Yêu Ma Đạo

chương 220

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“…….”

“Ngươi có biết ngươi ở lại nha môn lâu như vậy mà vì sao Cửu Hoàng không tới tìm ngươi không?”.

“…….”

“Ngươi lại có biết vì sao Nham Vân sẽ tới Bạch Vân Quan? Vì sao Xích Luyện cũng phải tới Bạch Vân Quan tìm Nham Vân không?”.

“……..”

“Những việc này, ngươi đều có muốn biết không? Ta có thể chậm rãi nói với ngươi”. Mạt Đồng cởi vạt áo, cường ngạnh cởi vạt áo của nam nhân ra, y leo lên giường, thay nam nhân cởi quần áo ra…….

Sau khi nam nhân trầm mặc hồi mới chậm rãi mở miệng ——

“Thật ra những điều ngươi nói thì ta đều biết”. Tay của nam nhân để ở trên đầu gối của Mạt Đồng, có chút run rẩy, đầu ngón tay của hắn có chút trở nên trắng bệch, nam nhân ôn nhuận, lộ ra vẻ mặt yếu ớt.

Thật ra không cần Mạt Đồng nói đáp án cho nam nhân thì nam nhân đều biết hết………

Đều biết hết………

Thật ra nam nhân đều biết hết.

Phật Hàng không tới cứu nam nhân là bởi vì muốn Nham Vân giết càng nhiều người, tới lúc đó y có thể thu phục tà linh, lại có thể tăng công lực lên, hơn nữa giết người lại không cần chính mình động thủ.

Xích Luyện lên Thanh Sơn là tất nhiên, nếu giết Nham Vân thì y cũng coi như lập nhất công, tức tạo phúc cho thế gian, cũng có thể sớm ngày phi thăng, cũng có thể sớm ngày trở về gặp Thanh Thiên Tôn.

Cửu Hoàng không tới tìm nam nhân, chắc là còn chưa từ Bạch Vân Quan trở lại biệt viện, mà việc Nham Vân đi Bạch Vân Quan thì hắn đã sớm biết Nham Vân vì Liễu Phong mà đi, Nham Vân thậm chí đáp ứng Liễu Phong năm không hạ sơn……..

Thật ra những việc này nam nhân đều biết rõ hơn bất cứ ai, chỉ là hắn không muốn làm rõ mà thôi, liền giống như tại lần lần chờ ở tại chỗ, lại một lần một lần thất vọng, nhưng sự thật dù sao vẫn phải đối mặt, hắn cũng không nguyện ý làm cho chính mình buồn rầu, có đôi khi hắn ngay cả chính mình cũng không biết nên lấy diện mạo như thế nào đi đối mặt, hắn tại lần lần trong mất mác học được nhẫn nại.

Có lẽ nước chảy bèo trôi chính là biện pháp tốt nhất.

Nam nhân không lựa chọn.

Thực tế nam nhân cũng không có quyền lựa chọn.

Mạt Đồng có chút bất ngờ đánh giá nam nhân, nam nhân không có nói nữa, một lát sau y kéo chăn của nam nhân ra, y nói với nam nhân, hiện tại bên người nam nhân chỉ có y, chỉ có thể tin tưởng y, y không ngừng dẫn dụ cho nam nhân, nói với nam nhân, y mới là chỗ dựa của nam nhân, nam nhân thỉnh thoảng sẽ trả lời y câu, nếu không thì liền gật đầu.

Ít nhất Mạt Đồng không có nhìn thấy vẻ mặt mất hứng trên khuôn mặt của nam nhân,dục vọng chiếm hữu của y rất mạnh, nếu không phải sự tình bất đắc dĩ thì y sẽ không chia xẻ nam nhân cùng Phật Hàng.

Nếu không phải pháp lực của Mạt Đồng chưa đủ để phóng thích thì y cũng sẽ không hợp tác cùng Phật Hàng, từ trước đến nay y đều độc đoạn độc hành(chuyên quyền độc đoán, làm việc mình) không thích kết phái cùng người khác, y phiền thấu mấy ngày ở Tà Đế cung.

Mỗi khi nghĩ tới bộ dáng nam nhân bị Phật Hàng hoặc là Cửu Hoàng đặt ở dưới thân thì Mạt Đồng liền căm tức, y thực phiền muộn, y chán ghét chia xẻ thứ thuộc về y cùng người khác, gần đây tính tình của y đích trở nên càng lúc càng đại, hơn nữa nam nhân bãi sắc mặt cùng y, nếu không phải hống nam nhân để nam nhân nghe lời y thì nói không chừng y sẽ đánh nam nhân tới khóc cầu y mới thôi.

Hống người là việc phiền toái, y sẽ không làm, cho tới bây giờ y chưa hống ai cả, cho nên ngày hôm qua thời điểm Mạt Đồng thừa dịp nam nhân nghỉ ngơi mới đi thanh lâu một chuyến, thưởng chút cho các cô nương này, hôm nay du hồ, tản bộ ven sông…..Những cái này đều là chủ ý nữ nhân này đưa ra tối hôm qua, bất quá hiệu quả dường như không tồi, y cảm thấy nam nhân thực thích.

“Ta nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, ngươi là của mình ta”. Mạt Đồng nâng cằm của nam nhân lên, khiến nam nhân nhìn y chăm chú, ngón tay cái của y tinh tế ma xát đôi môi nóng lên của nam nhân, “Về sau sẽ không cho ngươi lại mình, vô luận ta đi đâu thì ta đều sẽ trở về tìm ngươi, nhưng ngươi phải chờ ta, không được chạy theo người khác”.

Nam nhân có chút bất ngờ, đáy mắt của hắn vốn đục ngầu, khi lại nghe tới thổ lộ của Mạt Đồng mà dần dần trở nên sáng trong, chưa bao giờ hắn nghĩ tới Mạt Đồng sẽ nói như vậy với hắn, hắn thậm chí có chút không kịp tiêu hóa, chuyển biến đột nhiên như vậy làm cho hắn không kịp thích ứng, chưa từng có ai nói qua những lời nói như vậy với hắn.

Lần trước Phật Hàng cũng chỉ nói một câu “ta thích ngươi”, mà thổ lộ trực tiếp như vậy, trắng trợn như vậy thì cho tới bây giờ nam nhân không có nghe ai nói qua, điều này với hắn mà nói mang tới cho hắn rung động không nhỏ.

Mạt Đồng thấy nam nhân có phản ứng, biết nam nhân cảm động, y vừa vuốt ve thắt lưng của nam nhân vừa không ngừng cố gắng dán tại bên tai nam nhân nói: “Mỗi một câu của ta đều là lời tâm huyết, tuy rằng lúc mới đầu có chút xem thường ngươi, nhưng dần dần phát hiện cái tốt của ngươi. cái gì người cũng thuận thao ta, nếu ngươi theo ta thì ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi”.

Nam nhân đang ở trong khiếp sợ liên tiếp, có chút không xác định nên hỏi lại một câu: “Thật sự?”. Hắn sắp không tìm được thanh âm của chính mình, quá mức đột nhiên làm cho hắn có chút………

Khó có thể tin……..

“Ân”. Mạt Đồng gật đầu, y túm lấy tay của nam nhân, tay cầm tay của nam nhân mà thề: “Ta thề với trời, những lời nói đêm nay đều là lời nói thật, nếu có chút không thực tâm thì sẽ bị thiên lôi đánh”. Y nói xong hôn mu bàn tay của nam nhân chút, y cảm giác được tay của nam nhân đang run rẩy, y biết nam nhân đã bị thổ lộ chân tình của y làm cảm động.

Khi Mạt Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân nước mắt mông lung nhìn chăm chú vào y, y có chút sửng sốt, bởi vì nam nhân cảm động tới khóc luôn, y không ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy.

Mạt Đồng còn nói một ít lời nói làm cho nam nhân cảm động, làm cho hắn chưa bao giờ nghe qua lời ngon tiếng ngọt như thế cảm thấy chính mình có cảm giác được yêu, điều này làm cho tim của hắn trở nên đập mất ổn định, mỗi một chữ nói ra của Mạt Đồng liền giống như va chạm thật mạnh vào tâm linh của hắn, làm cho tâm thần của hắn nhộn nhạo, hắn chưa bao giờ biết miệng của Mạt Đồng ngọt như vậy.

“Ngươi có nguyện ý theo ta hay không?”. Mạt Đồng thực nghiêm túc nhìn nam nhan đang cảm động rưng rưng, y ôm chặt nam nhân, cảm giác được tim của nam nhân đập mãnh liệt, loại cảm giác chiếm hữu này làm cho y cảm thấy phi thường tuyệt vời, y vuốt ve lưng của nam nhân, “Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, về sau cũng chỉ có thể có mình ta, ta mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu nam nhân, bị bao nhiêu nam nhân yêu thương qua, nhưng ta muốn hiện tại cùng tương lai của ngươi, từ nay về sau ngươi cũng phải toàn tâm toàn ý thích ta”.

Nước mắt của nam nhân rơi khỏi hốc mắt, hắn nghẹn ngào, hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, hắn nghĩ muốn kéo chăn lau nước mắt, Mạt Đồng ngăn trở động tác của hắn, cũng sáp tới hôn lên nước mắt của hắn.

Đáy mắt của Mạt Đồng hiện lên thần tình không đành lòng, y cũng vẫn không biết, thì ra cũng không cần nhiều, chính là những cái này mà thôi, hôm nay y mới biết, tuy nói trước kia nam nhân là chưởng môn của Bạch Vân Quan, từng náo nhiệt, từng cô đơn, nhưng cuối cùng thứ nam nhân muốn cũng ít như vậy, cũng không cao, nước mắt của nam nhân làm cho y có chút đau lòng.

“Ngươi có nguyện ý theo ta hay không?”. Mạt Đồng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của nam nhân, thân mật ôm và hỏi nam nhân, hai tay của hắn của y gắt gao ôm nam nhân, giống như lo lắng nam nhân chạy trốn.

Nam nhân trầm mặc thật lâu mới nghẹn ngào “ân” tiếng, Mạt Đồng không xác định nhìn nam nhân chằm chằm, nam nhân chậm chạp gật gật đầu, lựa chọn chấp nhận Mạt Đồng…….

Mạt Đồng nở nụ cười ôm sát nam nhân, dùng sức hôn mặt của nam nhân, môi của nam nhân, từ giờ trở đi nam nhân là của y, của mình y, y thật cao hứng.

Bởi vì Phật Hàng bày mưu tính tẫn (tính hết các kế) vẫn là chống không lại y nhõng nhẽo ngạnh phao, mặc kệ Xích Luyện lại nắm nhược điểm của nam nhân như thế nào thì vẫn là đánh không lại lời ngon tiếng ngọt của y, thậm chí Cửu Hoàng lại ôn nhu như thế nào, cũng thủy chung thắng không được thổ lộ chân tình của y, kể cả Nham Vân, từ đầu tới đuôi Mạt Đồng cũng chưa để Nham Vân vào mắt……..

Mạt Đồng thắng.

Hơn nữa y cảm nhận được tại trên người nam nhân không biết là cảm động ôn nhu, vẫn là phối hợp cùng dịu ngoan trước nay chưa từng có, vô luận y làm nam nhân như thế nào, nam nhân đều tùy y, điều này làm cho Mạt Đồng mừng thầm không thôi, y càng thêm nhiệt tình đối đãi nam nhân hơn so với trước kia, nam nhân bị y làm tới đong đưa, biên độ kia lớn tới nỗi giường đều sắp sụp, nhưng nam nhân không có cự tuyệt y, cũng không có kêu đau đớn, nam nhân thuận theo y, điều này làm cho y lần đầu tiên cảm thấy Tích Duyên nam nhân này chân chính thuộc về y.

Khóe mắt của nam nhân có chút ướt át, hắn cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Mạt Đồng, mỗi một động tác của Mạt Đồng đều làm cho hắn đỏ mặt, không biết vì sao hắn thế nhưng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng hắn càng thẹn thùng thì Mạt Đồng lại càng cố ý trêu chọc hắn, còn mở chân của hắn ra, để cho hắn nhìn bộ dáng thủy nhủ giao dung (nước sữa hòa nhau) lẫn nhau của bọn họ, mỗi khi này hắn đều sẽ dựa theo lời nói của Mạt Đồng mà nhìn……..

Mà không có giống trước kia nhìn sang chỗ khác như vậy, môi nam nhân hé mở phát ra rên rỉ khe khẽ, thanh âm cào lòng người dung hợp cùng một chỗ với thanh âm Mạt Đồng hôn môi hắn, miệng hắn phun ra nhiệt khí, khiến cho Mạt Đồng phát ra tiếng cười ái muội có ý vị khác, ngoại trừ hắn đỏ mặt ra thì còn cảm thụ được Mạt Đồng làm cho hắn có từng cơn từng cơn cảm giác mãnh liệt.

Ban đêm ngày hôm đó, nam nhân “ân ái triền miên” cùng Mạt Đồng ở trên thuyền, mà Thanh Sơn trấn cả đêm đều mưa phùn, Đại Thanh Hồ vốn yên ả bị cơn mưa cường thế tấn công, khiến cho sóng lớn nổi lên. Mà ở ban đêm mưa to gió lớn này, hắn đều không có chút nghỉ ngơi, Mạt Đồng đổi đa dạng tư thế, làm cho hắn cảm giác một lần so với một lần càng mãnh liệt, búi tóc của hắn đều bị mồ hôi ngấm ướt……….

Tại bên trong cuồng yêu nhiệt tình càn rỡ lại bá đạo thì nam nhân cũng chỉ có thể lần lượt luân hãm (đắm chìm), chậm rãi trầm luân trong đó………

Đêm nay qua đi, Mạt Đồng xem như túm được tay của nam nhân, quan hệ của người càng thêm thân mật so với trước kia, y cũng rõ ràng cảm giác được nam nhân càng dung túng y so với trước kia, để y muốn làm gì thì làm, y thậm chí có thể hướng nam nhân đề các loại yêu cầu quá phận, nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt y, loại cảm giác chủ tể (thống trị, chúa tể, chi phối) này rất tốt đẹp.

Nam nhân cảm thấy chính mình thay đổi rất nhiều, từ trước kia tới bây giờ tính tình của hắn đều thẳng thắn, nếu là trước kia Mạt Đồng đối hắn như vậy thì hắn khẳng định không hài lòng, chính là hiện tại hắn không có tư bổn (vốn riêng).

Nam nhân không thể tưởng được nhất chính là hắn đợi lâu như vậy, đợi được Mạt Đồng mở miệng trước nhất, hắn vạn lần không ngờ Mạt Đồng chính là người thứ nhất bày tỏ với hắn, có lẽ là chú định (đã định trước), có lẽ là hắn vô duyên(không có duyên) cùng với Cửu Hoàng, hắn vốn cho rằng người bày tỏ đầu tiên với hắn chính là Cửu Hoàng, nhưng mà sự tình thường thường làm cho người ta không tưởng tượng được.

Nam nhân chân tâm tiếp nhận Mạt Đồng, hắn không muốn nói dối, hắn đích thật là bị lời nói của Mạt Đồng cảm động.

Thời gian tiếp theo, hai người lúc nào cũng khắc khắc đều dính cùng một chỗ, vốn bọn họ là ở tại trong nha môn, nhưng sau khi từ ngày du hồ trở về thì Mạt Đồng mang theo nam nhân chuyển tới ở bên trong Đào Hoa am ở ngoại ô Thanh Sơn trấn, mười dặm nơi đây hoa đào thơm trăm dặm, hoa đào ứng cảnh đầy khắp núi đồi, bên cạnh Đào Hoa am còn có cái Nguyệt Lạc đàm (hồ, đầm).

Nam nhâm thường xuyên tắm rửa ở nơi này, sơn tuyền phi thường mắt rượi ngọt lành, mà hai người cũng thường xuyên ngồi ở bên cạnh ao uống rượu, phạm vi hơn mười dặm đều không có người ở, nơi đây phá lệ u tĩnh.

Ban đêm ngày hôm đó, hai người ngồi ở ven Nguyệt Lạc đàm uống rượu.

“Ta thật lâu không trở về biệt viện ở Lạc Hà Phong, ngày mai muốn trở về một chuyến, ngươi cảm thấy được……..”. Nam nhân thấp giọng nói ý tưởng của hắn với Mạt Đồng, ánh mắt của hắn lưu ý vẻ mặt của Mạt Đồng, hắn đang hỏi ý kiến của Mạt Đồng, hắn biết Mạt Đồng không thích nói tới chuyện của Cửu Hoàng, nhưng vẫn phải hỏi.

Mạt Đồng ôm vò rượu uống rượu, bãi cỏ bên cạnh y đặt Vạn Linh lô, lô tử kia tản ra tử (tím) khí nhàn nhạt, lượn lờ ở giữa hai người, y nằm ngửa trên cỏ, y tựa đầu gối lên trên đùi của nam nhân, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào nam nhân đang cúi đầu nhìn y.

“Không cần quay về, hôm qua ta đã sai người đưa phong thư tới biệt viện ở Lạc Hà Phong, sau khi Cửu Hoàng xem xong lá thư này thì về sau cũng có thể sẽ không lại tới tìm ngươi”. Mạt Đồng chậm rãi ngồi dậy, giơ tay kéo nam nhân vẻ mặt bất đắc dĩ lại đây, y mổ môi nam nhân mấy cái, lại bá đạo mút hôn môi nam nhân mấy cái, “Ngày mai mang ngươi đi Lạc Nhật đình ở giữa Thanh Sơn ngắm mặt trời lặn được không?”.

Trong mắt nam nhân hàm chứa tiếu ý nồng đậm, hắn chậm rãi gật đầu, cũng trả lời: “Được”. Cuốc sống của người ướt át (tình củm ướt át nhá) lại vui vẻ, có đôi khi bọn họ sẽ tới Thanh Sơn trấn đi dạo, hắn từ lâu đã để đệ tử của Tà Đế cung tự mình trở về Tà Đế cung, hơn nữa sau đó người Tà Đế cung lần tới mời Mạt Đồng trở về, đều bị Mạt Đồng cự tuyệt.

Phật Hàng tựa hồ cũng không biết Mạt Đồng cùng một chỗ với nam nhân, thời điểm sai người tới mời Mạt Đồng trở về đều không có nhắc nửa chữ tới nam nhân, cho nên nam nhân mới cho rằng Phật Hàng cũng không biết hắn cùng một chỗ cùng với Mạt Đồng, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không cũng không quan trọng, quan trọng là … hôm sau Mạt Đồng thật sự dẫn hắn đi Lạc Nhật đình ở giữa sườn núi Thanh Sơn ngắm mặt trời lặn.

Mấy ngày nay nam nhân ngủ đều có thể cười tỉnh, còn hơn ngày trước kia ở Thanh Phong cốc cùng Phật Hàng, hắn vẫn là thích hiện tại hơn, hắn cũng không phải người có mới nới cũ, hoặc là nói hắn cùng một chỗ cùng với Mạt Đồng, cho dù Mạt Đồng không làm việc này, hắn cũng sẽ cảm thấy cao hứng, bởi vì chỉ cùng một chỗ với Mạt Đồng thì hắn đều sẽ cảm thấy ngọt ngào.

Mỗi ngày bọn họ đều cùng một chỗ, nói chuyện phiếm, tản bộ, ngắm hoa, tắm rửa, hôn môi, hoan ái……..

Mạt Đồng thậm chí sẽ truyền chút linh khí cho nam nhân, liền ngay cả nam nhân cũng cảm giác được linh lực của y đang không ngừng gia tăng, hai người ở Đào Hoa am trải qua sinh hoạt mặt trời mọc rồi lặn, ngày thường nam nhân xào rau nấu cơm, mà y cơ bản ngoại trừ uống rượu cùng ngồi luyện công thì còn có thể bồi nam nhân tâm sự, quấn quít lấy nam nhân, làm cho nam nhân kể chuyện trước kia nam nhân học nghệ tới lên làm chưởng môn Bạch Vân Quan cho y, thậm chí có đôi khi còn có thể thuận miệng hỏi một chút nam nhân từng học pháp thuật hàng yêu loại gì, cùng kiếm quyết của Thanh Hồn kiếm.

Nam nhân cũng không keo kiệt, đều nói cho Mạt Đồng, mỗi lần Mạt Đồng đều nghe rất chăm chú, làm cho nam nhân nghĩ muốn không nói đều không được.

Từ mùa xuân tới mùa thu, từ hoa đào nở rộ tới hoa đào tàn lụi, bọn họ đều vẫn ở tại Đào Hoa am, không ai quấy rầy qua bọn họ, mấy ngày nay trên mặt nam nhân đều thường xuyên lộ ra tươi cười, Mạt Đồng lúc nào cũng khắc khắc đều ở tại bên người hắn, cũng không chán, dù sao hắn lại dung túng, cho dù là mỗi lần thời điểm bọn họ ân ái thì Mạt Đồng nghĩ muốn chút tư thế kì lạ thử nghiệm trên người hắn, chỉ cần Mạt Đồng thấp giọng hống hắn hai câu thì hắn sẽ không có nửa câu oán hận, thậm chí còn thực dịu ngoan, rất phối hợp hết thảy ý tưởng của Mạt Đồng.

Cuộc sống như vậy vẫn liên tục tới ngày chấm dứt kia, nam nhân còn nhớ rõ ngày ấy hắn cùng với Mạt Đồng tới Thanh Sơn trấn đi mua rượu, dọc theo đường đi nghe được mọi người đang đàm luận đại hỷ sự của Bạch Vân Quan.

Trên đường thực náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ mỗi người đều đang nghị luận nhất kiện đại hỷ sự ——

“Tuy rằng chưa thấy qua chưởng môn của Bạch Vân Quan, nhưng là bộ dạng phi thường tuấn, thành thân đây chính là nhất kiện đại hỷ sự, khó trách gần đây đệ tử của Bạch Vân Quan đều đang lục tục trở về Thanh Sơn”.

“Đúng vậy, nữ nhân nhà ta cũng chưa từng cao hứng như vậy, chưởng môn muốn kết thân, nghe liền cao hứng, cả ngày lo nghĩ cho dân chúng chúng ta, sớm nên ngẫm lại chuyện chính mình”.

“Nghe nói cô nương nhà đối phương là danh môn vọng tộc phương Bắc, bộ dạng cô nương kia rất đẹp, mọi người gặp qua đều nói xinh đẹp”. Bốn phía đều là thanh âm đàm luận, việc tư của chưởng môn Bạch Vân Quan đều thành giải trí trà dư tửu hậu của mọi người.

Nam nhân mới đầu còn chưa nghe hiểu được bọn họ nói chính là có ý tứ gì, mà Mạt Đồng một mực bên người nam nhân lại nói trắng ra: “Hảo đồ đệ của ngươi, Liễu Phong muốn thành thân”.

Thành thân?

Liễu Phong muốn thành thân?

Việc này vốn là nhất kiện đại hỷ sự, nhưng khiến nam nhân nhíu mày. Liễu Phong muốn thành thân, vậy Nham Vân làm sao bây giờ………

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio