Nham Vân đột nhiên lên tiếng, dọa tới nam nhân rồi, hắn lập tức đẩy Xích Luyện ra, bởi vì hắn cảm giác được tay của Nham Vân đang chậm rãi sờ tới sờ lui trên đùi của hắn.
Xích Luyện nhìn chằm chằm tay của Nham Vân, lại liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Nam nhân không thể giải thích rõ việc này, hắn giơ tay đưa cái gối của Xích Luyện cho Nham Vân, rất nhanh Nham Vân liền cầm cái gối đi ngủ, đầu của Nham Vân rất đau.
Nham Vân mơ hồ nghe được có người nói chuyện. Còn giống như không chỉ có mình a Thúc y, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng mà y nghe ra là thanh âm của một người nam nhân, y nằm trên mặt đất đưa lưng về phía giường, tâm tình có chút thấp thỏm.
“Gối đầu của ta đưa cho Nham Vân, ta làm sao bây giờ?”. Trên giường truyền đến một cái nam thanh (giọng nam) tựa hồ rất bất mãn, nhưng thanh âm kia rất êm tai, là thanh âm hay nhất mà Nham Vân từng nghe qua……..
Còn hay hơn so với thanh âm của Liễu Phong.
Tiếp theo liền nghe được thanh âm mất hứng của a Thúc vang lên: “Ngươi câm miệng, bớt tranh cãi không được sao?”. Bộ dáng A Thúc giống như thực tức giận, tiếp theo liền không có âm thanh.
Một lát sau ——
Thanh âm của nam thanh rất êm tai kia lại lên tiếng: “Tích đại ca, ta muốn ôm ngươi tới trên bàn làm, được không?”. Lập tức trên giường lại truyền tới thanh âm hôn môi.
“Không được”. Nam nhân thấp giọng cự tuyệt.
Xích Luyện không có thiết hạ kết giới, bởi vì y cảm giác được Hỏa Nhận ở dưới giường, nếu hiện tại y khai triển kết giới, cực phẩm binh khí kia nhất định sẽ phát ra cộng hưởng mãnh liệt.
Nếu Nham Vân bị đánh thức, y không có lợi, cho nên Xích Luyện chỉ có thể nhỏ giọng ôm nam nhân, cùng nam nhân ôn nhuận này ái muội ôn thuần, kỳ thật thanh âm hai người nói chuyện rất nhỏ, người bình thường không có khả năng nghe được, nhưng thính giác Nham Vân thực linh mẫn (nhạy), Nham Vân chân chân thật thật nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
Trong nhà nhiều thêm người.
Nhiều ra một người nam nhân.
A Thúc bị khi dễ (ức hiếp, bắt nạt).……..
Nham Vân lặng lẽ đứng dậy, động tác y rất nhẹ đi đến bên giường, chậm rãi xốc màn giường lên, nhưng cái màn giường như thế nào đều vén không ra, giống như bị người gắt gao túm chặt lấy.
Nham Vân sốt ruột: “A Thúc, ngươi làm sao vậy, có phải có người xấu khi dễ ngươi hay không?”. Y sốt ruột ném cái gối trong tay xuống, hai tay cùng sử dụng nghĩ muốn vén màn giường lên.
“A Thúc không………”. Lời của nam nhân còn chưa nói xong.
Chỉ nghe ——
Roẹt ——
Một tiếng vang nhỏ, cả màn bị Nham Vân không cẩn thận xé rớt xuống, nam nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mà Xích Luyện lại là không hề động nhìn chằm chằm khách không mời mà đến tiến đến quấy rầy y cùng với nam nhân ân ái.
Nam nhân im lặng nằm ở trên giường, chăn che ở bên hông, che lại bộ vị dưới thân, mà còn có một vị nam tử xa lạ, đang ôm a Thúc của y (y = Nham Vân), thân mật hôn bả vai của a Thúc.
“Nhị Cẩu tử…….”. Nam nhân cứng họng, nghĩ muốn đẩy đầu của Xích Luyện ra lại bị Xích Luyện ôm chặt.
“Cái tên thật thú vị”. Xích Luyện dán tại bên tai của nam nhân, thân mật hôn sườn mặtcủa nam nhân cái, “Y (y = Nham Vân) thế nhưng đồng ý ngươi đặt tên này cho y, may mắn y ngốc rồi, bằng không sẽ gây sức ép”.
Nếu Nham Vân tự mình tỉnh táo lại, Xích Luyện cũng sẽ không kiêng dè cái gì, tuy rằng y rất không hy vọng Nham Vân tỉnh lại, nhưng thực tế việc Nham Vân ngốc đã xảy ra rồi, tuy rằng Nham Vân ngốc rồi, nhưng Xích Luyện cảm thấy ánh mắt của Nham Vân tràn ngập sát khí như cũ………
Đầu của Nham Vân rất đau, sắc mặt của y có chút tái nhợt, nhưng khi mắt y đầu tiên nhìn tới Xích Luyện, cảm thấy Xích Luyện rất quen thuộc, Xích Luyện đối y coi như khách khí, dù sao từng là bằng hữu.
“Ngươi là ai?’.
“Ta là bằng hữu của a Thúc ngươi”.
Xích Luyện đang cười.
Nam nhân lại thập phần khó xử.
Nham Vân dứt khoát trực tiếp ngồi xuống giường, y nhìn về phía nam nhân, có chút đau đầu, nói: “A Thúc, đầu ta đau quá, ta không ngủ trên mặt đất được”.Y giơ tay kéo chăn của nam nhân.
Xích Luyện lại nắm chặt.
Nam nhân bình tĩnh suy nghĩ chút, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hắn liền nói: “Ngươi tới trên giường ngủ đi”. Hắn bảo Nham Vân tới trên giường ngủ cùng bọn họ, như vậy Xích Luyện cũng là có thể ngừng lại.
Nham Vân cũng thành thật ôm chăn chen lên: “A Thúc tốt nhất”. Y nghĩ muốn ôm thắt lưng của nam nhân, nhưng lại phát hiện không có phương tiện xuống tay từ địa phương nào, y liền không có ôm nam nhân.
Bởi vì bằng hữu của a Thúc ở đây……… Xích Luyện bị chen tới tận cùng bên trong, mà nam nhân lại là bị hai người kẹp ở giữa……..
Nham Vân cứ như vậy an tĩnh đối mặt hai người bọn họ ngủ, mà nam nhân cũng mỏi mệt nhắm mắt lại, Xích Luyện nhìn hai người bọn họ lát, cũng không có nhiều lời, dù sao thời điểm y không ở đây, nam nhân cũng là ngủ cùng Nham Vân như vậy, y suy nghĩ chút cũng không định đá Nham Vân xuống giường, y chính là chậm rãi tựa vào trên người của nam nhân, nhắm mắt lại lẳng lặng nghỉ ngơi.
Nham Vân cái ngốc tử kia không có truy hỏi bọn họ đang làm cái gì, cũng là vạn hạnh (vô cùng may mắn), mới không làm cho nam nhân khó xử, mà Xích Luyện cũng đỡ phải giải thích lý do, Xích Luyện nhưng thật ra không ngại trên giường thêm Nham Vân.
Mà Nham Vân tựa hồ cũng không có định quấy rầy ai, chính là đơn thuần ngủ mà thôi. Về phần nam nhân, hắn đã sớm không nghĩ được nhiều như vậy, hắn mệt tới nỗi nhắm mắt lại liền ngủ.
Đêm này, vùng ngoại thành này trở nên dị thường yên tĩnh, chỉ có một thanh Hỏa Nhận dưới giường kia xao động, Hỏa Nhận kia đang phát ra quang mang nộ hỏa (thịnh nộ, lửa giận) u ám huyết diễm thị huyết.
Hai ngày sau, Xích phủ biến mất.
Xích Luyện vì không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của nam nhân, y trực tiếp dọn tới ở khách ở trấn trên, bởi vì từ sau ngày ấy, nam nhân cũng không thường phản ứng y lắm.
Cho dù y ở cửa nhà nam nhân đợi nam nhân, nam nhân thấy y cũng chỉ là đơn giản gật đầu với y, hơn nữa Nham Vân ngày ngày đi theo bên người của nam nhân, y muốn tiếp cận cùng nam nhân thì cũng không có biện pháp. (y = Xích Luyện)
Xích Luyện cảm giác nam nhân tựa hồ không để ý y lắm, ngược lại quan tâm cái ngốc tử kia nhiều hơn, tắm rửa cũng giúp Nham Vân tắm, ăn cơm còn gắp rau cho Nham Vân, còn giặt y sam cho Nham Vân…….
Xích Luyện liền cảm thấy hai người kia, thấy thế nào đều cảm thấy kỳ quái làm sao ấy. Nam nhân không thích y tự chủ trương dọn Xích phủ tới cách vách, vậy y dứt khoát đi trong thành.
Chính là mỗi ngày, y đều sẽ mang chút thức ăn tới gặp nam nhân, dù sao đều là cùng nhau ăn, nam nhân cũng không có cự tuyệt, thái độ của nam nhân đối y vẫn là ôn hòa giống như trước kia, cái này ngược lại làm cho Xích Luyện cảm thấy chính mình bị lạnh nhạt, nhìn đến nam nhân hỏi han ân cần đối Nham Vân thì trong lòng y sẽ khó chịu, thật không công bằng………
Nam nhân nhìn Xích Luyện ngồi ở một bên, Xích Luyện diện vô biểu tình (mặt không chút thay đổi) nhìn bọn hắn chằm chằm, hắn liền hỏi: “Xích huynh đệ, sao ngươi không ăn?’.
“Ta không ăn ngũ cốc tạp lương (các loại lương thực phụ như ngô, sắn, khoai……)“. Xích Luyện chậm rãi bỏ đũa xuống, y chính là làm bộ làm tịch bồi nam nhân ăn mà thôi, y ăn mấy thứ này sẽ nhiễm tục khí, thần tiên không ăn đồ phàm nhân ăn.
Nam nhân đứng dậy đi ra bên ngoài múc chén nước cho Xích Luyện, đáy mắt của Xích Luyện hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Làm phiền Tích đại ca rồi”. Cho dù nam nhân trước mắt này cùng y ân ái không biết bao nhiêu lần, nhưng nam nhân vẫn khách khí như cũ.
Nam nhân nhưng thật ra cảm thấy Xích Luyện thực khách khí, ngược lại làm cho hắn cóc chút mất tự nhiên.
Xích Luyện đang chuẩn bị uống nước, Nham Vân lại ho khan lên: “A Thúc, ta bị nghẹn rồi”. Nham Vân nói xong, liền bưng chén nước trong tay của Xích Luyện, một hơi uống hết.
Nam nhân áy náy nhìn về phía Xích Luyện: “Nham Vân không hiểu chuyện……..”.
Xích Luyện động tác thong thả gắp rau cho nam nhân, y nhìn về phía Nham Vân cầm chén thả lại trên bàn, liền thản nhiên nói một câu: “Ngươi là cố ý đi”. Đôi mắt thâm thúy của y, lẳng lặng nhìn chằm chằm Nham Vân.
“Không phải”. Nham Vân cúi đầu, có chút bất an ăn cơm.
“Y không phải cố ý, ta thay mặt y xin lỗi ngươi”. Nam nhân an ủi vỗ vỗ lưng của Nham Vân, bảo Nham Vân ăn từ từ, sau đó hắn lại cầm chén liền đi ra ngoài múc nước cho Xích Luyện.
Xích Luyện nhìn đến nam nhân đi ra ngoài thì cũng không đuổi theo, y ngược lại là nhìn chằm chằm Nham Vân: “Chẳng lẽ người giả bộ?”. Y hoài nghi đánh giá Nham Vân, y thực hoài nghi Nham Vân là ngốc thật hoặc là giả ngốc.
Bởi vì thời điểm mỗi lần y nghĩ muốn thân cận nam nhân, Nham Vân đều sẽ tới chen ngang, bầu không khí rõ ràng khí êm đẹp liền bị ngốc tử này hoàn toàn phá hỏng, Xích Luyện lại không thể so đo cùng một cái ngốc tử.
Nham Vân nghi hoặc nhìn về phía Xích Luyện, không hiểu Xích Luyện đang nói cái gì, y chính là không thích người này quá thân cận cùng a Thúc, buổi tối ngày đó người này chiếm giường của y, a Thúc còn bảo y ngủ trên mặt đất, y rất không cao hứng.
Cho nên cho dù Nham Vân biết Xích Luyện là bằng hữu của a Thúc, nhưng y cũng sẽ không thể nào thích Xích Luyện, y suy nghĩ chút rồi nói: “Giường của nhà chúng ta rất nhỏ, về sau buổi tối ngươi đừng tới tìm a Thúc”.
“Dựa vào cái gì?”.
“A Thúc rất mệt mỏi”. Nham Vân vừa ăn cơm vừa nói nhỏ, y không muốn nhìn đến a Thúc mệt mỏi, y cảm thấy gần đây a Thúc liền không vui vẻ lắm, nhưng là người này lại không chịu không chịu đi.
Có đôi khi buổi tối còn muốn cùng bọn họ chen chúc trên cái giường, tuy rằng giường rất lớn, nhưng a Thúc thường xuyên ngày hôm sau cũng không có tinh thần, nhất định là không ngủ ngon, Nham Vân cảm thấy mỗi lần người này tới, a Thúc đều tâm thần bất định (tâm trạng bất ổn).
Mà tuy rằng Xích Luyện thường xuyên tới, nhưng thời gian nam nhân nói chuyện cùng y không nhiều lắm, phần lớn thời gian y đều chính là ngồi im lặng ở trong phòng, nam nhân cũng không thể đuổi y đi.
Cuối cùng Liễu Phong cũng tới tìm Nham Vân, nhưng thời điểm Liễu Phong tới, Xích Luyện cơ bản cũng không có mặt, nhưng mà trước kia Nham Vân chưa bao giờ sẽ cự tuyệt Liễu Phong đón đi chơi, nhưng đoạn thơi gian này Nham Vân lại thái độ khác thường, bất kể Liễu Phong mời y như thế nào, y chính là không chịu đi ra ngoài, trừ khi mang theo nam nhân, y mới cùng Liễu Phong đi chơi.
Làm cho hiện tại mỗi ngày Liễu Phong đều đi tới nhà của nam nhân, Liễu Phong bình thường là buổi chiều tới tìm Nham Vân, mà mỗi ngày này nam nhân đều thực tự giác đi ra ngoài đi dạo.
Bởi vì Nham Vân ngốc tử kia phải ngủ trưa, nam nhân liền thừa dịp thời điểm Nham Vân ngủ trưa liền đi ra ngoài, mỗi ngày này Cửu Hoàng đều sẽ ở trà lâu đầu phố chờ nam nhân, nam nhân cũng không có chỗ để đi.
Nên đành đi trà lâu uống trà nói chuyện phiếm cùng Cửu Hoàng, thuận tiện tâm sự tình hình gần đây của trà phô Trương gia, tóm lại chính là hết thảy bình yên.
Hai người ngồi ở trong trà phô, sắp vào hạ, thời tiết có chút oi bức, Cửu Hoàng trở nên càng lúc càng mệt mỏi, y cầm cây quạt trong tay, chậm rãi quạt, đôi mắt tràn đầy buồn ngủ cùng mỏi mệt, một bộ trạng thái mệt mỏi buồn ngủ.
“Nóng quá”. Cửu Hoàng lười biếng nhìn chằm chằm nam nhân, y còn không quên rót trà cho nam nhân, “Hôm qua ta nhìn đến Mạt Đồng mua một gian trạch tử ở trấn trên, chính là bên cạnh hoa phố của thành Bắc”.
“Mạt Đồng là cảm thấy thuận tiện”. Nam nhân mí mắt cũng không nhấc một chút, quan hệ của chính hắn cùng Xích Luyện cũng không làm rõ được, hắn cũng không tốt truy hỏi người khác, hắn chỉ cảm thấy như vậy.
Dù sao Mạt Đồng thích lưu luyến hoa liễu nhai hạng (aka kỹ viện) cũng đều không phải là chuyện một hai ngày.
“Ta cảm thấy không phải”. Cửu Hoàng phủ định ý tưởng của nam nhân, y nói với nam nhân, “Ta lại cảm thấy Mạt Đồng muốn thử xem chính mình có thể nhẫn bao lâu”. Y đơn giản hàn huyên hai câu cùng nam nhân, y lại không muốn giải thích nhiều thay Mạt Đồng, y không thích lo chuyện bao đồng, đã nhiều ngày nam nhân mỗi ngày đều bồi y, y nhưng thật ra cảm thấy thực hài lòng.
Cửu Hoàng cũng không lại nhắc tới Mạt Đồng, nam nhân uống mấy ngụm trà, nhìn đến bộ dáng Cửu Hoàng rất mệt mỏi thì liền có chút lo lắng: “Chẳng lẽ ngươi là muốn hiện nguyên hình?”. Hắn biết Cửu Hoàng rất sợ nóng.
Cửu Hoàng lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, y lười biếng tinh mỹ quạt lông chim tinh mỹ: “Ta nghe nói bên Thanh Phong cốc phái rất nhiều đệ tử lại đây hàng phục yêu thú, gần đây nếu ngươi nhìn đến Phật Hàng thì cần phải cẩn thận”.
“Vì sao?”. Nam nhân bình tĩnh nhìn về phía Cửu Hoàng, hắn không rõ vì sao mỗi người đều muốn hắn đề phòng Phật Hàng.
Cửu Hoàng tựa hồ có chút khó xử, nhưng y lại không nói nguyên nhân, y chính là thản nhiên nói một câu: “Phật Hàng khác với trước kia”. Y ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào nam nhân.
Nam nhân không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu.
Buổi chiều ngày hôm đó, bởi vì thời tiết quá nóng, nam nhân cùng Cửu Hoàng trở về khách , hắn ngồi ở bên giường quạt cho Cửu Hoàng, Cửu Hoàng mệt mỏi nằm ngủ cả buổi chiều ở trên giường.
Cuộc sống càng là yên bình thì nam nhân càng là bất an, thời tiết thực ngột ngạt, liền giống như bão táp sắp đột kích……….