hồn nhiên vừa chân thành. Cứ thế Vưu Liên Thành vừa ăn bánh tổ vừa rơi giọt lệ đầu tiên trong đời mình.
Cho đến thời điểm đó, cậu đã bị giam dưới căn phòng hầm tối đen kia ba ngày hai đêm, Đông Tiểu Quỳ như đã mang đến cho cậu ánh rạng đông chói lóa. Lúc chia tay, cô gái bé nhỏ bật thốt ra một câu hỏi kỳ lạ, “Liên Thành, Liên Thành, em đã cứu anh, sau này lớn lên anh có chịu cưới em không, nam nữ chính trong mấy bộ phim em xem đều như thế cả.”
"Sau khi trưởng thành anh nhất định sẽ cưới em." Giờ phút ấy, Vưu Liên Thành đã hứa hẹn như vậy.
Cứ thế, hai đứa trẻ ngây thơ gieo kèo với nhau, cô bé ở Trung Quốc chờ cậu, chờ cậu lớn lên đến cưới mình. Còn cậu ở Anh đợi cô, đợi cô lớn lên sẽ cưới cô về nhà.
Tất cả mọi người đều cho rằng lời hứa này chỉ như hai đứa bé chơi đồ hàng mà thôi. Nào ngờ họ trao đổi địa chỉ cho nhau, ban đầu là gọi điện thoại, viết thư, tiếp theo là email, rồi năm ngoái đã bắt đầu chuyển sang gọi video call rồi.
Nhưng thứ này đều do mẹ Chu trong dinh thự kể cho Mộ Mai biết. Mẹ Chu giúp việc cho Vưu gia rất lâu, theo họ từ Hong Kong đến Anh; bà rất thân với Vưu Lăng Vân và Vưu Liên Thành cũng rất quan tâm đến bà. Ngày đấy ở trong vườn hoa, mẹ Chu đã hơi lãng tai cứ lẩm bẩm.
"Liên Thành... một lòng một dạ muốn cưới Tiểu Quỳ thật đấy. Nó bảo Tiểu Quỳ khiến nó cảm thấy tâm hồn thư thái, mấy năm trước nó còn ngày đêm mong đợi Tiểu Quỳ mau đến mười tám tuổi. Bởi vì khi Tiểu Quỳ mười tám tuổi sẽ đến đây tìm nó. Mấy năm nay trưởng thành rồi cũng ngại không dám nói nữa. Nhưng mẹ Chu đã chứng kiến quá trình trưởng thành của nó, thừa biết trong lòng nó rất nhớ Tiểu Quỳ. Mấy hôm trước mẹ Chu còn thấy hình con bé trong ví của nó nữa, con bé mặc đồng phục học sinh, thanh khiết như đóa hoa lài vậy."
Mẹ Chu có nguyên quán ở Triều Châu, người Triều Châu trời sinh đã thích hí khúc, giọng bà lúc nói những câu này rất truyền cảm, như thể đang đứng trên sân khấu kể lại câu chuyện lương duyên trời định xứng đôi vừa lứa vậy.
Mấy ngày sau, Mộ Mai thấy được ảnh của cô bé Tiểu Quỳ kia trong ví của Vưu Liên Thành. Ảnh được đặt dưới ảnh gia đình của Vưu gia, chính giữa còn kẹp một lớp giấy tuyên thành thật mỏng, có thể nhìn ra được chủ nhân chiếc ví rất coi trọng tấm ảnh này. Ảnh chụp cô gái mặc đồng phục học sinh đứng trên thảm cỏ xanh biêng biếc dưới tán cây đại thụ, trông cô nàng giống hệt một đóa hoa lài như mẹ Chu đã kể.
Mộ Mai từng thấy nụ cười rất trẻ con của Liên Thành, nó khờ khạo mang theo chút xấu hổ không giống như cậu thường ngày. Bây giờ nhớ lại mỗi lần cậu cười như thế đều là vì cô bé trong tấm ảnh này cả. Nhất là vào một buổi xế chiều, cậu cầm ví da đi trong hành lang không một bóng người, cười như một tên ngốc vậy.
Mộ Mai đón bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của mình trên vòng đu quay bên bờ sông Thames. Hôm đó, cô lén trốn khỏi Vưu gia vì Triệu Cẩm Thư bảo có chuyện rất quan trọng nói cho cô biết, sau đó anh đứng bên bờ sông Thames, tươi cười rạng rỡ bưng bánh kem tặng cô.
Họ ngồi vào vòng đu quay, thời điểm lên cao nhất, trong ánh nắng hoàng hôn bên sông, hai người cùng thổi tắt nến. Thật ra Mộ Mai không biết ngày sinh cụ thể của mình, đa số ngày sinh không được ghi tường tận trong cô nhi viện, có cũng như không có. Vì thế mấy dì trong cô nhi viện thường sẽ chọn một ngày lễ trở thành sinh nhật của bọn nhóc.
Sinh nhật Mộ Mai vào mùng tháng âm lịch, là ngày Rồng Ngẩng Đầu. Lúc còn ở cô nhi viện, cô vẫn được ăn mừng ngày sinh nhật này, nhưng xuất ngoại đã lâu, không còn ai nhớ đến ngày lễ này nữa. Ban đầu khi mới đến Anh, Mộ Mai từng mong ước được như mấy đứa bé khác, mặc quần áo thật đẹp, mở từng món quà mọi người tặng, sau đó thổi tắt nến trong tiếng ca vui vẻ. Nhưng mà nguyện vọng này cực ít được thực hiện, thỉnh thoảng mẹ Xuân nhớ đến mới tổ chức cho cô một hai lần. Còn đa số lúc bình thường mẹ Xuân luôn phiền muộn lẩm bẩm, ôi xem đi, mẹ Xuân đã lẩm cẩm đến mức quên cả sinh nhật Mộ Mai rồi.
Trên thế giới này, chỉ có sơ Tống là nhớ sinh nhật Mộ Mai thôi. Hằng năm bà đều gọi điện thoại sang đây, dịu dàng chúc cô sinh nhật vui vẻ.
"Mộ Mai, sinh nhật vui vẻ." Giọng Triệu Cẩm Thư ôn hòa như nước sông Thame, lúc này anh không gọi cô là Tiểu Cửu nữa, "Mộ Mai sinh nhật vào mùng tháng , ở Trung Quốc, đây là ngày Rồng Ngẩng Đầu, tượng trưng cho giá lạnh đã tan, tượng trưng cho xuân về hoa nở, tượng trưng cho vạn vật hồi sinh. Cho nên Lâm Mộ Mai à, em hãy khiến mình vui vẻ hơn đi nào."
Mộ Mai nghiêng đầu, nhìn những con thuyền bé như chiếc bật lửa chở khách du lịch bên dưới, nói: "Em không có gì vui cả."
Triệu Cẩm Thư lắc đầu, đặt tay lên ngực Mộ Mai: "Anh nói chính là nơi này mau vui vẻ lên ấy."
Khi chạm vào nơi mềm mại như bông xốp cao ngất kia, thấy người trước mắt đỏ cả mang tai, Triệu Cẩm Thư mới nhận ra mình vô ý biết mấy.
Cho đến nay, Triệu Cẩm Thư vẫn luôn thương hại cô bé Lâm Mộ Mai này. Cô như thể đứng bên ngoài thế giới, nhìn đám con gái đồng trang lứa lúc khóc lúc cười, nhìn họ yêu đương hẹn hò, nhìn họ được bạn trai che chở, nhìn họ giận dỗi với bạn trai. Xưa nay cô luôn núp trong góc khuất thờ ơ xem, giống như chuyện bình thường nhất với một đứa con gái là thứ xa xỉ với cô, chỉ có thể khát khao hi vọng mà thôi. Mỗi lúc như vậy, trong lòng Triệu Cẩm Thư sẽ xuất hiện cảm xúc như kiểu bất kể anh phải hi sinh cả sinh tính mạng cũng muốn cô được cười thoải mái, dù chỉ là một giây một phút thôi cũng được.
Trước đó Triệu Cẩm Thư không biết tình cảm này gọi là gì, bây giờ thì anh đã loáng thoáng hiểu được. Đáng nhẽ ra nên buông tay ra nhưng anh không làm vậy, dường như anh đã mê mẩn cảm giác này, chỉ cảm thấy không khí trong vòng đu quay nho nhỏ quá đỗi dịu dàng êm ái.
Mộ Mai ngượng ngập nhích người ra, tay Triệu Cẩm Thư trượt xuống, hai người đều đỏ mặt. Triệu Cẩm Thư nhấc chiếc hộp trong tay lên, phá tan bầu không khí lúng túng.
"Lâm Mộ Mai, hôm nay anh còn chuẩn bị món quà khác cho em nữa này." Triệu Cẩm Thư nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày, "Giống như là quà sinh nhật, giống như là..."
Nói đến đây, Triệu Cẩm Thư chớp mắt: "Lâm Mộ Mai, năm nay em đã tròn mười tám tuổi rồi. Ở một số quốc gia Đông Nam Á, con gái mười tám tuổi sẽ tổ chức lễ thành nhân, anh đã chuẩn bị quà lễ thành nhân cho em đây."
Năm ấy, trên vòng đu quay bên bờ sông Thames, Triệu Cẩm Thư tặng cho Lâm Mộ Mai một chiếc máy ảnh Kodak kiểu mới nhất, anh treo máy ảnh vào cổ cô, không chúc gì cả, chỉ im lặng ngắm nhìn cô.
Mộ Mai rất thích chụp ảnh, siêu, siêu thích luôn ấy. Máy chụp ảnh là thứ phát minh mà Mộ Mai thích nhất, tay vừa ấn nút, cả bầu trời xanh trong, mây trắng lượn lờ, muôn hoa nở rộ và nụ cười hồn nhiên của bọn trẻ đều biến thành vĩnh hằng.
Năm mười tám tuổi ấy, Mộ Mai đã trải qua lễ thành nhân của mình trên vòng đu quay. Chàng trai tên là Triệu Cẩm Thư đã tặng cho cô chiếc kẹp tóc hình hoa mai, anh kẹp nó lên tóc mai cô và nói: Anh nghĩ, trên đời này chắc chắn không ai thích hợp với cái tên Mộ Mai hơn Tiểu Cửu của chúng ta đâu.