Sau đêm đó.
Mấy người kia mỗi ngày đều phải ôm hắn ân ân ái ái một phen mới có thể buông tha hắn, nếu không phải nam nhân thể chất đặc thù, hắn đã sớm mệt chết, căn bản là không chịu nổi cái loại gây sức ép này.
Một ngày nào đó của tháng sau, nam nhân sáng sớm rời giường liền cảm thấy bụng khó chịu, nhưng mà hắn không có nói cho bất cứ ai, nhưng mà Nham Vân cùng Mạt Đồng rất nhanh liền phát hiện hắn bất thường.
Đêm nay.
Quý phủ chỉ có Mạt Đồng cùng Nham Vân tại, Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đi ra ngoài, Phật Hàng vẫn chưa hồi phủ, không có chờ bọn họ liền ăn cơm trước, nhưng mà nam nhân lại không ăn uống gì.
“Ngươi làm sao vậy?”. Buổi tối thời điểm dùng bữa, Mạt Đồng lo lắng nhìn nam nhân, “Vì sao không ăn thức ăn?”. Y lưu ý thần sắc thay đổi của nam nhân, nhìn đến nam nhân hơi nhíu mày, liền biết nam nhân không muốn nói, y cũng không hỏi.
Nham Vân cũng không nói chuyện, y chỉ là nhìn nam nhân, gần đây y phát hiện nam nhân đều không ăn gì cả, hơn nữa cứ không cho y ôm, y đều sắp nghẹn ra hỏa tới rồi.
“Ngươi không muốn ăn thì thôi, muộn chút bảo Trương quản gia nấu chút thuốc bổ tới”. Nham Vân lấy bữa tối của nam nhân qua, ăn hết đồ ăn còn lại trong chén của nam nhân…….
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Mạt Đồng liền nói có sự tình phải làm, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Nham Vân liền dìu nam nhân đi dạo ở trong thành, đêm nay bên ngoài có hội hoa đăng rất náo nhiệt.
Nham Vân lại sợ người khác đụng vào nam nhân, y liền mang nam nhân đi đường nhỏ, tránh xa hội hoa đăng phồn hoa đông đúc, nhưng nam nhân lại trầm mặc nhìn quầng sáng, nam nhân có tâm sự.
“Vì sao không đi đường lớn?”.
“Đi đường nhỏ tương đối an toàn”.
“Nhưng mà, từ trước tới nay ngươi không bồi ta dạo chơi hội hoa đăng”. Nam nhân dừng bước chân, hắn chậm rãi nắm chặt tay của Nham Vân, “Ta muốn xem chút, ngươi có thể bồi ta đi hay không?”.
Nham Vân vốn muốn nói không tốt, an toàn tương đối quan trọng hơn, nhưng mà nhìn đến đôi mắt ướt át của nam nhân thì y vẫn là gật đầu bồi nam nhân đi đường lớn, Nham Vân lo lắng cho hắn như vậy, ngược lại làm cho nam nhân có chút kỳ quái.
Nham Vân nhìn nam nhân, chờ nam nhân nói chuyện.
“Là gần đây rất thường xuyên, bụng ta khó chịu, mấy ngày trước ăn đầy bụng”. Nam nhân nói nguyên nhân hắn khó chịu.
“Ân?”. Nham Vân nghi hoặc nhìn nam nhân.
“Ta ăn bị đầy bụng”. Nam nhân lập lại một lần, “Cho nên không ăn cơm”.
Nham Vân giơ tay trượt vào trong y bào của nam nhân, y sờ sờ bụng của nam nhân, “Ta biết ngươi ăn bị đầy bụng, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ta lại không có đòi hỏi ngươi cái gì”.
Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân, hắn không dễ dàng liền sơ xuất như vậy, chẳng qua là bụng khó chịu mà thôi.
Nhưng mà, Nham Vân lại nói: “Ngươi bị bệnh, liền không nên đi khắp nơi, chúng ta đi dạo liền về phủ”.
Nam nhân gật đầu.
Nham Vân vốn dìu nam nhân, hiện tại thành nắm tay nam nhân, tay áo của hai người rất rộng, che dấu tay của người, hai người đi ở trên đường thực làm người khác chú ý.
Nam nhân mua hoa đăng rất tao nhã, đưa cho Nham Vân, để Nham Vân cầm, Nham Vân cũng mua đèn rồng cho nam nhân, hai người chậm rì rì đi lên cây cầu nhỏ………
Hai người đứng ở trên cầu, bốn phía nơi nơi đều là đám người cầm hoa đăng qua lại, dưới cầu mây khói lượn lờ trên bờ sông, đèn hoa sen bập bềnh, có cá chép thong thả bơi qua giữa sông.
Nam nhân đứng ở trên cầu nhìn hoa đăng trong tay, hắn rất thích hoa đăng Nham Vân mua cho hắn, là một hoa đăng hình rồng, chế tạo cũng là thập phần tinh mỹ tinh tế.
“A Thúc, có thích hay không?”. Nham Vân thành thật đứng ở bên cạnh, không có thúc giục nam nhân đi, ngược lại là đứng ở phía sau nam nhân, đám người lui tới bốn phía chính là thưởng thức vị nam tử dáng người cao gầy này.
Sau khi hai người đứng ở trên cầu lúc lâu, từ trên cầu có thể nhìn đến trong thành hoa đăng rậm rạp, có thể nhìn đến trên lầu các của thư viện nhóm thư sinh vẫn đang nhìn xuống ngắm nghía, cảnh tượng khiêu vũ nói chuyện tình yêu náo nhiệt trong tửu quán cùng với thịnh cảnh phồn hoa dòng người trên đường lui tới.
Nham Vân bồi nam nhân đi dạo ở bên ngoài, nam nhân liền nói muốn về phủ, thời điểm hai người đi đến trước cửa của Tích phủ, Nham Vân liền dập tắt hoa đăng, kéo nam nhân tới bờ tường của Tích phủ……..
Hoa đăng rơi trên mặt đất.
“Làm cái gì?’. Thanh âm của nam nhân rất bình tĩnh, trên hồ nước cạnh tường vây nổi sương mù nhè nhẹ bập bềnh.
Nham Vân dán tại giữa môi của nam nhân, rất khẽ trả lời nam nhân, “Ôm ngươi, cũng không thể được?”. Y đang đang chuẩn bị cởi đai lưng của nam nhân ra, đã bị nam nhân túm được cái tay.
“Bụng ta khó chịu, hôm nay muốn nghỉ ngơi”. Nam nhân giơ tay đẩy Nham Vân ra, nhưng mà lại bị Nham Vân nắm lấy tay.
“Vậy liền dùng tay”.
Dùng tay…….
Vậy liền chỉ dùng tay…….
Nam nhân dùng tay thay Nham Vân giải quyết, lúc này Nham Vân vẫn ôm thắt lưng của nam nhân, hôn đôi môi nóng ướt của nam nhân, đầu lưỡi của hai người quấn quanh, khẽ chạm, thong thả cọ xát……..
Chụt——
Thời điểm Nham Vân buông nam nhân ra, Nham Vân còn muốn cầu nam nhân hôn hai má của y cái, nam nhân cũng không chút nào keo kiệt hôn y, Nham Vân thay nam nhân lau sạch, hai người mới chậm rãi trở về phủ.
Đêm nay, nam nhân ngủ mình.
Thời điểm Mạt Đồng trở về, mang chút thảo dược về cho nam nhân, sau khi nam nhân uống thì tốt lên rất nhiều, Mạt Đồng cũng không đi, liền ngồi tại đầu giường nhìn nam nhân, tóc đen của y rủ ở trên mu bàn tay của nam nhân, y liền như vậy nhìn chằm chằm nam nhân, con ngươi đen kia dị thường mê người………
“Đêm nay có nghĩ muốn hay không?”. Bàn tay của Mạt Đồng duỗi vào trong chăn, vuốt ve bụng của nam nhân, bàn tay y rất ấm áp, nam nhân không có hất tay y ra.