Giờ này khắc này nam nhân không dám nhìn biểu tình của Xích Luyện……..
Nam nhân hoàn toàn không nghĩ tới, Mạt Đồng sẽ tặng loại đồ vật này cho hắn.
Hơn nữa loại đồ vật nọ thế nhưng còn bị Xích Luyện thấy được, làm cho không biết giấu mặt vào đâu………
Nam nhân vội vã muốn đóng cái hộp lại nhưng cổ tay hắn lại bị Xích Luyện gắt gao nắm.
Chính là hiện tại nam nhân không cần nhìn cũng biết, sắc mặt của Xích Luyện nhất định là rất khó coi.
Nam nhân xấu hổ tới mặt đỏ lên, nhưng hắn lại nghe tới Xích Luyện kéo dài giọng hỏi hắn: “Ngươi dùng loại đồ vật này a?”.
Thanh âm của Xích Luyện rất khẽ. Nhưng giống như đang gõ vào trong lòng của nam nhân.
Nam nhân biết Xích Luyện khẳng định là hiểu lầm hắn.
“Không phải của ta”. Nam nhân xấu hổ lắc đầu.
“Vậy vì sao nó lại ở đây?”. Ánh mắt của Xích Luyện dừng ở trên ngọc khí, y nghĩ muốn giơ tay cầm lấy lại bị nam nhân chặn lại, y ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, nam nhân cũng một bộ bộ dạng sắp xấu hổ muốn chết, từ trước đến nay nam nhân ngày thường đều xử sự bình tĩnh mà hiện giờ lộ ra bộ dạng ngày thường hiếm thấy, “Tích đại ca, ngươi tịch mịch như thế sao?”.
“Không phải…….”. Nam nhân ngoại trừ lắc đầu thì không biết nên làm cái gì, có thể cảm nhận được vẻ mặt hắn hỗn loạn, Xích Luyện xiết chặt cổ tay của hắn, địa phương bị Xích Luyện cầm có chút nóng lên……..
Xích Luyện chậm rãi tới gần nam nhân, chính là nam nhân lại chột dạ lui về phía sau: “Xích huynh đệ, không phải như ngươi nghĩ đâu, cái ngươi nhìn thấy cũng không phải tất cả đều là sự thật, cái đồ vật kia…….không phải của ta”.
Nam nhân thật sự đủ mất mặt a. Hắn không hiểu trong đầu của Mạt Đồng đến tột cùng chứa cái gì, cả ngày sẽ nghĩ muốn mấy thứ sự tình loạn thất bát tao này, hiện tại hắn sớm không thể tự hỏi dụng ý của Mạt Đồng.
Xích Luyện nhìn nam nhân hồi, phát hiện nam nhân thực khẩn trương, y lại khác thường không có lại truy hỏi, hơn nữa còn buông lỏng tay của nam nhân ra: “Tích đại ca, ngươi không cần khẩn trương như thế, thật ra loại chuyện này thực bình thường, ta không có ý tứ khác, ngươi đừng để bụng”. Đáy mắt y ẩn ẩn tiếu ý, làm cho nam nhân cảm thấy rất là xấu hổ.
Lúc này nam nhân thả lỏng một chút, ngồi xuống tìm lá trà cho Xích Luyện, hắn nhớ rõ, tối hôm qua hắn bảo Trương quản gia mang trà này tới thư phòng hắn, hắn để nó ở trong cái tủ trúc ở thư phòng.
“Xích huynh đệ, khiến ngươi chê cười rồi, ngươi ngồi trước đi, ta tìm lá trà cho ngươi”. Nam nhân trộm lau lau mồ hôi trên trán chút, âm thầm thở phào hơi, hắn cúi người xuống, mở của tủ trúc tìm lá trà.
Nam nhân cúi người, đường cong của tấm lưng rộng lớn kia thực lưu sướng, bởi vì từ nhỏ liền tập võ luyện pháp nên dáng người của hắn thực rắn chắc, làm cho Xích Luyện hồi tưởng thời điểm từng ôm hắn, hắn ôn hòa như vậy, thong dong, phản ứng ngây ngô kia, cùng vẻ mặt hơi xấu hổ kia đều nhất nhất hiện lên ở trong đầu của Xích Luyện.
Xích Luyện đột nhiên rất muốn lại ôm nam nhân, làm cho nam nhân run rẩy, làm cho nam nhân phát ra tiếng cầu xin tha thứ khó nhịn, làm cho nam nhân nhìn y một chút một chút, chậm rãi chiếm cứ nam nhân.
Xích Luyện tựa vào bên cạnh bàn. Đôi mắt đẹp của y lẳng lặng nhìn chằm chằm đường cong cái lưng không tồi của nam nhân, y cố tình đụng rớt bút lông trên bàn.
Nam nhân đành phải nằm sấp xuống nhặt.
Nam nhân khom thắt lưng, cầm vạt áo bận bịu một hồi, khi hắn ngẩng đầu thì huyết khí của hắn có chút dâng lên, sắc mặt coi như hồng hào, chính là y sam có chút không chỉnh.
Vạt áo hơi hơi lỏng lẻo……..
Vạt áo rộng mở……..
Địa phương bị khép hờ kia như ẩn như hiện………
Lại không cảm nhận được màu mắt của Xích Luyện biến đậm biến thâm, nam nhân nhặt bút lông từ trên mặt đất lên, đưa bao trà ngon cho Xích Luyện, cũng không biết Xích Luyện là cố ý hay vô tình.
Tay Xích Luyện vừa trượt thì lá trà rơi xuống đất, liền ngay cả trước đó đã bao tốt liền bung ra, khiến cho đầy đất đều là lá trà.
Nháy mắt hương trà phả vào mặt mà tới………
Nam nhân cũng không có trách cứ Xích Luyện, chính là ngồi xổm xuống gom lá trà lại.
“Đợi ta bảo Trương quản gia lại lấy túi khác cho người, cái này rơi thì thôi”. Nam nhân vừa lấy tay gom lá trà lại vừa ngẩng đầu nhìn hướng Xích Luyện, hắn trì độn không có phát hiện ánh mắt của Xích Luyện từ cổ áo hắn phóng tới địa phương rộng mở trước ngực kia của hắn.
Gió lạnh ngoài cửa sổ kéo tới từng trận cảm giác mát lạnh, nam nhân đứng lên muốn đi đóng cửa sổ, nhưng cảm giác được Xích Luyện nhẹ nhàng tựa vào bên người của hắn.
Nam nhân hơi hơi sửng sốt.
Cả người Xích Luyện đều dán tại trên lưng của nam nhân, hai tay y chậm rãi chống cửa gổ trước người của nam nhân, làm cho cả người nam nhân đều rơi vào trong lòng ngực của y, không dấu vết đặt nam nhân ở bên cửa sổ.
Nam nhân còn chưa kịp đóng cửa lại liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhưng Xích Luyện lại giống như không chút nào để ý mà hỏi nam nhân: “Tích đại ca, ngươi làm sao vậy, sao không đóng cửa sổ lại đi?”.
Nam nhân không trả lời, hắn cảm giác được thân thể hơi lạnh của Xích Luyện, làm cho hắn có chút sững sờ, khiến cho thân thể hắn hơi sợ run, hắn không dám làm ra động tác gì, Xích Luyện liền thong thả kéo tay của hắn lại, cầm hai tay ấm áp của hắn trong lòng bàn tay thưởng thức, cằm của Xích Luyện để đầu vai rộng lớn của hắn……..
Thực thân mật…….
Làm cho đầu ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng run lên………
Mi mắt của nam nhân khe khẽ khép lại, lông mi hờ khép che dấu thần tình nơi đáy mắt của hắn, ngón tay cứng ngắc của hắn dần dần thả lỏng ở trong tay của Xích Luyện, cả người Xích Luyện đều kề sát ở phía sau lưng của hắn, hơi thở quen thuộc trên người của Xích Luyện làm cho thần trí của hắn có chút dao động, hắn cảm giác được Xích Luyện nhẹ nhàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, hắn có chút hoảng hốt.
“Tích đại ca, mấy ngày nay ngươi đều đang bận sự tình của Trương gia trà phô, ngươi cũng đủ mệt mỏi rồi, mấy ngày nay mỗi đêm ngươi đều trở về muộn như vậy, bôn ba vì sự tình trà phô, ta rất đau lòng a”. Y như có như không dán tại bên tai của nam nhân, ngữ khí thong thả nói chuyện với nam nhân, y thân mật lại tự nhiên ôm nam nhân.
Ban đêm gió thổi hơi lạnh xẹt qua hai gò má nóng lên của nam nhân, ở dưới sự thân mật ái muội cùng dựa sát thân mật của Xích Luyện thì đáy lòng của nam nhân càng thêm dao động lợi hại.
Nam nhân hoàn toàn không chống đỡ được ôm ấp thân mật cùng quan tâm của Xích Luyện như vậy, đây đều là mĩ hảo mà hắn từng hướng tới, chính là hiện giờ………tình cảnh này làm cho hắn không có đường lui.
“Đừng nói đùa nữa”. Nam nhân nghĩ muốn vùng khỏi Xích Luyện.
Nhưng Xích Luyện lại chậm rãi giữ chặt tay nam nhân, niết hai tay của nam nhân ở trong tay, âu yếm thưởng thức: “Ta cũng không nói đùa, ta là thật lòng……..”.
Nam nhân nghiêng đầu có chút xấu hổ nói: “Hảo, ta biết rồi, ta đều hiểu được hảo ý của ngươi, nhưng ngươi trước buông……..Ngô……”. Lời của hắn còn chưa nói xong thì hắn liền cảm giác Xích Luyện cố ý hướng phía trước mặt hắn chen một chút, làm cho hắn trở nên có chút chân nhuyễn.
Xích Luyện không nhượng bộ chút nào, y im lặng tựa vào đầu vai của nam nhân, cũng cầm tay của nam nhân: “Ta đã nghĩ dựa vào ngươi đứng lát như vậy, chẳng lẽ cũng không có thể?”.
Trong thanh âm của Xích Luyện lộ ra vài phần thất vọng cùng thụ thương………
Nhiệt khí kia không ngừng kích thích nam nhân, làm cho hắn hỗn loạn tới không biết làm như thế nào mới tốt.
Hành động thân mật cùng yêu cầu khinh thanh mạn ngữ (nói khẽ & chậm rãi)như vậy khiến nam nhân căn bản là không cự tuyệt được.
Nam nhân đành phải tùy ý Xích Luyện ôm hắn đứng trong chốc lát, đôi môi hơi lạnh của Xích Luyện liền dán tại cần cổ ấm áp của hắn, hắn nghĩ muốn rụt cổ lại nhưng vẫn là nhẫn nại.
Chính là thần hình (hình dáng của đôi môi) khi Xích Luyện nói chuyện, cùng động tác, đều khiến cho nam nhân cảm thụ tới rõ rõ ràng ràng.
“Thời gian không còn sớm, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi tốt đi, ngày mai ta còn phải đi trà phô, cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút”.Ở dưới trêu chọc không ngừng của Xích Luyện thì nam nhân rốt cục chịu không nổi mà mở miệng.
“Ngươi mệt mỏi?”. Xích Luyện chậm rãi mở mắt ra, tỉ mỉ đánh giá bên mặt của nam nhân.
Bộ dáng của nam nhân có thể nói là thực bình thường, nhưng toàn thân hắn tản ra hơi thở thành thục, cùng cá tính ôn nhuận thân thiện kia, luôn làm cho Xích Luyện nhịn không được nghĩ muốn tới gần hắn……..
Đối mặt câu hỏi của Xích Luyện thì nam nhân gật đầu: “Ân, có chút mệt mỏi”.
Xích Luyện cũng không khách khí chút nào mà đề nghị: “Ta đây ôm ngươi trở về phòng nghỉ ngơi”. Ngón tay thon dài của y bao phủ hai tay của nam nhân, ngón tay y trắng nõn nhẹ vỗ về ngón tay của nam nhân.
“Không cần ôm, ta tự mình đi”. Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Xích Luyện, tựa hồ đang dùng ánh mắt cự tuyệt Xích Luyện.
Thật ra Xích Luyện cũng không sốt ruột, y ôm nam nhân lát, liền quy củ buông nam nhân ra, y cho rằng nam nhân muốn về phòng, mà y đương nhiên đi theo nam nhân trở về phòng……..
Nhưng lúc này Xích Luyện lại nghe tới nam nhân nói muốn Trương quản gia đưa lá trà cho y, hơn nữa bảo đêm nay y trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi, lúc này y cho rằng chính mình nghe nhầm, y cho rằng nam nhân sẽ giữ y ở lại.
Không ngờ nam nhân thế nhưng đuổi y đi……..
Nhìn thấy Trương quản gia lấy lá trà tới đây thì Xích Luyện không có nhiều lời.
Xích Luyện có chút thâm ý nhìn nam nhân lát, một bộ bộ dáng muốn nói lại thôi, y giật giật môi, nhưng cuối cùng lại đều không có nhiều lời gì cả, chính là cầm lấy lá trà Trương quản gia đưa tới cho y, liền trầm mặc rời đi Trương phủ.
Xích Luyện không nghĩ tới.
Thật sự là thật không ngờ nam nhân cự tuyệt y.
Xích Luyện mới từ Trương phủ đi ra, liền trực tiếp trở về Xích phủ.
Sắc mặt của Xích Luyện không tốt lắm, y nhìn chằm chằm bao trà nam nhân đưa cho y, y đột nhiên cảm thấy thứ này thực thực tức cười, nam nhân sẽ không thật sự nghĩ đến y tới đó là vì bao trà này chứ.
Xích Luyện bất động thanh sắc ngồi, nhưng đáy mắt thâm u của y có tức giận.
Xích Luyện đưa lá trà cho hạ nhân, bảo hắn đi pha.
Xích Luyện rất không hài lòng khi nam nhân cự tuyệt, y không rõ đêm nay vì sao nam nhân phải cự tuyệt y, không khí khi bọn họ cùng một chỗ tốt như vậy, còn kém chưa ôm nam nhân tới trên giường mà thôi……..
Xích Luyện cân nhắc kế sách, ám lưu (dòng chảy ngầm) ở đáy mắt bắt đầu chuyển động.
Xem ra lần này nam nhân là hạ quyết tâm, muốn bảo trì khoảng cách cùng y. Xích Luyện cũng hiểu được, nếu lần này y không hạ chút trọng dược thì nam nhân có lẽ căn bản sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ……..
Nghĩ như vậy, trong lòng Xích Luyện đã có tính toán.
Sau ngày ấy thì Xích Luyện không có tới gặp nam nhân nữa.
Mà mỗi ngày nam nhân qua lại bôn ba ở giữa trà phô cùng Trương gia, tình huống xấu hổ đêm đó làm cho ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ.
Nam nhân khóa lễ vật Mạt Đồng tặng cho hắn ở trong ngăn tủ, tốt nhất đừng để người khác phát hiện, hắn đương nhiên cũng sẽ không dùng cái loại đồ vật này.
Xích Luyện đã ngày không tới, nam nhân cảm thấy Xích Luyện có thể vì chuyện đêm đó mà tức giận, hắn không có đi Xích phủ tìm Xích Luyện, chính là bảo Trương quản gia tặng chút là trà mới qua, bày tỏ một chút mà thôi, hơn nữa hắn không có làm động nào khác.
Xích Luyện không tới.
Phật hàng lại tới đây.
Tuy rằng đã nhiều ngày nam nhân không có đối mặt qua cùng Phật Hàng, nhưng hắn nghe Trương quản gia nói, mỗi ngày đều có người đến tìm, Phật Hàng cũng tìm đến hắn quá lần, nhưng mà hắn vừa vặn vắng mặt, hai người liền vuột mất.
Nhưng mà trong mắt nam nhân thì việc này cũng không không phải là một chuyện tốt………
Gần đây Trương gia trà phô cũng coi như kinh doanh thuận lợi, mà yêu ma quỷ quái xâm nhập Biên thành thì có người của Nam Sơn Đạo Quan đang giải quyết.
Nam nhân lo lắng Phật Hàng lại đây tìm hắn, hắn bảo hạ nhân giữ cửa của phủ đệ ngày thường đóng chặt cửa, nếu là bên ngoài gõ cửa cũng đừng mở cửa, là nhìn thấy hắn hồi phủ, người khác muốn vào Trương phủ thì cũng không cho.
Như vậy cũng có thể đề phòng yêu ma lẫn vào trong phủ.
Mấy ngày nay đều là thời tiết mưa dầm kéo dài, mưa dầm mấy ngày liên tiếp, khiến cho cánh tay của nam nhân bị thấp lạnh sẽ trở nên đau nhức, đau nhức, đau nhức triền nhiễu, tay hắn không có khí lực, đều không có tinh thần làm việc, cho nên hôm nay hắn liền sớm kết thúc công việc rồi hồi phủ.
Nhưng nam nhân mới vừa đi tới bên ngoài Trương phủ thì nhìn thấy Xích Luyện đứng ở nơi đó, mưa bụi mông lung bao phủ Xích Luyện trong đó.
Xích Luyện hồng y hoa mỹ, y sam đều bị mưa làm ướt, bộ dáng y rất là tiều tụy, y không có che dù, liền đứng ở trong mưa như vậy, tựa hồ đang đợi nam nhân hồi phủ………