Tích Duyên không ngờ sẽ gặp phải loại tình huống này, hắn không có chuẩn bị gì đã bị người ta nhìn đến loại bộ dáng chật vật này, vô luận là ánh mắt của Mạt Đồng hay là cái nhìn chăm chú của Nham Vân đều làm cho hắn rất xấu hổ.
Trầm mặc trong chốc lát thì hình như Liễu Phong đã đi tới cạnh cửa……
Nham Vân nhường đường, hình như định để Liễu Phong đi vào, y cười âm trầm, hơi châm chọc tỏ vẻ, “Sư thúc, Liễu Phong tới thăm xem thương thế ngươi như thế nào…….”. Tiếp theo Nham Vân nói mấy câu nhưng trong đầu Tích Duyên trống rỗng mấy lần không có nghe rõ ràng, nhưng từ ảnh ngược trên mặt đất chiếu ra bóng người đang tới gần thì hắn gần như cảm giác được chính mình sắp xong đời rồi.
Hắn không muốn bị người ngoài nhìn đến bộ dáng của chính mình, hắn không thích…….
Nhưng mà vào lúc này thì Mạt Đồng lại bất ngờ cản Liễu Phong đi vào, để cho Nham Vân nhìn thấy loại tình huống này thì y đã đủ khó chịu, y không muốn lại để cho Liễu Phong nhìn thấy tư thái Tích Duyên bị nam nhân khác ôm.
“Hắn ngủ rồi, nếu muốn thăm hắn, xem thương thế hắn như thế nào thì ngày khác lại đến…….”. Lập tức liền nghe tiếng bước chân xa dần, Mạt Đồng mang Liễu Phong đi…….
Nham Vân tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Mạt Đồng, Liễu Phong cứ bị Mạt Đồng mang đi như vậy, y còn muốn để Liễu Phong nhìn xem nam nhân Tích Duyên này có thể vô sỉ đến như thế nào. Đáng tiếc Mạt Đồng phá hỏng chuyện tốt của y……..
Tích Duyên nhìn Mạt Đồng rời đi nhưng hắn vẫn không có động tác gì, trong lòng có chút cảm kích Mạt Đồng, nhưng hình như Nham Vân cũng không có có ý định rời đi, Nham Vân bất mãn châm chọc Tích Duyên vài câu.
“Thực đáng tiếc, Liễu Phong không có nhìn đến bộ dáng phóng đãng của các ngươi, còn kém một chút thì y là có thể nhận rõ ngươi là cái loại mặt hàng gì”. Hai tròng mắt lạnh lùng của Nham Vân tràn đầy giễu cợt.
Nam nhân không có lời nào để nói. Hắn cũng chưa từng có nói qua chính mình rất cao thượng, thực rất giỏi, hắn cũng không cảm thấy chính mình có bản lĩnh gì, cho tới bây giờ cũng không đem chính mình trở thành một hồi sự, hắn chỉ biết Nham Vân sẽ nhục nhã hắn như vậy, hắn không lời nào để nói.
Nham Vân nhìn thấy biểu tình chết lặng của nam nhân thì cảm thấy phản ứng của nam nhân có chút hờ hững, nếu nam nhân có thể khóc lớn hoặc là đại náo một hồi, nhưng chỉ là bộ dáng hờ hững như vậy khiến cho y ngược lại mất hứng, y cũng không có hứng thú ở trong này xem nam nhân hoan ái cùng Cửu Hoàng, y cười lạnh vài tiếng thì xoay người rời đi, y đuổi theo Liễu Phong.
Nam nhân không lời nào để nói.
Bị nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy thì nam nhân chỉ có thể tự nhận xui xẻo, giữa hắn cùng Cửu Hoàng không cần phải giữ kẻ như vậy, nếu lúc này hắn cự tuyệt thì có vẻ già mồm cãi láo, cũng không phải chưa làm qua. Hắn không hề động, chờ đợi Cửu Hoàng làm xong.
Cửu Hoàng kéo màn giường xuống, kéo chăn qua quấn chặt hai người, như vậy nếu là lại có người tiến vào thì cũng không nhìn được tình huống trên giường, y không muốn lại nhìn đến bộ dáng xấu hổ của nam nhân. Y hôn mặt nam nhân, nói với nam nhân: “Đều đi rồi, không có việc gì”. Y vừa nói vừa cởi y phục của nam nhân, để nam nhân trần trụi bại lộ ở trước mặt y.
“Làm nhanh lên”. Nam nhân thấp giọng yêu cầu Cửu Hoàng, hắn muốn nhanh chấm dứt, hắn không chịu nổi nữa rồi, bị một lần quấy nhiễu như vậy thì hắn căn bản là đề không dậy nổi hứng thú. Muốn Cửu Hoàng nhanh chấm dứt nhưng hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Thế nào?”.
“Rất nóng…….”. Nam nhân thấp giọng trả lời Cửu Hoàng, hai má hơi lạnh của Cửu Hoàng dán lên hai gò má nóng bỏng của nam nhân.
“Nhẹ một chút, bên ngoài sẽ nghe thấy”.
Cửu Hoàng ôm lấy nam nhân, để nam nhân ngồi ở trên eo y, động tác y rất chậm giúp nam nhân cởi y phục, ném y phục ở bên giường……
Ánh nến rất hôn ám, hơn nữa sa trướng bao phủ nên hai thân ảnh sau màn như ẩn như hiện.
Nam nhân trong lòng thủy chung có một vướng mắc, hắn không biết nên làm làm như thế nào mới có thể cân bằng quan hệ của mọi người, nếu để hắn chọn một người………
Hắn không được chọn……….
Cho dù hắn chọn thì đối phương cũng không nhất định nguyện ý ở cùng hắn, hắn không được chọn, không được lựa chọn đường sống, hắn theo Phật Hàng tới Thanh Phong cốc cũng là nghĩ muốn trải qua những ngày yên bình, cũng không phải nói sẽ cả đời ở cùng Phật Hàng, mặc kệ ai đều được hết, hắn ngẫu nhiên lựa chọn không được, hắn đã sớm nghĩ tốt rồi, nếu là ngày nào đó Phật Hàng nói với hắn muốn thú thê sinh tử (cưới vợ sinh con) thì hắn cũng sẽ gật đầu đáp ứng, hắn không có quyền lợi, cũng không có thể chậm trễ nhân thân đại sự của Phật Hàng, thời điểm đó hắn tự nhiên sẽ rời đi.
Hắn sẽ không biểu đạt cảm tình của chính mình, hắn cũng không biết ăn nói, nếu là người chân chính đối hắn có tâm thì tự nhiên sẽ hiểu được tâm tình của hắn, nếu là người vô tâm thì cho dù hắn nói, hắn làm, hắn giải thích như thế nào thì cũng không có ai hiểu được hắn, hắn không muốn làm trò cười cho người khác, không muốn tới lúc đó trả giá chân tâm rồi đổi lấy lại là hủy hoại vô tình.
Hắn không có nhiều thời gian như vậy, không có cái tâm tình kia để tiêu hao cùng bọn họ, liền bởi vì hắn là phàm nhân, hắn chẳng qua là một người khách qua đường mà thôi, không đáng để ai đối hắn tốt như vậy.
Tiếp qua mấy chục năm nữa thì hắn sẽ không còn nữa, như vậy tốt hơn so với việc Xích Luyện lên thiên đình, Xích Luyện chỉ cần ở trên trời ngốc mấy chục ngày thì ở thế gian hắn sớm đã chết, hắn nhẫn, hắn không thể không nhẫn………
Hắn đang chờ, chờ bọn họ khi nào thì chán ghét hắn, cùng đợi chính mình bị “vứt bỏ”, như vậy hắn chân chính yên tĩnh, hắn cũng không cảm thấy tự ti, chỉ là hắn sớm thấy rõ sự thật một chút so với người khác mà thôi, sớm hay muộn đều phải đối mặt, hắn không thể nào trốn tránh bởi vì hắn không có lựa chọn con đường này, mà là lựa chọn sống theo con đường này, vậy nhất định hắn nhẫn, phải đợi, phải chống đỡ rất nhiều so với người khác.
Liền như theo như lời của Nham Vân, cho dù hắn chết thì cũng không mặt mũi ở dưới đó gặp sư tổ…….
Cửu Hoàng phát hiện nam nhân thất thần, y vỗ nhẹ nhẹ cặp mông của nam nhân, “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”. Y ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân, phát hiện trong mắt nam nhân có chút ẩm ướt. Y có chút đau lòng.
Cửu Hoàng không biết nam nhân đang suy nghĩ cái gì nhưng rất nhanh nam nhân chậm rãi cúi đầu, do dự chủ động muốn hôn y, y không nhúc nhích đợi cho môi nam nhân dán tới. Trong lòng y có cảm giác hơi chờ mong khó hiểu………
Cửu Hoàng từ khóe môi nam nhân chậm rãi hôn lên hai má nam nhân, cho tới khóe mắt, hôn nhẹ lên nước mắt trên mặt nam nhân, nam nhân ý thức được chính mình thất thố nên hắn thấp giọng nói một câu: “Ngượng ngùng, để ngươi chê cười rồi, ta chỉ là…..chỉ là”. Chỉ là cái gì thì hắn cũng không nói ra miệng được.
Cuối cùng nam nhân dứt khoát trầm mặc, hắn cảm giác được Cửu Hoàng ôm hắn, ôm chặt hắn, ôn nhu tiến vào giống như đang an ủi tâm tình của hắn, khiến tâm tình hắn dần dần trở lại bình tĩnh. Cửu Hoàng hôn nhẹ môi hắn.
“Ta có thể nói cho ngươi biết lần trước ta quay về phương Bắc là bởi vì trong phủ của ta có chút chuyện, ta đi gấp, chỉ nhờ Phật Hàng chuyển lời với ngươi, không có tự mình nói với ngươi”. Cửu Hoàng ôm bả vai nam nhân, khiến nam nhân càng thêm dựa sát vào y, mấy ngày nay rất nhiều lần y đều muốn ôm nam nhân, chính là ngại nam nhân có thương tích trong người.
“Ta biết”. Nam nhân gật đầu.
Cửu Hoàng giơ tay nâng mặt nam nhân lên, ngước mắt nhìn nam nhân: “Ngươi nghĩ rằng ta bỏ ngươi lại rồi đi mất, ta không phải là người không chịu trách nhiệm như vậy, tuy rằng ngươi là phàm nhân nhưng là ta thích ngươi”. Y rủ mắt, liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Trong bóng đêm.
Nam nhân thấp giọng nói chuyện với Cửu Hoàng, khoảng cách của hai người phi thường gần, thật ra hắn rất đơn giản, hắn cũng không có oán giận qua ai.
Lúc trước Cửu Hoàng rời đi thì nam nhân cũng biết là y có việc muốn làm, hắn sẽ không truy cứu, sẽ không so đo, nhưng mà phản ứng của Cửu Hoàng đối hắn hình như còn muốn lưu tâm hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Cửu Hoàng còn muốn làm nhưng mà cửa bị mở ra, một cỗ cuồng phong thổi bay sa trướng, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng thì cửa bị đóng lại, sa trướng bị nhấc lên, Mạt Đồng như huyễn ảnh xuất hiện ở bên giường.
Mạt Đồng lạnh lùng thản nhiên nói một câu: “Còn ôm chưa đủ sao?”. Y giơ tay hất tay Cửu Hoàng đặt ở bên hông nam nhân ra, nam nhân nhìn thấy y xuất hiện thì kéo chăn che kín mặt lại.
Thật ra nam nhân cũng không muốn làm như vậy nhưng hắn không nuốn bị Mạt Đồng lại nhìn thấy bộ dạng này của hắn, hắn ngủ ở bên người Cửu Hoàng nhưng lại phải nhận cái nhìn chăm chú của Mạt Đồng.
Mà thời điểm Mạt Đồng nhìn đến loại hành động này của nam nhân thì sự tức giận của y bớt đi một chút, y tới bên giường đưa tay đẩy ra chăn của nam nhân, y cúi đầu nhìn về phía nam nhân, một bàn tay nâng cằm của nam nhân lên, “Ta nói rồi, không cần lại có lần thứ tư, ngươi chính là đem lời nói của ta trở thành gió bên tai, nếu không phải vừa rồi ta thay ngươi ngăn trở ngoại nhân thì bộ dáng hôm nay của ngươi, thân thể của ngươi đã sớm bị người khác xem hết”. Ngón tay y nắm cằm nam nhân, ép nam nhân nhìn y.
Cửu Hoàng bình tĩnh nằm ở bên cạnh, y há miệng thở dốc, đôi môi ôn nhu phun ra tiếng rít gào của dã thú, thanh âm kia thực tràn ngập nguy hiểm làm cho nam nhân run rẩy…….
Lại nói như thế nào thì Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng cũng từng hợp lực tác chiến, như thế nào cũng phải nhìn rõ ràng tình huống mới động thủ lần nữa, Mạt Đồng không có khả năng đạp Cửu Hoàng bay xuống giường, Mạt Đồng cũng không thể mang nam nhân đi, mà Cửu Hoàng không có khả năng đuổi Mạt Đồng đi, Cửu Hoàng cũng không có thể để cho Mạt Đồng lại tiếp tục ôm nam nhân, hai người đều giằng co, khiến cho nam nhân thực khó xử.
“Ta…..Ta thấy……. Có chuyện gì vẫn là ngày mai rồi nói sau”. Nam nhân nhẹ nhàng kéo chăn, hắn quấn nguyên tấm chăn muốn xuống giường, Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng đều im lặng không lên tiếng nhìn nam nhân.
Nam nhân mới vừa đứng lên…….Thì Cửu Hoàng kéo một góc chăn, cái chăn trên người trên thân nam nhân “Xoạch” một cái rơi xuống mặt đất……Con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng có chút sững sờ.
Mạt Đồng nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, con ngươi bình tĩnh của nam nhân xuất hiện dao động trước nay chưa từng có, hỗn loạn…….