Phật Hàng không muốn tranh biện cùng người này, dưới “lời mời” của đối phương thì hai người tìm vị trí ngồi xuống, đàm sự tình. Chính là muốn chậm rãi đàm, hơn nữa người nọ người nọ cũng không tính toán nhanh như vậy thả bọn họ đi.
Rất nhanh cái g sắt lớn chứa hơn người sống đã bị mười mấy thụ yêu của Đào phủ khiêng đi, nam nhân muốn hỏi bọn họ bị đưa đi đâu, nhưng người đeo mặt nạ kia không muốn nhiều lời, chính là nếu nam nhân đáp ứng điều kiện kia của y thì y liền thả những người đó, hơn nữa không động tới cọng tóc những công nhân đại trà địa này của Trương phủ.
Nam nhân cảm thấy người trước mắt này đúng là có chuẩn bị trước rồi mới tới, tuy rằng không biết đối phương là ai nhưng hắn chợt có loại ảo giác, cảm thấy hắn nhận thức người này, cái loại cảm giác quen thuộc này làm cho trong lòng hắn có chút loạn.
Nam nhân cũng không dám suy đoán lung tung.
“Được, yêu cầu của ngươi cũng không có vấn đề gì, kỳ thật ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi cam đoan bọn họ bình an vô sự”. Nam nhân liếc mắt nhìn ngoài phòng một cái, g sắt kia bị thụ yêu khiêng đi, sớm biến mất vô ảnh vô tung (không còn thấy bóng dáng tăm hơi), hắn nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng ngươi phải cho bọn họ ăn cơm”.
Người nọ gật đầu.
Phật Hàng trầm mặc.
Nam nhân lại nói: “Còn không được cho hắc báo của ngươi tới gần bọn họ, ta muốn thời điểm công nhân của ta trở về thì trên người không có thương tổn”. Hắn cũng có điều kiện, hắn muốn đảm bảo bình an cho công nhân.
“Ngươi nói với y nhiều như vậy, tới lúc đó không biết có thể thực hiện hay không?”. Phật Hàng tạt nước lạnh vào nam nhân, ánh mắt của y dừng ở mặt nạ trên người người nọ, hơn nữa người nọ cũng tựa hồ đang lạnh lùng theo dõi y.
Bầu không khí âm lãnh giữa người làm cho trên người nam nhân lạnh buốt.
Nam nhân nhìn về phía người đeo mặt nạ, chỉ nghe người nọ hứa hẹn: “Ta nói được thì làm được”.
“Tốt”. Nam nhân gật đầu. Hắn đứng lên, không muốn ở lại nơi này lâu.
Phật Hàng lại vẫn ngồi ở chỗ kia, có chút đăm chiêu nhìn người đeo mặt nạ kia: “Thủ đoạn của ngươi thật cao minh, loại biện pháp này cũng nghĩ ra được”. Miệng y đột nhiên phun ra câu như vậy, tiếng cười khẽ của y trở nên có chút đắc ý.
Người nọ cũng không nói chuyện, tựa hồ đang đề phòng Phật Hàng.
Tiếp theo Phật Hàng lại khinh thường nói bổ sung: “Kỳ thật ngươi phạm vào cái sai lầm”. Y lưu ý động tác của người nọ, y phát hiện tay đút thức ăn của người nọ thoáng có chút tạm dừng.
Thực ngắn ngủi nhưng bị Phật hàng nhìn thấy.
Phật Hàng mắt lạnh ngạo mạn nhìn người đeo mặt nạ kia, y chỉ vào nam nhân sắc mặt bình tĩnh, nói với người nọ: “Ngươi vừa rồi gọi tên của hắn”. Y đang hoài nghi thân phận của ngượi nọ.
Bởi vì thời điểm bọn họ tới đây thì nam nhân tối đa cũng chỉ là nói chính mình là cô gia của Trương gia trà phô, căn bản là vẫn chưa báo tính danh của hắn.
Mà người kia cũng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Phật Hàng, tay cầm muỗng của y mơ hồ tạm dừng một chút.
Ánh mắt của nam nhân dừng ở trên người của người nọ, tâm niệm hắn cấp chuyển, người đeo mặt nạ trước mắt này rốt cuộc là nhận thức hay vẫn là không nhận thức, hắn đã không phân rõ ràng lắm.
Tiếp theo nam nhân chỉ nghe thấy nam tử đeo mặt nạ kia dùng thanh âm kỳ quái nở nụ cười mấy tiếng: “Toàn bộ Biên thành này ai chẳng biết đại danh của Trương gia cô gia, cái này căn bản chẳng có gì lạ”.
“……….”. Nam nhân không nói gì. Hắn cảm thấy lời này, nghe như thế nào cũng cảm thấy thật châm chọc.
Phật Hàng muốn động thủ, nam nhân tiến lên chắn ở trước người Phật Hàng, nam nhân nghĩ đến linh khí trên người của mình khi tiến vào nơi đây liền gia tốc trôi đi, mà kiếm quang trên mặt đất cũng đều biến mất.
Cái này chứng minh hắn có bao nhiêu nhược (yếu), hơn nữa trước đó giết yêu thì đổ rất nhiều mồ hôi, hiện nay bị gió lạnh thổi thì càng thêm khó chịu, hơn nữa nam nhân còn có chút thở dốc………
Bởi vì trong phòng này có lò lửa, mùi kia làm cho nam nhân không quá thoải mái.
Phật Hàng cũng không muốn lại ở lại nơi này, nếu lát nữa lại có cái thảo đằng toát ra, lại tới thêm cái Đào công tử, còn có người thần bí nhân trước mắt này thì y khẳng định vô pháp chống lại.
Ôm nam nhân, cấp tốc lắc mình đi ra khỏi Đào phủ.
Mà nam nhân mới vừa đi thì người đeo mặt nại liền đứng lên đi tới hậu hoa viên của Đào phủ, vừa khẽ cười vì chính mình đạt được ý đồ: “Phật Hàng a Phật Hàng, ngươi theo ta đấu thì còn non chút”. Y chậm rãi đi ở đằng trước. Hắc báo nguy hiểm kia đi theo phía sau y, tràn đầy tiêu sái vào đại hậu viện kia.
Đào Hoa yêu đang trái ôm phải ấp tiêu khiển ở trong viện tử, bên người y đều là yêu nữ xinh đẹp, y nhìn thấy bằng hữu của mình đi vào từ bên ngoài thì liền bảo bằng hữu tới đây ngồi.
Nam tử đeo mặt kia gỡ mặt nạ xuống, bóng râm của tàng cây hoa đào che phủ khuôn mặt của y, không thấy rõ lắm dung nhan của y, chỉ nhìn tới cái cổ xinh đẹp trắng nõn của y, cùng cái cằm nhọn nhọn, cùng với đôi môi đường cong rõ ràng kia.
“Ta cho ngươi mượn Đào trang làm việc, cũng không nhất định làm thần bí như thế”. Đào Hoa yêu ôm yêu nữ, ăn trái cây yêu nữ đút, “Nếu ngươi mở miệng tìm ta muốn mấy thứ kia, ta cũng không nhất định có thể tìm được”.
“Ngươi yên tâm, ta như thế nào tìm ngươi muốn cái loại đồ vật sang quý này chứ”.
“Kia cũng không sao”.
“Huống chi ngươi cũng sắp phi thăng, vẫn là ít để ý tục sự”. Người thần bí liếc mắt ngắm yêu nữ bên người Đào Hoa yêu cái, nói thẳng với Đào Hoa yêu, “Yêu khí ngươi vẫn là rất nặng, nghĩ muốn phi thăng còn không dễ dàng”.
“Cái này không có biện pháp”.
“Vì cảm tạ ngươi cho ta muộn Đào phủ dùng một chút, sau khi sự thành ta tặng thi khối của thi Vương cho ngươi”.
“Vậy ta liền có thể dùng hủ nhục này tới dưỡng phì (phì nhiêu, màu mỡ) thổ địa của Đào trang, ha ha, tuyệt, thật sự là tuyệt”. Từ trước đến nay Đào Hoa yêu cũng đều vùa chính vừa tà, y trái ôm phải ấp, hoàn toàn không lo lắng sự quấy nhiễu của yêu khí, “Kỳ thật ta cũng không sốt ruột phi thăng, dù sao ta cũng không phải Xích Luyện, gấp tới hôn đầu, cũng không có ai đáng giá ta quay về”.
“Nếu không phải nơi này của ngươi âm khí đủ nặng, lại cách đại trà địa gần như vậy thì ta cũng sẽ không đến nơi này của ngươi”. Người thần bí cũng thực thẳng thắn, y tựa hồ cũng không rất muốn giao tiếp cùng Đào Hoa yêu này.
“Ta mặc kệ chuyện của các ngươi, ta chỉ là cho mượn địa phương này mà thôi”. Đào Hoa yêu kia nở nụ cười, “Nhưng mà không nghĩ tới lần này ngươi đi Tu La cảnh chuyến, công lực thế nhưng có thể tăng đến mạnh như vậy”.
“Đương nhiên, đó chính là địa phương thí luyện thật là tốt”.
Người thần bí kia ngồi ở dưới tàng cây, không thấy rõ lắm bộ dáng của y, y chậm rãi uống mấy ngụm rượu, khóe miệng lộ ra mạt tươi cười có chút thâm ý.
Trương gia cô gia.
Tích Duyên.
Y tìm nam nhân muốn mấy thứ kia, y cảm thấy nam nhân hẳn là sẽ không keo kiệt như vậy, huống chi yêu cầu của y cũng không cao, y chẳng qua chỉ dùng mạng của mấy ngàn cái công nhân của đại trà địa kia làm trao đổi mà thôi………
Dưới mắt y thì thực công bằng.
Người thần bí tựa vào trên ghế uống rượu, bóng râm che phủ mặt của y, miệng của y lộ ra tươi cười, trở nên càng ngày càng nhạt, cũng tràn ngập sát khí……….