Hai người uống hết rượu trên bàn, nam nhân có chút chóng mặt, tửu lượng của hắn rất tốt nhưng mà rượu rất mạnh, có phần làm cho hắn có chút hoa mắt mà Xích Luyện lại cực kỳ tỉnh táo.
“Ngày ấy, ngày ấy…….”. Nam nhân nhìn về phía Xích Luyện, đôi mắt hắn có chút men say, thanh âm hắn cũng có chút bất ổn, “Ngày ấy Nham Vân nói với ta rằng ngươi muốn thành tiên là vì đi tìm ái nhân của ngươi…….”. Hắn nhìn về phía Xích Luyện, trừ bỏ một chút men say thì hết thảy đều có vẻ rất bình tĩnh.
Xích Luyện không ngờ nam nhân lại nói như thế, y trầm mặc một lát thì mới gật đầu: “Đúng vậy”.
Nam nhân gần như là lập tức nở nụ cười: “Chúc mừng ngươi, ngươi hẳn là sắp phi thăng, ta biết ban ngày ngươi không ra ngoài mà ban đêm mới đi ra thì như vậy có thể làm giảm bớt nhân khí tiếp cận…….”.
Xích Luyện nhìn nam nhân chăm chú, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt nam nhân, “Tích đại ca, ngươi muốn nói cái gì thì có thể nói thẳng ra”. Y thong thả đứng lên, đi tới đỡ nam nhân.
“Tại sao ngươi còn muốn gặp ta?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Xích Luyện, hắn chỉ liếc mắt nhìn Xích Luyện một cái thì chủ động dời tầm mắt tới chỗ khác, “Ngươi phải phi thăng thì tốt nhất tránh nhân khí, tại sao còn muốn gặp ta, hơn nữa…….Tại sao còn muốn nói những lời đó…….”. Chẳng lẽ chính là vì có thể làm cho khi hoan ái ta ra sức một chút, chủ động một chút, tự động hiến thân.
“…….”. Xích Luyện chẳng nói câu nào nhìn nam nhân chăm chú, nhìn thấy trong mắt nam nhân có men say, tình tự của y thế nhưng theo biểu tình trên mặt nam nhân mà thay đổi…….. Khi thì khổ sở, khi thì bất đắc dĩ……..
“Nếu chính miệng ngươi nói cho ta biết ngươi thích người khác, hoặc là ngươi không nói với ta những lời hư tình giả ý thì ta sẽ dễ chịu một chút”. Nam nhân không có cự tuyệt Xích Luyện đỡ hắn, tay Xích Luyện rất lạnh lẻo, đụng tới làn da hắn khiến cho hắn mẫn cảm run rẩy.
“…….”.
Nam nhân ý thức được chính mình có chút say, hình như có chút thất thố, hắn tỏ vẻ rất có lỗi, “Xích huynh đệ, thật ngượng ngùng hôm nay khiến ngươi chê cười rồi, lời ta vừa nói ra thì ngươi không cần để ở trong lòng”.
“…….”
“Tại sao ngươi một câu cũng không nói”. Nam nhân giương mắt nhìn về phía Xích Luyện không nói được một lời nào, là đã không muốn nói chuyện cùng hắn hay vẫn cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục…….
Nam nhân rất muốn nghe Xích Luyện phủ nhận nhưng Xích Luyện lại thong thả mà tỏ vẻ: “Ngươi say”. Xích Luyện ôm thắt lưng hắn, hắn hất tay Xích Luyện ra, không nên lại chạm vào hắn.
“Dương khí trên người ta sẽ ngăn cản ngươi thành tiên”. Lần đầu tiên nam nhân từ chối Xích Luyện.
“Không sao hết”. Xích Luyện ôm nam nhân.
“Có a”. Nam nhân đẩy Xích Luyện ra, hắn không muốn cản trở Xích Luyện, “Ngươi đã muốn quyết định thì không nên mềm lòng, như vậy đối với ngươi hay đối ta sẽ tốt hơn”.
Xích Luyện mân môi nhìn nam nhân, nam nhân lung lay lảo đảo đi hướng phía trước mặt, y thong thả đi theo phía sau nam nhân, nam nhân không biết là đang nghĩ cái gì, một lát thì cười, một lát lại lắc đầu.
Hắn cho rằng bọn họ là tri kỷ……
Hắn cho rằng bọn họ không giấu diếm gì với nhau……
Hắn cho rằng trong mắt chính mình có Xích Luyện, trong mắt Xích Luyện sẽ có hắn…….
Bất quá nhân sinh chính là như vậy, làm sao mọi chuyện đều là chuyện hài lòng được, nam nhân cũng không giận ai, hắn cũng không óan giận gì hết, chính hắn cũng không sạch sẽ nên còn đòi hỏi người khác như thế nào được…….
“Xích huynh đệ tiễn ta tới đây là được, tiễn quân ngàn dặm cuối cũng cũng phải từ biệt……..”. Nam nhân dừng bước, Xích Luyện cũng dừng bước, “Chúng ta từ biệt ở đây là được rồi…….”.
“…….”. Xích Luyện vẫn là không nói gì.
Thân ảnh nam nhân chợt biến mất, bay đi như một đạo tia chớp, biến mất ở phía sau núi sương mù lượn lờ, thanh âm thác nước vô cùng rõ ràng, Xích Luyện có chút đăm chiêu nhíu mày, thanh âm nước chảy giống như nước lũ cọ rửa tâm Xích Luyện.
Xích Luyện rất lo lắng…….
Xích Luyện vốn là tìm nam nhân uống rượu giải sầu, không ngờ Nham Vân đã nói nguyên nhân y muốn thành tiên với nam nhân, y cũng không muốn nam nhân biết chuyện này. Thanh Thiên Tôn là ái nhân (ng` iu) của y………Y đương nhiên phải trở về thiên đình, hiện tại y là yêu, cũng không đại biểu về sau cũng là yêu.
………
Nam nhân đứng ở trong rừng trúc ngẩn người, hắn không có trực tiếp trở về, nếu hắn trực tiếp trở về thì Phật Hàng khẳng định sẽ hỏi hắn tại sao uống nhiều như vậy, một mình hắn ngồi ở trong rừng trúc chờ mùi rượu tán đi…….
Thời điểm vài phút ngắn ngủi thì nam nhân nhìn thấy mấy con oan quỷ trồi lên từ mặt đất, bên này thậm chí không có địa giới cho nên oan quỷ hoành hành, chỉ một lúc là có thể thấy một con. Hắn liên tiếp siêu độ vài con, cho tới khi bốn phía không có tà linh…….. Hắn tùy ý mông lung ngồi……..
Bóng dáng một người lãnh lãnh thanh thanh (im ắng, yên tĩnh) có vẻ rất cô đơn, hắn có lực lượng, dù công lực lại tăng lên, trong chuyện cảm tình thì cũng không dùng linh lực giải quyết được……
Lần này thật sự kết thúc…….
Hắn đang suy nghĩ lại, hắn biết chính mình có sai, hắn không muốn có linh lực, hắn thầm nghĩ làm người thường, trải qua cuộc sống của người thường, hắn cần linh lực làm cái gì?
Linh lực lại không thể làm cơm ăn?
Lại không thể tìm nương tử cho hắn, cũng không có thể sinh nhi tử cho hắn……..
Hắn đã lớn tuổi, không giống người trẻ tuổi khí thịnh thích tranh danh đoạt lợi, tâm nguyện của hắn chính là muốn tìm người đối đãi chân tâm với hắn, tại sao lại khó như vậy chứ……..
Nếu không phải trước đó Nham Vân ngăn cản hắn thành thân thì hiện tại nhi tử của hắn đã lớn rồi…….. Cũng không giống như bây giờ, ngay cả một cái nhà đều không có.
Đột nhiên phía sau có người ôm lấy hắn…….
Nam nhân sửng sốt nửa ngày, cho rằng người phía sau là Phật Hàng, hắn có chút xấu hổ tỏ vẻ: “Sao ngươi lại chạy tới, vừa rồi ta cùng Xích huynh đệ uống một chút rượu cho nên ngồi ở đây, đang chuẩn bị trở về…….”.
“…….”. Người phía sau cũng không nói gì, hai tay siết chặt ôm nam nhân vào trong ngực…….
Nam nhân không có giãy dụa……..
Nam nhân mới vừa rủ mắt xuống thì nhìn thấyngười ôm hắn không phải mặc áo cà sa màu bạc mà là mặc hồng sam màu sắc diễm lệ, hắn lập tức liền biết người đến là Xích Luyện……..
Nam nhân không muốn nhúc nhích, không muốn nói chuyện. Hắn không biết tại sao Xích Luyện sẽ đuổi theo, hắn cảm thấy rất mệt mỏi……
Xích Luyện ôm rất chặt nhưng lại không nói lời nào, liền như vậy im lặng ôm nam nhân, chỉ cần nam nhân hơi hơi động đậy thì cánh tay y lại siết chặt hơn giống như là sợ nam nhân sẽ chạy trốn hoặc biến mất.
Sau khi trầm mặc một lát thì nam nhân mở miệng trước: “Xích huynh đệ, ngươi ôm ta thở không nổi”. Hắn đưa tay muốn hất tay Xích Luyện ra thì lại bị Xích Luyện lẳng lặng nắm lấy, Xích Luyện không cho hắn giãy giụa……..
“Ngươi nên gọi ta là [ tướng công] hoặc là [phu quân]……”. Xích Luyện dán tại bên tai nam nhân mà yêu cầu, thanh âm y rất thong thả, tràn ngập sắc tình vô hình.
“Xích huynh đệ, ngươi không nên lại trêu cợt ta, ta không chịu nổi lại bị dằn vặt”. Những câu nam nhân nói đều là lời nói thật, tuy rằng Xích Luyện có thể không thích nghe nhưng hắn vẫn nói, “Ngươi đang làm gì, ngươi căn bản không cần đuổi theo……”.
Xích Luyện không nói được một lời ôm chặt nam nhân, gắt gao ôm không buông tay, lúc sau qua thật lâu thì hắn mới nghe được Xích Luyện ghé vào lỗ tai hắn nói ba chữ: “Rất xin lỗi”.
Rất xin lỗi…….
Ba chữ đơn giản làm cho nam nhân trở nên chân tay luống cuống, hắn nên đối mặt như thế nào, là mỉm cười nói không sao hay vẫn tần nhẫn tát Xích Luyện một cái, hiện giờ hắn cùng Xích Luyện gặp nhau còn không bằng đừng gặp……..
“Chúc ngươi sớm ngày thành tiên, tìm được người mà ngươi muốn tìm”.
Xích Luyện vẫn ôm chặt nam nhân như cũ, y trầm mặc thật lâu mới chầm chậm mở miệng: “Ta có thể chờ một trăm năm ngươi già đi rồi sau đó mới đi”. Ngữ khí của y rất từ tốn, tiếng nói trầm thấp dễ nghe.
Nam nhân do dự nghi hoặc nửa ngày mới khéo léo từ chối: “Không cần”. Hắn bình tĩnh lắc đầu.
“Tại sao?”.
“…….”
Đôi mắt thâm thúy của Xích Luyện bình tĩnh nhìn nam nhân chăm chú, sau khi tiếp thu sự cự tuyệt vô thanh của nam nhân thì y mới chậm rãi buông lỏng nam nhân ra…….Y vốn có thể không đuổi theo nhưng là y sợ chính mình hối hận……..
Nhưng mà nam nhân dường như lại hạ quyết tâm cự tuyệt y, điều này làm cho Xích Luyện chưa bao giờ bị cự tuyệt qua có chút khó có thể tin, y nghĩ tới chỉ cần y giữ lại thì nam nhân sẽ ở lại bên cạnh y…….. Nhưng trên thực tế, y hình như tự tin quá mức rồi…….
“Vậy đêm nay……..”. Xích Luyện lách tới trước người nam nhân, y chậm rãi nói, “Đêm nay tới chỗ ta được không?”. Y ôm thắt lưng nam nhân, nghiêm túc nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm.
Trong lòng Xích Luyện có chút nôn nóng……..
Xích Luyện không hy vọng nghe được cự tuyệt của nam nhân, cái loại tâm tình khẩn trương bối rối khó hiểu này y chưa bao giờ từng có, đáy lòng y không thích chấm dứt cùng nam nhân như vậy, nhưng mà hình như tâm ý nam nhân đã quyết, cự tuyệt y, cố ý cự tuyệt y…….
“Xích huynh đệ, ta nghĩ ta phải nói rõ ràng một chút, chúng ta không cần lại tiếp tục, nếu về sau vô duyên gặp lại thì ngươi quên ta đi”. Nam nhân thấp giọng nói, tiếng nói nhẹ bay ở trong bóng đêm rất lạnh lẽo.
Sắc mặt Xích Luyện từng chút từng chút trở nên khó coi……..
“Nếu ngày khác lại gặp lại thì ta sẽ xem ngươi là huynh đệ kết bái tốt nhất của ta, nhưng mà chuyện hoang đường này chúng ta không thể lại làm…….”. Nam nhân thấp giọng bày tỏ, vì không cho chính mình thoạt nhìn rất thảm thương nên hắn cười.
“Đây thật là suy nghĩ trong lòng ngươi sao?”.
“…….”
“Ngươi không muốn ở cùng ta sao?”
“…….”
“Ngươi thích Phật Hàng?”.
“…….”
Đối mặt vấn đề của Xích Luyện thì nam nhân vẫn không trả lời.
“Ta nói thích ngươi, là thật tình, cũng không phải lừa ngươi”. Xích Luyện cầm tay nam nhân, càng ngày càng vội……..
“……”
“Thời điểm cùng một chỗ với ngươi thì ta chưa bao giờ nghĩ tới người khác, tại sao ngươi không tin ta”.
Đôi mắt nam nhân bình tĩnh nhìn đôi mắt xinh đẹp của Xích Luyện, thản nhiên tỏ vẻ: “Nếu ngươi muốn linh khí trên người ta thì thật ra có thể nói thẳng, không cần dụng tâm như vậy, nói nhiều lời trái lòng như vậy…….”.
Thực tâm của Xích Luyện làm cho hắntin tưởng như thế nào?
Cho dù tin…….Thì có thể làm gì?
Sau khi phong hoa tuyết nguyệt (tình cảm nam nữ theo QT ca ca, còn có giải thích khác, b nào muốn tìm hiểu thêm thì click vào đây), còn không phải hoa trong gương, trăng trong nước công dã tràng…….
Xích Luyện nhìn thấy khóe mắt nam nhân ửng đỏ lại ướt át, y đương nhiên biết tâm tình giờ phút này của nam nhân, y muốn an ủi nam nhân, y muốn ôm chặt nam nhân, y không muốn làm cho nam nhân khổ sở nhưng y lại cảm giác được nam nhân đang từng chút từng chút dùng sức thoát khỏi y.
Xích Luyện nhìn thấy nam nhân nhưng không bắt được……
Lần này nam nhân thật sự phải rời khỏi y, Xích Luyện cầm tay nam nhân, y siết chặt tay lại, lo lắng nam nhân tùy thời sẽ rời khỏi, y còn có rất nhiều điều chưa nói ra, rất nhiều chuyện chưa có làm.
“Ngươi đi không được, Nham Vân sẽ không cho ngươi rời đi”.
“Ta có thể đi”. Nam nhân thấp giọng tỏ ý, “Nham Vân sẽ không muốn ta ở lại, y đang chiêu tập (tuyển) môn sinh, không có thời gian để ý tới người ngoài như ta, hơn nữa ta đã ở đây lâu rồi, ta không phải người Nham môn, cũng không thích hợp ở lại nơi đây, Xích huynh đệ ngươi không cần lo lắng thay ta”.
“Đêm nay ngươi bồi ta đi, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi”.
“Cái gì đều đáp ứng ta sao?”. Nam nhân ngẩng lên nhìn về phía Xích Luyện, tâm tình của hắn rất phức tạp, Xích Luyện là huynh đệ kết nghĩa của hắn, quan hệ của bọn họ phức tạp tới nỗi ngay cả hắn đều định nghĩa không rõ…….
“Đương nhiên…….”. Xích Luyện chậm rãi hôn lên môi nam nhân.
Hai người liền ôm nhau như vậy, ở trong rừng trúc hôn nhau nguyên đêm, nói chính xác là cả một đêm Xích Luyện đều lẳng lặng ôm nam nhân như vậy, hôn nam nhân, thường thường thì thầm ở bên tai nam nhân, nam nhân tùy ý y ôm, yên lặng lắng nghe, hai người hôn triền miên cho tới sáng sớm hôm sau……
Loại quan hệ này của nam nhân cùng Xích Luyện khiến hắn không thể đối Xích Luyện một chút cảm giác đều không có, hắn rất quan tâm Xích Luyện, liền giống như quan tâm Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng, lúc trước thời điểm Phật Hàng đi âm huyệt thì tâm tình hắn cũng rất phức tạp. Xích Luyện tác động tới hắn.
Miệng nam nhân bị hôn tới có chút sưng đỏ, đầu lưỡi Xích Luyện liếm môi nam nhân, “Tích đại ca, nếu ngày khác có duyên gặp lại……”. Lời Xích Luyện còn chưa nói xong thì bên cạnh truyền đến một trận ho khan không nóng không lạnh.
Hai người theo tiếng ho mà nhìn lại thì phát hiện người tới đúng là Nham Vân.
“Hình như ta tới không đúng lúc a, quấy rầy các ngươi nói chuyện yêu đương “. Trong mắt Nham Vân lãnh đạm nhìn một cái không sót gì, ánh mắt y nhìn lướt qua thần sắc khó chịu trên mặt của nam nhân, thình lình hừ một tiếng.
Nam nhân nhìn thấy Nham Vân xuất hiện thì hắn nhíu mày.
Xích Luyện ngẩng đầu nhìn Nham Vân, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”.
“Ta không phải tìm ngươi”. Nham Vân cười lạnh, chỉ chỉ nam nhân, “Ta tìm hắn”.