Về đến nhà thì thấy cha Khoa mập đứng trước cổng, ây dà, chắc lại sắp có biến.- Ê Duy, giờ mới về ha mậy.- Có chút việc, mà anh qua đây chi?- Không có gì nãy gặp ở hội chợ tính nói mà tụi bay về lẹ quá.- Nói gì?- Anh...xin lỗi mày, hồi nhỏ là anh không tốt.Đứng cờ mờ nó hình, thằng mập này mà cũng có ngày biết hối hận à.
Ngày xưa côn đồ nhất xóm mà giờ thay đổi độ như này, không biết nó có âm mưu gì, đề phòng vẫn hơn.- Cũng không có gì, hồi đó bé xíu toàn mấy trò trẻ con tui...không có để bụng.
- vâng Duy, chắc là anh lớn lắm rồi.- Vậy mày bỏ qua cho anh hả? Tốt quá rồi, cám ơn mày nhiều nghe.- Cũng không có gì, dạo này anh ra sao? Biệt tăm mất mấy năm trời.- Mấy năm rồi phụ huynh gửi anh về quê, học hành cũng chả tới đâu nên anh nghỉ rồi.
Bù lại học được nghề thợ mộc, giờ anh đang phụ gia đình ở nhà.- Vậy tốt rồi.- Nhỏ này là bạn gái của mày hả? - tò mò chi vậy cha nội.- Ừ.- Vậy cái này cho mày nè.Lão rút trong túi xách ra một bức tượng gỗ nhỏ hình hai con gấu đang ngồi cạnh nhau.
Lão này lâu ngày không gặp giờ đàng hoàng ra trò, lại còn lãng mạn nữa, có lẽ mình cũng nên thay đổi cách nhìn về cuộc đời.- Đẹp quá, ông anh làm hả?- Ừ, cầm đi, mai mốt có gì cần ba cái đồ gỗ này nọ thì qua nhà anh ủng hộ nhé.- Tính ra là ông anh đi quảng cáo sản phẩm luôn.- Một công đôi ba việc mà, vậy nhé, gặp lại mày sau.- Ok, gặp lại sau.Nói xong thì lão biến, ít ra cũng tốt, bớt thù thêm bạn.
Nhìn hai con gấu cũng dễ thương, quả này mai mốt có gì nhờ lão làm cho vài con thú nho nhỏ nữa Christmas tặng bé Kiều thì hết sẩy, hi vọng lão nể tình quen biết mà không chặt chém.- Về rồi hả con?- Dạ, bữa nay ba má về sớm hỉ?- Sớm cái đầu mày, gần h rồi, ăn chơi gì về trễ vậy con.- Đi hội chợ với thằng Luân.- Mọi năm khoảng h là thấy mày bò về rồi mà.- Năm nay khác em ạ, năm nay con nó có bạn gái rồi.
- ông ba nhảy vô giọng có vẻ đá xéo háng.- À, em quên mất, con trai lớn tướng rồi, có bạn gái nên nó quên hai ông ba già tụi mình rồi.- Nuôi mười mấy năm chưa hoàn vốn đã bị đứa khác cuỗm mất, thiệt là khổ quá đi mà.Hai ông bà này đúng trời sinh một cặp, người tung người húng, riết chả biết mình có phải con ruột của ổng bả không, chả thấy giống ổng bả tí nào.- Cho mày nè con.
- chém gió xong ổng quay sang đưa cho mình một cái hộp.- Cái gì vậy ba?- Mở ra coi thì biết.Loay hoay mở cái hộp quà ra thì bên trong thấy có cái phone Sony Ericsson khá cun ngầu.- Chúc mừng sinh nhật con trai.
- hai ông bà đồng thanh.- Sinh nhật con tháng hai mà...- Ủa, vậy hả??? - ông ba trố mắt lên.- Đó, em bảo anh rồi, em nhớ là mùa xuân mà.- Coi như quà sinh nhật sớm đi, chết chóc thằng tây nào đâu.
Với mày không thích thì đưa đây ba xài giùm cho.- Ba làm gì biết xài di động, con hi sinh tận dụng cho khỏi phí.- Thằng nhội con.- Số của con số mấy ba?- Số gì?- Số điện thoại...- Làm gì có???- Điện thoại không có sim hả ba?- Tự kiếm tiền mua đi con.- Vậy còn cước điện thoại mỗi tháng?- Mày lớn tướng rồi có bạn gái rồi, tự lo đi nhé.Đệch, giờ mới là ông ba của tui nè anh chị em ạ.
Lát sau mới lòi ra là ổng bả sắm cái phone cho mình vì thấy bên Úc mỗi người đều có một cái, cần gì bốc phone lên hú cái là có liền, đỡ mắc công đi kiếm.
Hôm nay việc tốt đến đều đều, cứ như này có phải là tốt không, he he.
Mình chạy ra tiệm tạp hóa gần nhà mua cái sim về gắn vô hú hí cả đêm.Sáng hôm sau dậy khá là uể oải vì cả đêm lúi húi với cái phone mới.
Bò qua đón bé Kiều thì thấy nàng làm mặt giận.- Giận dỗi gì đó.- Tối qua làm gì không gọi điện thoại cho tui? Yahoo cũng không thấy online luôn.
- à bỏ mợ, tối qua lo chơi phone quên…gấu.- Tối qua...anh có việc.- Việc gì mà quên người ta luôn.- Phụ huynh mới sắm cho anh cái điện thoại nè, phải mò cách xài, anh kém mấy cái này lắm.- Ra vậy, có điện thoại mới phải rửa cho sạch nhoa.- Muốn rửa cái gì đây.- Cơm tấm!!!!- Ok liền và ngay đây.Dắt bé Kiều đi ăn tiện coi em nó chỉ cách xài, thêm số của nàng vào danh bạ cho tiện liên lạc, đến khổ thanh niên hai lúa sắp tuổi mà không biết xài phone di động.Đến lớp hôm ấy hỏi số của mọi người thì mới biết mình thuộc loại người tối cổ.
Hội anh em chú bác hầu như thằng nào cũng có một cái từ lâu rồi, hức.
Sau đợt đi chơi tháng trước về là chúng nó khóc mếu năn nỉ phụ huynh hay sao ấy, đợt đó chả thằng nào có mà giờ sắm sửa đủ cả.
Cũng chỉ là điện thoại cục gạch thôi nhưng có là quý hóa dòi.Buổi chiều sau khi tan học thì bé Kiều lại qua nhà mình học nấu ăn.
Nhỏ này đúng có năng khiếu, dạy đến đâu tiếp thu đến đó.
Bữa đó chỉ em nó lắc chảo:- Lắc vầy nhìn cho đẹp hả anh? - bé Kiều hỏi.- Biểu diễn là phụ, làm cho đồ ăn chín và thấm đều là chính.
Để anh lấy một ít ra đảo bình thường thôi lát nữa ăn rồi so sánh cho dễ hiểu.- Dạ.Bữa đó quay lại món cơm chiên gà xối mỡ, khác biệt là gà đợt này có rưới thêm sốt tỏi ớt mặn mặn ngọt ngọt, món gà này mà làm đồ nhậu thì phải biết luôn nghe bà con.
Sốt của mình cũng bình thường thôi, chỉ có tỏi phi thì mình bỏ vào một ít cho thơm, lúc ăn mới rắc thêm lên, như vậy sốt vừa thơm mà lại có vị giòn giòn của tỏi.
Nếu cho nhiều tỏi vào lúc làm sốt thì để đến lúc ăn một phần tỏi sẽ bị mềm ăn không ngon nữa.- Sốt này ngon ghê đó anh, rưới lên thịt gà ăn nhức răng luôn.- Bí kíp của võ lâm cao thủ mà, ngoài gà ra còn ăn chung với nhiều thứ khác nữa.- Ví dụ?- Thủy hải sản cũng được, tôm, cua, cá, mực.
Tùy loại thì phải điều chỉnh gia vị một tí nhưng khác biệt không nhiều, chủ yếu mùi tỏi nó át hết mọi thứ rồi, thơm lắm phải không.- Dạ, thơm mà giòn giòn nữa.- Thôi dọn ra ăn luôn cho nóng, anh bỏ hộp sẵn một phần lát cho em mang về cho phụ huynh luôn rồi.
Lúc về thì em chiên sơ lại chút xíu cho nó nóng giòn trở lại nhá.- Chu đáo quá ta.- Anh mà.Vừa dứt lời thì chuông điện thoại bé Kiều hú.- Dạ má, con nghe...Chả biết nói gì cứ nghe dạ rồi ừ ờ các thứ.- Hôm nay chắc em không ăn với anh được, má gọi về không biết có chuyện gì.- Nguyên phần này đủ cả nhà em ăn rồi.
Chắc có việc gấp đó, lên xe anh chở về.Đóng gói nhanh lẹ rồi chở bé Kiều về.
Qua tới nhà nàng thì phụ huynh đã đứng trước cửa.
Nhìn mặt thì cũng không có vẻ gì là đang căng thẳng, chắc nhớ con gái yêu nên gọi về đây mà.- Đồ ăn nè.
- bé Kiều xuống xe quên cả đồ ăn.- Anh chờ em chút.
- nói xong bé Kiều chạy ra chỗ phụ huynh- Ba má đi lưu diễn một tuần ở Nhật, con đi theo luôn nhé.- Con đang giữa học kỳ mà ba?!?- Nghỉ vài hôm có sao đâu, ba gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm rồi.- Chuyện học của con quan trọng hơn chứ.- Dào, ảnh hưởng gì đâu, mấy lần trước cũng bình thường mà.- Hồi trước là cấp và cấp còn giờ cấp phải khác chứ.- Con vẫn thích đi Nhật còn gì, với lại để con ở nhà một mình không ổn lắm.- Có một tuần thôi mà, con lớn rồi chứ bộ.- Vậy cũng được, vô nhà má đưa tiền tiêu vặt cho.- Dạ.Nói rồi hai má con dắt nhau vô, để lại mình đứng bơ vơ ngoài này với ông ba thần thánh của bé Kiều.- Ê con trai, lại ba biểu.- Ơ, à dạ.
- đứng hình mất mấy giây.- Nãy giờ nghe ngóng được gì không?- Dạ...nghe được hết.
- con đứng kế bên mà mọi người cứ coi như người vô hình, có phải Minh Hằng đâu.- Rảnh thì qua coi chừng bé Kiều cho ba được không?- Con rảnh...cả tuần luôn được không?- Cũng được, con gái ba giao cho mày.- Con gái ba là bạn gái của con mà, cứ tin ở con.- Ba tin con trai mà.- Hai người thậm thụt gì đó? - bé Kiều hỏi, giật cả mình.- Không có gì, ba hỏi coi nay hai đứa làm món gì?- À, con có mang theo một ít nè, ba má lấy ăn tạm đi rồi ra sân bay kiếm gì ăn thêm cho no.- Con gái ba chu đáo quá, vợ ơi đi thôi, taxi chờ nãy giờ rồi kìa.- Dạ anh, Kiều trông nhà cẩn thận nghe con.- Dạ má, ba má đi cẩn thận.Rồi hai ông bà dắt nhau đi, hóa ra làm nhạc công lâu lâu còn được đi nước ngoài nữa, hay mai mốt mình cũng ráng tập tành rồi làm nhạc công để được đi nước ngoài, vừa làm việc vừa ăn chơi, he he.- Anh, giúp em mang vali vào được không?- Để anh, nặng ghê ta.- Chắc má em soạn đồ cho em đó, mà...- Mà gì?- Nãy ba em nói gì với anh đó?.